Chương 23: Thuốc rất ngọt

Cung Huyền Thanh ngước mắt nhìn nam nhân đang ngồi bên mép giường kia, sắc mặt tái nhợt bị lửa hun đến đỏ lên, nhưng vẫn luôn lo lắng nhìn mình.

"Hoàng thượng, thần thiếp có thể hỏi người một chuyện không?"

Chuyện của Lệ phi khiến Cung Huyền Thanh hiểu rõ, đế vương đều là kẻ vô tình, cho dù là phu thê, cũng có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ, ngay cả mình cũng suýt chút nữa trở thành thứ nam nhân này vứt bỏ, nhưng vì sao bây giờ hắn lại có thể nhìn mình thâm tình đến vậy, nàng nghĩ, nam nhân này thích mình ở điểm nào. . .

"Nàng nói đi."

Cung Huyền Thanh nhìn về phía khuôn mặt có năm phần tương tự với Nam Thiển Mạch kia, thở dài hỏi: "Vì sao Hoàng thượng lại thích thần thiếp?"

Văn Đế hơi sửng sốt, hiển nhiên hắn không ngờ Cung Huyền Thanh sẽ hỏi chuyện như vậy, chỉ là sững sờ một hồi, hắn liền lộ ra một nụ cười nhã nhặn.

"Lúc trẫm tám tuổi, từng theo tiên đế vi phục xuất tuần, ở trong phố xá sầm uất bị trộm mất túi tiền, bọn thị vệ đuổi theo, mà trẫm lại không cẩn thận đi lạc mất."

Lúc Văn Đế nói chuyện, ánh mắt trở nên xa xăm.

"Sau đó, có kẻ xấu muốn bắt trẫm đi, cũng may có một cô bé cùng tuổi bày ra một màn quỷ kế, dọa kẻ xấu bỏ chạy, kéo tay trẫm chạy tới chỗ an toàn."

Văn Đế hơi dừng lại, nhìn gương mặt Cung Huyền Thanh, ý cười càng nồng đậm, nói: "Vốn định trọng thưởng cho cô bé kia, nhưng nàng lại đi mất, tựa như một cơn gió, nhưng khuôn mặt cô bé ấy trẫm vẫn nhớ kĩ, mãi đến lúc nhìn thấy nàng, trẫm cảm thấy mình đã gặp lại cô bé kia."

Văn Đế lấy tay đặt lên trên mặt Cung Huyền Thanh, cảm giác trong tay hoàn toàn lạnh lẽo, khiến Văn Đế không nhịn được khẽ nhíu mày.

"Ông trời bảo vệ Hoàng thượng, cũng mong ông trời bảo vệ cho cô bé kia. . ."

Cung Huyền Thanh sửng sốt một lát, mới nói ra một câu như vậy. Văn Đế đáp một tiếng, ho khan vài cái, sắc mặt không được tốt lắm, nói vài câu săn sóc cùng Cung Huyền Thanh xong liền rời đi.

Cung Huyền Thanh nhìn bóng lưng vàng óng kia, tâm tư trở nên xa xăm. . .

Hồi nhỏ nàng kéo một tiểu công tử mặc hoa phục xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ để né tránh những kẻ xấu kia. . .

Thực ra có điều Văn Đế chưa nói, chính là tiểu công tử mặc hoa phục kia đã từng nói một câu.

"Cảm ơn ngươi. . . Ngươi có muốn làm Thái tử phi của cô* không?"

*cô: Cách tự xưng của vương hầu phong kiến.

Thiếu nữ không đáp lại, mà chỉ đi vào trong biển người, biến mất ở trong đám người ấy.

Lúc đó nàng mới vừa sống sót được qua kì huấn luyện sát thủ của Tuyệt Âm Các, đứa trẻ tám tuổi, sống sót trở về từ trong Luyện Ngục tàn khốc kia, tâm địa vốn nên lạnh lẽo, nhưng nàng lại nổi lên lòng tốt với tiểu công tử mặc hoa phục kia, chỉ là Văn Đế Phong Kỳ Chấn có lẽ không biết. . .

Nàng quay lại, giết hết đám kẻ xấu kia, đây là nhiệm vụ đầu tiên trong kiếp sống sát thủ của nàng. . .

Một lần nữa cũng vì nhiệm vụ, cuối cùng ta lại thành phi tử của ngươi. . .

Nhưng Phong Kỳ Chấn, ta và ngươi đều không phải chúng ta của ngày đó nữa. . .

Hai ngày sau, hàn tật của Cung Huyền Thanh rốt cục cũng khỏi, uống phương thuốc của lão Ngự y phối chế, thân thể quả nhiên ấm áp hơn một chút, ít nhất thì hai ngày nay chậu than bên trong phòng đều đã lấy ra, chỉ cần trốn trong chăn vượt qua hai ngày.

Ngày hôm đó rốt cục Cung Huyền Thanh cũng ra khỏi chăn, kinh mạch trong cơ thể đã trở lại bình thường, cũng không cảm thấy lạnh giá nữa, bởi vì bây giờ vẫn còn ảnh vệ, nàng không thể vận công điều hòa kinh mạch, vì vậy mà thân thể vẫn có chút suy nhược.

"Nương nương, thuốc đến rồi."

Không biết là lão Ngự y chu đáo, hay là có người cố ý phân phó, bên trong mỗi chén thuốc này đều có thả đường phèn, giảm bớt không ít vị cay đắng, cũng có thể cho vào miệng.

Ninh Nhi đặt thuốc nóng hổi xuống, sau đó dùng tay nắm lỗ tai của chính mình, hô lên nóng quá. Cung Huyền Thanh kéo tay Ninh Nhi qua, nhìn ngón tay của nàng một chút, lông mày lơ đãng nhíu lại.

Mấy ngày nay đều là Ninh Nhi tự mình nấu thuốc, từ sau chuyện Lệ phi kia, Ninh Nhi đều tự mình phụ trách sinh hoạt ăn uống thường ngày của Cung Huyền Thanh, không nhờ ai làm hộ, chỉ sợ gặp phải kẻ lòng dạ xấu xa, Thừa Thiên Cung sẽ lại loạn lên.

"Tay của ngươi đều sưng đỏ hết lên rồi, chuyện nấu thuốc như vậy, sau này giao cho những người khác là được."

Nói xong, Cung Huyền Thanh cũng không chờ Ninh Nhi nói gì, kéo nàng đi tới trước bàn trang điểm của mình, lấy ra vật gì đó từ trong ngăn kéo.

"Đây là thuốc mỡ lúc trước Hoàng thượng ban tặng bản cung, đặc biệt hữu hiệu đối với loại thương tích do bị bỏng này, cầm lấy dùng đi!"

Ninh Nhi cầm thuốc mỡ kia, trong nháy mắt cúi đầu, ô ô khóc lên, Cung Huyền Thanh bị tình cảnh này làm sợ hết hồn, nàng không hề biết nha đầu bát quát này lại dễ khóc như vậy.

"Nương nương. . . Người thật tốt!"

Ninh Nhi cũng không để ý đến thân phận, nghiêng người ôm lấy Cung Huyền Thanh. Cung Huyền Thanh ngẩn người, lập tức mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ninh Nhi, người kia vẫn đang khóc, trong tay nắm thật chặt thuốc mỡ.

"Nương nương, ngoại trừ cha mẹ ra, nương nương là người đối xử với nô tì tốt nhất."

Ninh Nhi vẫn khóc lóc, Cung Huyền Thanh cười khổ, mình là kẻ ác mang danh Ma Hồ trong giang hồ, giết người không chớp mắt, nhưng tì nữ nhỏ nhoi này lại nói với mình như vậy, tâm tình bỗng nhiên trở nên có chút phức tạp. Nàng chỉ thấy Ninh Nhi này không có tâm cơ cũng không có ý xấu nên tương đối thân cận với nàng ta, không nghĩ tiểu tì nữ này lại thích mình như vậy.

"Đó là vì Ninh Nhi cũng đối xử với bản cung rất tốt a."

Quả thật từ lúc Cung Huyền Thanh tiến cung tới nay, Ninh Nhi xử lý chuyện của Thừa Thiên Cung ngay ngắn rõ ràng, đối với mình cũng trung thành tuyệt đối, tất nhiên nàng  cũng sẽ tốt với nàng ta.

Lúc này Cung Huyền Thanh giương mắt, cũng không biết từ lúc nào Nam Thiển Mạch đã đứng ở cửa, vẻ mặt nàng tuy rằng ôn hòa, nhưng khóe mắt lại tràn ra ý lạnh, khiến bàn tay Cung Huyền Thanh đang vỗ về Ninh Nhi cũng dừng lại.

"Thái hậu đến rồi."

Cung Huyền Thanh nhẹ giọng nhắc nhở, Ninh Nhi đang quay lưng về phía cửa lớn lập tức giật mình một cái, xoay người nhìn thấy Nam Thiển Mạch liền quỳ xuống, cũng không buồn lau khô nước mắt, vội thỉnh an Nam Thiển Mạch.

Nam Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Ninh Nhi một chút, khóe miệng lại lộ ra ý cười, nói: "Không cần đa lễ, bình thân."

Nhưng sắc mặt Cung Huyền Thanh lại bình tĩnh mà đi tới, nói: "Không biết Thái hậu giá lâm, thần thiếp thất lễ."

Nam Thiển Mạch thoáng nhìn qua Cung Huyền Thanh, quay đầu nhìn về phía chén thuốc còn nóng trên bàn, vẫn còn tràn đầy một bát.

"Thuốc, còn đắng sao?"

Nhìn thấy Cung Huyền Thanh vừa không uống thuốc, lông mày khẽ nhíu, hỏi một câu. Mà Cung Huyền Thanh còn không kịp nói cái gì, Nam Thiển Mạch liền nói tiếp: "Ai gia đã cố ý để Lâm Ngự y bỏ thêm đường phèn, sao lại. . ."

Lúc này Nam Thiển Mạch còn chưa nói xong, Cung Huyền Thanh đã nói: "Không đắng."

Không đắng một chút nào, trong lòng thậm chí nổi lên một ý nghĩ ngọt ngào, dường như đến cả đầu lưỡi cũng nếm trải được vị ngọt.

"Chỉ là vừa nãy thần thiếp lấy cho Ninh Nhi chút thuốc mỡ, nên mới trì hoãn một lúc."

Cung Huyền Thanh nói xong, liền đưa tay bưng thuốc trên bàn uống một hơi cạn sạch, sau đó còn duỗi ra đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm đôi môi đỏ mọng của mình. Nam Thiển Mạch đều để ở trong mắt, trong lòng căng thẳng, không tự giác nắm chặt nắm đấm giấu trong tay áo.

"Thật sự rất ngọt, thần thiếp tạ ơn Thái hậu."

Cung Huyền Thanh đặt chén xuống, khóe miệng nổi lên nụ cười ngọt ngào.

"Xem ra, hàn tật của Dao phi cũng đã hòa hoãn."

Nhìn dáng vẻ người này đã có thể xuống giường đi lại, có lẽ đã vượt qua được sự phát tác của hàn tật.

"Vâng, nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu, thần thiếp hết thảy mạnh khỏe."

Cung Huyền Thanh làm động tác mời, mời Nam Thiển Mạch ngồi. Nam Thiển Mạch cũng ngồi xuống, Cung Huyền Thanh rất tự nhiên rót cho nàng một chén trà.

"Vân Nhiễm hiểu sơ một ít võ công giang hồ, ai gia muốn để nàng bắt mạch cho ngươi, xem thử có cách nào giải được hàn tật trên người ngươi không."

Nam Thiển Mạch chậm rãi nói, Vân Nhiễm phía sau cũng khom người với Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh thu lại nụ cười xong thở dài nói: "Chỉ sợ hàn tật của thần thiếp vừa khỏi, sẽ không dò ra được gì. . ."

Cung Huyền Thanh lại đưa cánh tay ra, kéo tay áo lên rồi nói tiếp: "Nhưng Vân Nhiễm cô cô có thể thử xem."

Cung Huyền Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười với Vân Nhiễm, hiểu sơ võ công, Vân Nhiễm đâu chỉ là hiểu sơ võ công, võ công của nàng so với mình còn cao hơn.

Nam Thiển Mạch ra hiệu, Vân Nhiễm liền tiến lên, hai ngón tay đặt lên mạch đập trên cánh tay Cung Huyền Thanh.

Vân Nhiễm nhíu mày lại, một hồi lâu sau liền rút tay trở về.

"Thái hậu, nô tì vô năng, quả thực như Dao phi nương nương đã nói, không cách nào dò ra được dấu hiệu gì của hàn tật nữa."

Vân Nhiễm cung kính nói, lúc này Nam Thiển Mạch thở dài, nói: "Thật sao. . ."

"Thái hậu không cần lo lắng, tuy rằng hàn tật của thần thiếp rất mệt nhọc, nhưng sống sót qua được thì sẽ ổn thôi."

Cung Huyền Thanh lấy tay đặt lên mu bàn tay Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch muốn rút lại, nhưng cảm thấy động tác này dường như có hơi không thích hợp, liền nhẫn nhịn, nàng cũng sớm phát hiện nhiệt độ trong lòng bàn tay Cung Huyền Thanh đã không còn lạnh như ngày trước nữa, tuy rằng vẫn còn hơi lạnh, thế nhưng vẫn coi như là bình thường.

"Được rồi, vậy Dao phi hãy nghỉ ngơi cho tốt, ai gia còn phải tới chỗ Hoàng đế, không ở lại thêm nữa."

Nam Thiển Mạch đứng lên, Cung Huyền Thanh cũng đứng lên cung tiễn Nam Thiển Mạch. Nhìn thấy Nam Thiển Mạch đã rời khỏi Thừa Thiên Môn, lúc này tiểu bát quái Ninh Nhi lại nói.

"Nương nương, Thái hậu đối xử với người thật tốt, còn nhớ người không thích vị đắng."

Ninh Nhi vừa nói, vừa thu thập trà cụ và chén thuốc trên bàn.

"Ừ. . . Rất tốt. . ."

Vừa rời khỏi Thừa Thiên Cung, Nam Thiển Mạch cũng lập tức nói.

"Thế nào?"

Vân Nhiễm theo sau lưng, chậm rãi nói: "Mạch tượng còn có chút suy yếu, hơn nữa nhìn cũng không giống mạch tượng của người biết võ công, hơn nữa hàn tật kia quả nhiên không tra được một chút dấu hiệu nào."

Nam Thiển Mạch nhẹ nhíu mày, nói: "Vân Nhiễm, ngươi cảm thấy người này, thật sự không biết võ công sao?"

Vân Nhiễm suy nghĩ một lát mới mở miệng: "Từ bề ngoài hay từ mạch tượng xem ra đều không giống, chỉ là bụng dạ người này rất sâu, thuộc hạ không dám khẳng định, chuyện y thuật này còn phải hỏi ý kiến Vân Thiển."

Nam Thiển Mạch nhắm hai mắt lại, dừng bước chân, nói: "Được."

Nam Sở Quốc, Hộ Châu, Yên Vũ Thành.

Yên Vũ Thành là nơi các môn phái giang hồ tụ tập, cũng được gọi là cố hương của người giang hồ, có quyền thế nhất nơi này không ai qua được Phong Lâm Sơn Trang.

Nhưng qua chuyện lần trước Bích Lạc Cung đại náo, danh tiếng của Phong Lâm Sơn Trang rơi xuống ngàn trượng, trong phố lớn ngõ nhỏ của Yên Vũ Thành đều chế nhạo Phong Lâm Sơn Trang bị một đám đàn bà hung hăng đánh cho một trận.

Có điều chuyện này còn chưa lắng lại, Phong Lâm Sơn Trang lại có mấy đệ tử bị Tuyệt Âm Các ám sát.

Dường như mọi chuyện gần đây đều nhắm vào Phong Lâm Sơn Trang, lúc này đã kinh động đến Tiếu Vương gia ở Ly Thương Châu xa xôi.

Phong Lâm Sơn Trang phái người theo dõi, phát hiện mỗi lần sát thủ của Tuyệt Âm Các giết người đều sẽ đi đến Thiên Hương Lâu ở Khôn Châu. Phong Tử Dạ không muốn kinh động bất kì người nào, liền tự mình đi đến đó, thăm hỏi đám người của Tuyệt Âm Các này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top