Ngoại truyện 6: Vân Thiển x Hoa Nguyệt Lang

Đại sư tỷ Vân Nhiễm, kiếm của nàng sắc bén mà tàn nhẫn, từng chiêu từng thức đều có khả năng đoạt mạng, trái lại nhị sư tỷ Vân Thiển, kiếm của nàng xinh đẹp ưu nhã động lòng người, chiêu kiếm như nhảy múa ẩn giấu sát ý khó có thể phát hiện được. Hoa Nguyệt Lang vẫn luôn mê muội vì dáng người của Vân Thiển, cho dù giết người, nàng vẫn tao nhã như tiên tử, xưa nay máu sẽ không dính được vào xiêm y trắng của nàng.

Kiếm Tiên, tiên tử của kiếm, cũng là người trong giang hồ gọi Lăng Vân Tiên Tử.

Người nàng đã sùng bái từ nhỏ, người xinh đẹp nhất trong lòng nàng.

"Sư tỷ."

Hoa Nguyệt Lang mang một thân sam y lụa mỏng màu đỏ, trong tay cầm một chiếc quạt giấy, lúc đi về phía Vân Thiển, dáng người mang theo quyến rũ, khiến người ta say mê.

Vân Thiển nhìn Hoa Nguyệt Lang, ngước mắt thấy một vài nam đệ tử trong Bích Lạc Cung nhìn Hoa Nguyệt Lang không dời nổi mắt, trong lòng hơi giận, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo, đảo qua đám nam đệ tử kia, các nam đệ tử cả kinh, lập tức thu hồi ánh mắt.

Hoa Nguyệt Lang rút khăn ra nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Vân Thiển, còn Vân Thiển chỉ khẽ gật đầu, nhếch miệng nở một nụ cười thoáng qua, không rõ ràng, nhưng Hoa Nguyệt Lang vẫn nhìn thấy, trong bụng dường như nở hoa.

"Mệt không, đi, chúng ta đi ăn chút gì đi."

Hoa Nguyệt Lang kéo tay Vân Thiển, đi đến khuê phòng của mình, đây dường như đã trở thành sự ăn ý của hai người, mỗi khi Vân Thiển luyện công xong, Hoa Nguyệt Lang sẽ chuẩn bị kĩ càng đồ ăn sáng, sau đó kéo nàng đi ăn.

Lúc hai người ngồi xuống, Hoa Nguyệt Lang cầm đũa lên, thấy Vân Thiển vẫn không nhúc nhích.

"Sao vậy sư tỷ?"

Vân Thiển hơi nhíu mày, mở mắt ra, khẽ thở dài, nói: "Sau này. . . mặc nhiều vào."

Nói xong, Vân Thiển hơi đỏ mặt, lúc này mới giơ đũa lên, Hoa Nguyệt Lang nhìn một thân xiêm y của mình, hôm nay hở hơi nhiều hơn một chút, đặc biệt là chân, nhưng bình thường nàng cũng mặc y phục có phong cách gần giống vậy, nàng không hiểu sao Vân Thiển đột nhiên lại nói chuyện này.

"Nam đệ tử đang nhìn, ta không thích."

Vân Thiển nói thẳng ra cảm nhận của mình, làm sư tỷ, sư muội bị những nam nhân kia dùng ánh mắt ham muốn đánh giá, nàng tất nhiên rất không vui, này, nhất định là như vậy.

Hoa Nguyệt Lang vừa nghe vậy, trong lòng vui vẻ hớn hở, hóa thành nụ cười bên khóe miệng, có phần lười biếng và quyến rũ.

"Vâng, ta biết rồi, sư tỷ, ta chỉ nghe lời ngươi."

Hoa Nguyệt Lang cố nhịn cười, gắp đồ ăn lên, đưa đến bên miệng Vân Thiển, Vân Thiển giật mình, không kịp phản ứng lại.

Một tay Hoa Nguyệt Lang chống dưới cằm, không thu hồi động tác, ý cười bên khóe miệng càng đậm.

"Ăn đi. . ."

Âm thanh của Hoa Nguyệt Lang mềm mại êm dịu, mang theo giọng mũi lười biếng, vô cùng mê người.

Ma xui quỷ khiến, Vân Thiển hé miệng nuốt vào, mà môi của nàng lại chạm vào chiếc đũa, lúc này ý cười của Hoa Nguyệt Lang càng nồng đậm hơn.

Hoa Nguyệt Lang thấy Vân Thiển ngoan ngoãn ăn rồi, thu hồi chiếc đũa, gắp một ít cơm đưa vào trong miệng mình, môi đỏ gợi cảm áp sát vào chiếc đũa vừa nãy Vân Thiển chạm vào, Vân Thiển vừa thấy vậy, lại phát hiện ra nụ cười trên mặt Hoa Nguyệt Lang, không nhịn được thoắt cái sắc mặt đỏ bừng.

Sau đó gần như mỗi lần ngồi cùng bàn ăn cơm, Hoa Nguyệt Lang đều sẽ đút cho Vân Thiển ăn, hành vi gián tiếp hôn môi này luôn xảy ra, quan hệ của hai người vẫn ám muội không rõ ràng.

Vân Thiển không thích vẻ mặt của những đệ tử kia nhìn Hoa Nguyệt Lang, Hoa Nguyệt Lang cũng không thích dáng vẻ Vân Thiển nghiêm túc tay kề tay chỉ dạy những đệ tử khác, nàng muốn trong mắt Vân Thiển chỉ có mình.

Sau đó, đại náo Phong Lâm, cánh tay Vân Thiển bị thương nhẹ, Hoa Nguyệt Lang gần như muốn giết chết Phong Sĩ cho hả giận, nhưng người kia cho dù bị thương, cho dù bị đau, cũng vẫn luôn giữ dáng vẻ hờ hững, Hoa Nguyệt Lang vừa băng bó, vừa cảm thấy trong lòng không vui.

"Bị đau cũng không kêu một tiếng sao?"

Hoa Nguyệt Lang thấy lông mày Vân Thiển hơi nhíu lên, nàng biết vết thương này đau, nhưng dáng vẻ Vân Thiển vẫn cứ bình thản như mây gió.

"Hả?"

Vân Thiển không hiểu gì, chỉ ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hoa Nguyệt Lang, thấy dáng vẻ nàng tức giận, trong lòng lại càng nghi hoặc.

"Ngươi không thể bộc lộ con người thật của mình ở trước mặt ta sao? Ta không đáng tin vậy sao?"

Hoa Nguyệt Lang lạnh lùng nhìn Vân Thiển, đây là lần đầu tiên Hoa Nguyệt Lang nói chuyện như vậy với mình, ngữ khí lạnh lùng, khiến trong lòng mình không khỏi hơi ngưng lại.

"Chỉ là ta. . . không quen biểu đạt."

Hoa Nguyệt Lang thấy Vân Thiển hạ thấp đầu, tức giận trong lòng hơi tan đi, nhưng cũng không nhìn nàng nữa, tiếp tục giúp nàng băng bó.

". . . Đau. . ."

Vân Thiển cắn chặt môi dưới, trong lòng Hoa Nguyệt Lang hơi động, nhìn bộ dạng ủy khuất của Vân Thiển, bật cười thành tiếng.

Hoa Nguyệt Lang nhẹ nhàng nâng tay Vân Thiển lên, cúi xuống in lên cổ tay nàng một dấu hôn, ôn nhu tựa như lông vũ phất qua.

"Còn đau không?"

Vân Thiển đỏ mặt, nhìn Hoa Nguyệt Lang thật lâu không thể nào đáp lời, toàn thân cứng ngắc tại chỗ.

"Ngây ngốc rồi?"

Hoa Nguyệt Lang đưa tay qua, đặt lên mặt Vân Thiển, cúi người hôn lên khóe môi Vân Thiển, cả hai đều cảm giác được sự run rẩy của nhau.

"Ta thích ngươi, sư tỷ."

Hơi thở của Hoa Nguyệt Lang hơi bất ổn, có lẽ là căng thẳng, có lẽ là sợ hãi, sợ Vân Thiển lạnh lùng từ chối.

Vân Thiển vẫn đang ngây người, trên môi của nàng còn vương lại hương vị và nhiệt độ của Hoa Nguyệt Lang, cảm giác này lẫn hương vị trên người Hoa Nguyệt Lang, đều khiến mình quyến luyến vô cùng.

"Thích là thế nào. . ."

Vân Thiển không biết thích một người, rốt cục là thế nào, tính tình nàng rất đạm nhạt, thậm chí không hiểu nổi thích một người, đến cùng là thứ tình cảm gì.

"Đồ ngốc. . ."

Hoa Nguyệt Lang nói xong, cười rồi hôn lên môi Vân Thiển, khẽ cắn mấy lần rồi mới thả ra.

"Thích không?"

Vân Thiển gật đầu, Hoa Nguyệt Lang nghe được, lại cúi người ôm lấy Vân Thiển.

"Thích không?"

Vân Thiển gật đầu.

Hoa Nguyệt Lang rời khỏi vòng tay Vân Thiển, nàng chỉ vào môi mình, nói: "Hôn ta."

Vân Thiển sững sờ, nhưng không có bất kì hành động gì, Hoa Nguyệt Lang cười khẽ, kéo cổ Vân Thiển để nàng hôn lên môi mình.

Nụ hôn ngắn kết thúc, Hoa Nguyệt Lang nhìn gương mặt đỏ bừng của Vân Thiển, nở nụ cười quyến rũ.

"Ta cũng thích."

Vân Thiển bỗng nhiên hiểu ra, cảm giác tim đập nhanh, bị người này ảnh hưởng đến sướng vui đau buồn của mình, người khác nhìn nàng, mình sẽ tức giận, nàng cười với mình, tim mình sẽ đập nhanh hơn, hóa ra. . .

"Ta cũng thích ngươi."

Vân Thiển nhàn nhạt nói, Hoa Nguyệt Lang cười, lệ lại mông lung hai mắt, thở dài.

"Ngươi là đồ khối băng, đầu gỗ, giống hệt Đại sư tỷ."

Hoa Nguyệt Lang cười khổ, nàng đợi Vân Thiển rất lâu, từ khi bắt đầu quấn quít đến lúc yêu thích sâu đâm, nàng phát hiện cuộc sống của mình đã sớm không thể tách bỏ khỏi người này.

Vân Thiển lấy tay giúp Hoa Nguyệt Lang lau nước mắt đi, nghiêng người hôn lên mắt nàng, đôi mắt xinh đẹp kia, không nên rơi lệ.

"Đừng khóc, ta không muốn thấy ngươi khóc."

Hoa Nguyệt Lang thuận thế ôm nàng vào trong ngực, nói: "Sau này không được tùy tiện bị thương."

"Ngươi không kêu đau, nhưng lòng ta rất đau. . ."

Vì ngươi đau mà đau, vì ngươi vui vẻ mà vui vẻ, vì một cái nhíu mày, một nụ cười của ngươi mà đánh cược cả đời, cũng may. . . Ta cược thắng, thắng được ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top