Tập9: bóng tối và ánh sáng

Dù Bảo Khang đã miễn cưỡng đồng ý khi thấy tình cảm giữa Pháp và Dương ngày càng sâu đậm, nhưng trong lòng anh vẫn không tài nào yên tâm. Bản năng bảo vệ em trai thôi thúc anh hành động.

Một đêm nọ, khi Pháp rời khỏi biệt thự họ Phạm để đến gặp Dương, anh đã sắp xếp người bắt cóc cậu ngay trên đường. Pháp tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ, bốn bề là tường đá lạnh lẽo.

Cánh cửa mở ra, và Bảo Khang bước vào. "Anh xin lỗi, Pháp. Nhưng anh không thể để em tiếp tục mối quan hệ này."

"Anh làm vậy là sai!" Pháp hét lên, nước mắt giàn giụa.

Bên ngoài, Trần Đăng Dương đã nhận được tin. Anh không nói một lời, chỉ ra lệnh: "Tập hợp người. Chúng ta sẽ đưa em ấy về."

Dương xông vào biệt thự, ánh mắt đầy sát khí. Nhưng khi thấy Pháp đang khóc trong vòng tay anh trai, cơn giận dữ trong anh dần tan biến.

"Trả em ấy lại cho tôi, hoặc đừng trách tôi tàn nhẫn." Dương nói, giọng như dao cắt.

Bảo Khang nhìn thẳng vào Dương, rồi thở dài. "Nếu anh thực sự yêu em trai tôi, hãy chứng minh rằng anh có thể bảo vệ nó... khỏi chính thế giới của anh."

Căn phòng im lặng đến ngột ngạt. Ánh đèn vàng nhạt chỉ chiếu đủ để thấy rõ nét mặt căng thẳng của ba người đàn ông. Pháp quay đầu nhìn Dương, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt, ánh lên nỗi hy vọng mong manh.

"Anh Khang, em không muốn bị nhốt ở đây mãi. Anh không hiểu cảm giác của em đâu," Pháp khẽ nói, giọng run rẩy.

Bảo Khang siết chặt tay, ánh mắt trĩu nặng. "Pháp, em không hiểu. Anh chỉ muốn bảo vệ em. Cái thế giới mà em muốn bước vào không chỉ toàn yêu thương và ngọt ngào như em nghĩ đâu. Nó sẽ giết chết em."

Dương bước lên một bước, cắt ngang cuộc đối thoại. "Cậu nói đúng, Khang. Thế giới của tôi không dành cho người yếu đuối. Nhưng nếu cậu nghĩ nhốt em ấy là cách tốt nhất để bảo vệ, thì cậu đã sai. Pháp không cần một cái lồng vàng. Em ấy cần một người đủ mạnh để che chở. Và tôi sẽ làm điều đó."

"Anh nghĩ mình đủ mạnh để đối đầu với cả gia đình tôi sao?" Khang nhếch mép cười lạnh lùng.

"Không chỉ gia đình cậu. Cả thế giới cũng không thể cản được tôi nếu liên quan đến em ấy," Dương trả lời, giọng rắn như thép.

Pháp nhìn cả hai, trái tim như bị xé đôi. Một bên là anh trai luôn yêu thương cậu như con ruột, bên kia là người đàn ông vừa lạnh lùng, vừa dịu dàng, nhưng sẵn sàng hy sinh tất cả vì cậu. "Anh Khang... hãy để em tự quyết định cuộc đời mình," Pháp nói, giọng quả quyết hơn bao giờ hết.

Sau đêm đó, Khang miễn cưỡng thả Pháp. Nhưng anh không để mọi thứ kết thúc dễ dàng như vậy. Anh để lại một lời cảnh cáo lạnh lùng cho Dương: "Nếu một ngày tôi thấy em trai mình phải rơi nước mắt vì anh, thì dù có phải trả giá bằng cả gia tộc này, tôi cũng sẽ kéo anh xuống địa ngục."

Dương không đáp, chỉ nắm lấy tay Pháp, kéo cậu rời đi. Pháp quay lại nhìn anh trai, ánh mắt vừa biết ơn, vừa áy náy.

Ra khỏi biệt thự, Pháp nhìn Dương, lòng đầy mâu thuẫn. "Anh nghĩ chúng ta thực sự có thể ở bên nhau không? Gia đình em... mọi thứ đều đang chống lại chúng ta."

Dương dừng lại, cúi xuống nhìn sâu vào mắt cậu. "Anh không quan tâm. Em chỉ cần nhớ rằng, bất kể chuyện gì xảy ra, anh sẽ không để em chịu tổn thương một lần nào nữa."

Lời nói của Dương như một lời hứa, khắc sâu vào tim Pháp. Cậu gật đầu, nắm chặt tay anh hơn. "Vậy em sẽ tin anh"
Nhưng tình yêu giữa Dương và Pháp không hề dễ dàng. Gia tộc họ Nguyễn, vốn luôn là kẻ thù truyền kiếp của Dương, không để yên khi biết con trai út của mình đang rơi vào tay kẻ địch. Những âm mưu trả thù bắt đầu nhen nhóm trong bóng tối.

Một đêm, Dương nhận được tin báo có nội gián trong tổ chức của mình. Họ đã phát hiện ra kế hoạch tấn công nhằm vào Pháp. Cơn giận dữ dâng lên trong anh, nhưng cùng lúc, nỗi sợ mất đi người quan trọng nhất đời mình khiến Dương hành động ngay lập tức.

Anh đưa Pháp đến một nơi an toàn, xa khỏi mọi ánh mắt thù địch. Nhưng trong lòng anh biết rõ, việc này chỉ là tạm thời. "Anh sẽ không để em bị tổn thương, nhưng chúng ta cần phải chiến đấu, Pháp. Không chỉ vì anh, mà vì chính em nữa."

Pháp nhìn anh, ánh mắt ánh lên tia sáng của sự trưởng thành. "Nếu phải chiến đấu để được bên anh, em sẽ làm. Em không muốn là người bị bảo vệ mãi."

Những ngày sau khi được Dương đưa đến nơi an toàn, Pháp dần quen với cuộc sống mới. Tuy nhiên, lòng cậu không thể bình yên khi nghĩ về gia đình mình và những nguy hiểm đang rình rập Dương.

Một buổi tối, khi Pháp đang đọc sách trong căn phòng nhỏ, Dương bước vào, vẻ mặt căng thẳng.
"Anh có tin tức từ gia tộc em. Họ đã gửi lời cảnh cáo."

Pháp đặt cuốn sách xuống, nhìn anh.
"Cảnh cáo gì?"

"Rằng nếu anh không rời xa em, họ sẽ tấn công cả tổ chức của anh. Bảo Khang đã thỏa hiệp với các gia tộc khác để đối đầu với anh." Dương cắn răng, ánh mắt lạnh lùng. "Họ muốn dùng em như một công cụ để hủy hoại anh."

Pháp siết chặt tay.
"Em không thể để điều đó xảy ra. Nếu họ muốn tấn công anh, em sẽ đối mặt với họ. Em sẽ nói chuyện với anh Khang."

"Không!" Dương cắt ngang, giọng đầy uy lực.
"Anh sẽ không để em mạo hiểm."

"Nhưng em không thể trốn tránh mãi, Dương. Đây là gia đình em, là trách nhiệm của em. Em phải tự mình giải quyết."

Dương nhìn cậu, ánh mắt pha trộn giữa sự lo lắng và tự hào.
"Em thực sự muốn chiến đấu, phải không?"

Pháp gật đầu.
"Nếu phải đứng giữa anh và gia đình, em chọn anh. Nhưng em cũng muốn gia đình hiểu rằng em không còn là đứa trẻ cần bảo vệ. Em là người có thể tự quyết định."

Dương khẽ cười, lần đầu tiên trong nhiều ngày.
"Tốt. Vậy chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau."

Khi mối quan hệ giữa Pháp và Dương tạm thời lắng xuống, gia tộc họ Nguyễn vẫn âm thầm lên kế hoạch trả thù. Một kẻ phản bội trong tổ chức của Dương đã tiết lộ thông tin quan trọng về nơi ẩn náu của anh và Pháp.

Một đêm nọ, khi Dương đang họp với các thuộc hạ, Pháp bị phục kích. Nhóm sát thủ đã đột nhập vào nơi ở của cậu, nhưng điều chúng không ngờ là Pháp đã được Dương dạy cách tự vệ.

Pháp đối mặt với chúng một cách kiên cường, giữ chân được nhóm sát thủ đủ lâu để Dương trở về. Cả hai cùng chiến đấu, phối hợp ăn ý như một đội hoàn hảo.

Khi trận chiến kết thúc, Dương ôm chặt Pháp, ánh mắt đầy sự cảm kích.
"Em làm tốt lắm, nhưng anh thề sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa."

Pháp cười nhẹ, dù trên mặt còn vết xước.
"Em không sợ đâu, Dương. Miễn là có anh bên cạnh."

Từ hôm đó, Dương bắt đầu lên kế hoạch triệt hạ hoàn toàn kẻ phản bội và gia tộc đứng sau vụ tấn công. Nhưng trong lòng anh, một câu hỏi lớn vẫn chưa có lời giải: Liệu tình yêu này có đủ mạnh để vượt qua mọi hận thù và bóng tối?

Pháp, với sự kiên cường và tình yêu dành cho Dương, quyết định rằng cậu sẽ không chỉ là người được bảo vệ. Cậu sẽ cùng Dương đối mặt với mọi thử thách, dù bóng tối có dày đặc đến đâu

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #duongkieu