Chương 3
Mở mi mắt nặng trĩu như đeo guồng ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là mọi thứ đều 1 màu trắng toát, không lẽ cô chết rồi sao, vậy tốt quá. Nhưng cô nhớ có 1 người đàn ông cứu cơ cô mà. Cố gắng nhìn rõ mọi thứ hơn, phải rồi, cô còn gửi thấy mùi thuốc sát trùng lồng nặc. Hoá ra cô còn chưa chết, cô đang ở bệnh viện. Nhìn xung quanh, phòng bệnh gì mà sang trọng như phòng ngủ trong khách sạn vậy, rồi cô nhìn thấy 1 người phụ nữ, đó là người mẹ cô đã rời xa hơn 15 năm qua chỉ vì tính ích kỉ của người mẹ hiện tại cũng là người cô yêu nhất thương nhất. Bà ngủ gật trên chiếc ghế sôfa đối diện với giường bệnh của cô. Nhìn bà có vẻ mệt mỏi.
Cô phải đối mặt rồi sao, phải làm gì đây?
Cô phải nói gì với người mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh ra cô, suốt gần ấy năm chạy đông chạy tây đi tìm cô đây?
-Vy Vy, con tỉnh dậy rồi sao, con làm ta lo quá, con có thấy không khoẻ ở chỗ nào không?- Bà Lâm tỉnh dậy thấy cô đã tỉnh thì vui mừng lao đến giường bệnh hỏi thăm cô.
-...- Thật sự hiện giờ cô rất lười phải nói chuyện
-Bác sĩ, y tá, mau vào kiểm tra cho con gái tôi- cô im lặng càng làm cho bà lo lắng, bà rối rít tìm bác sĩ.
-Tiểu thư không sao,Lâm phu nhân bà đừng lo- sau 1 hồi kiểm tra cho cô, bác sĩ nói khiến bà Lâm bình tâm hơn
-Cảm ơn bác sĩ
-Đó là trách nhiệm của chúng tôi, tôi xin phép ra ngoài
-Được, tạm biệt bác sĩ
Bà quay lại nở nụ cười nhân hậu của 1 người mẹ dành cho cô rồi bà gọi điện cho ông Lâm báo tin vui.
-M....ẹ...- Nhìn bà Lâm lo lắng cho cô, vui mừng khi biết cô không sao. Cô biết bà là 1 người mẹ hiền, và yêu thương cô. Đây là những gì cô đã bỏ lỡ trong 15 năm qua sao, tình thương của người mẹ mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày. Trong lúc cô đang sống hạnh phúc trong gia đình *giả* kia thì ba mẹ đã chịu bao nhiêu là đau khổ, bị giằn vặt vì nỗi nhớ con gái. Cô phải làm gì để bù đắp cho họ?
Chỉ là 1 âm thanh rất nhỏ phát ra từ cô nhưng bà vẫn nghe rõ mồn một. Bà không nhầm chứ, con bé vừa gọi bà là gì.
-Con gọi ta là gì- Bà tiến đến giường bệnh lay người cô
-Mẹ, con gái xin lỗi- Cô xúc động, những giọt lệ trong suốt thi nhau trào ra
-Con gái của ta- Bà Lâm ôm cô vào lòng. Nước mắt của bà lại rơi, trong suốt những năm qua ngày nào bà cũng khóc vì nhớ con gái, nghĩ đến cảnh Vy Vy bé nhỏ của bà phải chịu khổ bên ngoài mà đau lòng. Từng có lần bà nghĩ con gái đã chết bà khóc thương tâm đến nỗi phải nhập viện. Nhưng bây giờ những giọt nước mắt này là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Sao không hạnh phúc cho được? Bà đã không được nghe con gái gọi bà 1 tiếng mẹ trong suốt thời gian dài như vậy.
-Mẹ, con sẽ không rời xa mẹ nữa- cô ôm chặt lấy bà cảm nhận hơi ấm từ người bà truyền đến.
-Ta bị cho ra rìa rồi sao- Ông Lâm đã có mặt tại phòng bệnh từ bao giờ chứng kiến cảnh hai mẹ con đoàn tụ
-Ông xã
-B...a...-Cô rời khỏi vòng tay mẹ, lao vào lòng ông Lâm khóc
-Con gái, chào mừng con trở về, lớn quá rồi- dường như ông Lâm cũng không kìm được nước mắt của mình
-Ba mẹ, đây là đâu- cô hỏi khi rời vòng tay ba
-Đây là bệnh viện của thành phố XX,chúng ta đã đưa con rời khỏi nơi đó, con không giận chứ
-Dạ không, sau này con có thể về thăm họ chứ- cô không trách họ, dù sao họ cũng đã chăm sóc cô coi cô như con đẻ trong suốt thời gian qua
-Được, con có thể về bất cứ khi nào mà con muốn, bamẹ cũng đã tha thứ cho họ, họ cũng có lỗi khổ riêng, cùng là cha là mẹ lên ta hiểu- bà Lâm rộng lượng
-Con cảm ơn ba mẹ, con hôn mê mấy ngày rồi ạ
-Con vì do kích động dẫn đến ngất xỉu, con hôn mê 5 ngày rồi
-Lâu vậy sao
-Bác sĩ nói ngày mai con có thể xuất viện, bamẹ sẽ đưa con về nhà của chúng ta- ông Lâm ôn tồn
-Vâng ạ
-Ủa ông..nó đâu
-Đã có mặt- 1 thanh âm trầm thấp vang lên ngoài cửa thu hút ánh nhìn của cô
Từ cửa bước và là 1 nam nhân vô cùng anh tuấn. Khuôn mặt đẹp, cô thích nhất đôi mắt màu cafe biết nói của anh ta. Sống mũi cao thanh tú, môi mỏng, cô thật thắc mắc anh ta là nam hay nữ mà lông mi dài như vậy, chắc chắn còn dài hơn của cô. Tóc mái đen nhánh phủ xuống che đi 1 phần miếng băng trắng quấn quanh đầu, cho thấy anh ta bị thương. Thân hình rất cao, chuẩn như người mẫu được ôm bởi quần jean và áo sơ mi màu đen. Đúng chuẩn soái ca. Đến Vy Vy không háo sắc là cô còn phải tặc lưỡi khen ngợi. Có khi nào người này là anh trai cô không?
-Thằng nhóc này, sao giờ mới đến, cùng ở 1 nơi đến mà còn thua lão già này- Ông Lâm trách móc anh
-Ba nên nhớ con còn phải đỗ xe- anh phản bác
-À, Vy Vy, đây là anh trai con, Lâm Thiên Phong, lớn hơn con 5 tuổi-bà Lâm lôi anh đến trước mặt cô giới thiệu
-Anh trai....- woa cô đoán không sai mà, không ngờ cô có 1 người anh đẹp *lộng lẫy* như vậy
- Chào em- anh nở 1 nụ cười rất nhẹ chỉ là thoáng qua dành riêng cho cô làm tim cô đập sai 1 nhịp
Quái, từ bao giờ cô háo sắc như vậy chứ người kia lại còn là anh trai cô mới chết chứ, Vy ơi là Vy, cũng tại nụ cười yêu nghiệt kia. Chắc cũng khá nhiều cô chết dưới chân ông anh này của cô.
-Anh hai- Cô đáp lại bằng nụ cười thân thiện làm tim ai đó lỡ nhịp. Sau này khi nhớ lại chính anh phải thừa nụ cười này khiến anh nhớ suốt đời.
-Ủa anh hai sao bị thương ở đầu vậy- cô vốn là người thân thiện dễ gần nên chỉ mới gặp nhưng cô vẫn trò chuyện thoái mái tạo cho người khác cảm giác gần gũi
-Em còn hỏi anh
-Anh con cũng chỉ vì cứu 1 cô bé khóc lóc như trẻ lên 3 lao ra đường không chú ý chút xíu nữa là bị xe tông-ông Lâm trả lời thay con trai
-Ai vậy?- đừng nói là cô nha
Cô gái ngốc này, ngốc thật hay giả ngốc vậy.
-Là con đó con gái, Phong vì cứu con mà đầu bị thương nhẹ, thật may 2 đứa không sao- ông Lâm phá tan mọi nghi ngờ của cô
-A, vì em mà anh bị thương,thật xin lỗi- cô cúi đầu hối lỗi
-Không sao, vết thương nhỏ thôi- Anh xoa đầu cô
-Cảm ơn anh- vậy là cô nợ anh 1 mạng
-Ừ
-Con lần sau không đk bất cẩn như thế nữa, lần này may có anh hai con nhỡ không có nó thì...-Bà Lâm trách cô. Không mấy ai hiểu đk cảm giác của bà khi nhìn thấy con gái phải đối mặt với thần chết, rồi cảnh cả con trai lẫn con gái nhào lộn trên đường.
-Vâng ạ, hihi-Cô cười trấn an bà
-Ba đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, tối nay để con ở lại chăm sóc con bé- nhìn bà Lâm mệt mỏi anh thật đau lòng, cũng để anh có thời gian tìm hiểu thêm về bé ngốc này.
-Nhưng mẹ muốn chăm sóc con bé
-Mình nghe lời con trai đi, bà đã túc trực ở đây suốt 5 ngày ở đây rồi, mình cũng mệt rồi- ông Lâm khuyên vợ
-Mẹ.... Mẹ về nghỉ ngơi đi, con làm đk gì mà mẹ đối xử tốt với con...hic...hic- cô xúc động
-Con bé này động tý là khóc, con là con gái mẹ dĩ nhiên mẹ phải yêu thương con rồi, ngốc quá. Được rồi mẹ về trước, ngày mai đích thân mẹ xuống bếp chào mừng con gái mẹ về nhà
-Vâng ạ. Tạm biệt mẹ- cô thật may mắn khi ở đâu cô cũng có gia đình yêu thương cô.
----------------------
Trong căn phòng chỉ còn lại anh và cô, không khí im lặng bao trùm hai người.
-Bé ngốc, em ăn gì để anh trai đi mua cho em- anh ôn nhu hỏi
-em ăn gì cũng đk. Khoan sao anh gọi em là bé ngốc- cô xù lông khi nghe anh gọi bé ngốc
-Vì em ngốc
-Em đâu có ngốc- mặt cô xị xuống
-Em ngốc
-Em không ngốc
-ừ ừ em không ngốc. Nhưng anh gọi như thế nào đó là quyền của anh- anh nói xong chuồn lẹ đi mùa đồ ăn
-anh hai chết tiệt-Cô lẩm bẩm nhưng cũng đủ để anh nghe thấy. Ra khỏi phòng với nụ cười thần bí.
-------------------
Không lâu sau anh trở lại với túi lớn túi nhỏ trên tay.
-Đồ ăn về rồi công chúa nhỏ của anh
-Anh có thể đừng gọi như vậy không, em không quen
-không quen,sau này sẽ quen. Không biết em thích gì nên anh mau hơi nhiều, em ăn nhiều vào nha-Anh ga lăng sắp đồ cho cô ăn
-Cảm ơn anh, sao anh không ăn- toàn đồ ăn ngon, như vậy cô sẽ không khách khí nữa
-Trước khi đến đây anh đã ăn rồi
-vâng
Anh không làm gì chỉ ngồi ngắm cô ăn, sau này nó cũng thành 1 trong những thói quen không thể bỏ của anh. Cô ăn nhiệt tình mặc dù cô biết anh đang nhìn cô. Kệ chứ, cô đã 5 ngày không ăn uống gì toàn truyền nước, bây giờ ăn là quan trọng nhất.
Cô nhanh chóng ăn no, y tá vào dọn dẹp xong cô ngồi trò chuyện với anh
-Anh hai 23t, anh mới tốt nghiệp ạ- cô thật tò mò về anh
-Anh tốt nghiệp đk 2 năm rồi
-Sao sớm vậy
-Anh du học, với lại anh học nhảy- cô bé này thật biết làm người ta cảm thấy thoải mái khi nói chuyện
-Ầy chắc anh giỏi lắm, vậy bây giờ anh làm gì
-Anh đi làm
-Ờ
-À, cho em mượn cái này muốn chơi gì thì chơi cho đỡ chán- anh đưa cho cô 1 cái máy tính bảng
-Woa đẹp thế... Cảm ơn anh-mắt cô sáng long lanh- nhưng mà anh hai....
-Hở?
-cái này sử dụng thế nào
-...-
Anh lấy lại ipad rồi lướt cái gì đó rồi đưa lại cho cô
-Anh mở sẵn trò chơi rồi đó, em cứ thế mà chơi
-Em cảm ơn anh
Cô rất thích thú với trò chơi đó, cô chú chơi còn anh chăm chú ngắm, khuôn mặt cô không son phấn lại nhợt nhạt nhưng vẫn rất dễ thương theo anh nó đẹp, đặc biệt là ánh mắt long lanh và nụ cười ngây thơ hồn nhiên của cô.
-Công chúa nhỏ, khuya rồi, đi ngủ thôi- thấy cô chơi hăng say nên anh không nỡ phá dối nhưng khuya rồi
-Vâng- mặt cô ỉu xìu
-Bé ngoan-
Anh giúp cô đắp chăn rồi cũng ra sôfa ngủ.
Từ nay về sau anh có thêm trách nhiệm với cô gái nhỏ này rồi.
*Thú vị*
Hôm nay hình như anh cười nói hơi nhiều, ngay cả bản thân anh cũng thấy lạ. Ngày thường anh là con người lạnh lùng ít cười, những người đk nhìn thấy nụ cười của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả lời nói anh cũng tiếi kiệm, vậy mà....
Màn đêm buông xuống.
-----------Hết chương 3-----------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top