Chương 55 + 56
Chương 55: "Rất" tuyệt
Thù Man có chút chán chết đành để mặc cho Nam Tạm ôm, con ngươi của cô cười như không cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh liền giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, giọng điệu hết sức cân nhắc: "Nếu như tôi không cho anh một cơ hội, thì Nam Tạm, anh sẽ làm gì?"
Người này quỳ xuống đất mặc dù làm cho cô có chút kinh ngạc nhưng Thù Man còn muốn xem một chút, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì...
Hoặc nói là cô đang đợi, người đàn ông này sẽ có hay không những hành động làm "rung động lòng người" hơn nữa, dao động trái tim của mọi người.
Cô đang cần kích thích....
Bạn nói xem, yêu tinh này thật sự không được phép thả ra!
Tuy mặt Nam Tạm thật bình tĩnh, thật ra thì trong lòng đang cảm thấy trời nghiêng đất lở.
Thái độ của Thù Man, thậm chí là lời nói của cô đều đã nằm trong dự liệu của anh, có thể nói là không sai chút nào.
Trong lòng Nam [lqđ]Tạm đang nói: Tôi đã không để ý đến những người anh em của mình, bây giờ tôi rất muốn hành động ích kỷ, không quan tâm đến mắt nhìn của người khác.
Cái trò chơi con mồi đó, cái quy tắc duy nhất đó, cũng là hiệp định giữa chúng ta, thật muốn quên nó đi....
Cô gái này đã quá vô tình, vậy thì đừng trách anh...
Lòng của anh hiện tại đang quá sợ hãi, anh cũng đang cần 1 chút điên cuồng để an ủi chính mình.
Thù Man, hành động kế tiếp của anh sẽ nói cho em biết, anh muốn yêu em là thật...
Mặc dù anh làm như vậy có chút hèn hạ...
Nam Tạm buông 2 tay đang ôm Thù Man ra, trong đôi mắt hẹp dài của anh nước mắt vẫn còn chảy, hình như càng ngày càng mãnh liệt và có xu hướng tiếp tục lan tràn.
Tay Nam Tạm liền vươn tay vào cái ví trong y phục, trong lòng bàn tay liền hiện lên một con dao gấp quân dụng. Ngón tay út của anh nhấn trên chuôi dao một cái, "Tách" một tiếng, thân đao lóe ra, u quang bắn ra ngoài.
"A! Anh ta muốn làm gì vậy?"
Mọi người xung quanh nhìn anh có chút nghi ngờ, không hiểu....
Nhưng...
Động tác của Nam Tạm cực nhanh, một tay lộn ngược mũi đao nhắm vào mình, trong đôi mắt phượng đầy nước mắt của anh nhìn Thù Man là nụ cười kèm theo chút ngoan độc, tuyệt đối không hề do dự, một đao liền từ từ ghim vào bụng......
Dao ghim vào bụng liền phát ra một âm thanh "Phốc!"
Kinh hoàng!
"Á........!" Mấy tiếng hét cao giọng của phụ nữ xen lẫn với tiếng hút khí lạnh.
Thật hoang đường!
Qúa kinh người!
Mọi người không ai suy nghĩ rằng anh ta lại làm như vậy, miệng mở to đến mức có thể nhét một cái trứng gà!
Khụ, chính là kẻ khốn kiếp vô liêm sỉ tự mình tìm đường chết!
Giờ phút này, trong phòng bao.....
"A? Bên ngoài sao ồn ào vậy?" Bạch Thành hơi nhíu mi đối với tiếng thét chói tai và động tĩnh bên ngoài.
"Văn Hoa và Nam Tạm đi đón Thù Man sao vẫn chưa trở lại, nhàn rỗi cũng không ai nói chuyện, đi, đi xem một chút." Phú Tu mỉm cười, liền đứng dậy nhấc chân đi ra ngoài.
Lý Khanh và Bạch Thành cũng đứng lên đi theo sau...
Lần đi ra ngoài hành lang này, chứng kiến cảnh tượng kia làm cho họ có chút kích thích!
Cực kỳ dễ thấy cái bàn kia, chính là tiêu điểm của mọi người, không phải là người mà họ đang nhớ đến mà là người đang quỳ dưới đất kia....Hãy ủng hộ truyện chính chủ, tẩy chay truyện coppy không xin phép.
Liếc mắt nhìn lẫn nhau, ba kẻ họa thủy liền đi nhanh tới sảnh.
Nam Tạm đau đến đổ mồ hôi lạnh nhưng một tiếng kêu rên cũng không có, anh đang cố kìm nén...
Nhưng ánh mắt vẫn cố chấp nhìn thẳng vào Thù Man, hô hấp của anh thâm trầm, có chút bất ổn.
Rất cố chấp: "Đồng ý với anh đi Thù Man!"
"Anh....." Thù Man liền vỗ trán, giọng nói cô trở nên vô lực không biết nên nói gì, anh ta quá ngoan tuyệt tự cho mình một dao, điều này nằm ngoài dự liệu của cô.
Lưu Nhiên căn bản không hề nghĩ tới chuyện này, anh không kịp ngăn cản động tác của Nam Tạm, giọng nói anh liền nhỏ nhẹ, dịu dàng nhưng mang theo sự tức giận: "Nam Tạm, con mẹ nó cậu...." Liền tiến lên đỡ anh.
Nhưng, Nam Tạm lại quay đầu nhìn thấy ba người kia vốn nên ở trong phòng bao lại đang đứng đây, cười như không cười nhìn anh.
Nam Tạm liền cố miễn cưỡng nặn ra nụ cười, lên tiếng: "Đến xem náo nhiệt sao?"
"Đúng vậy, chỉ không ngờ là một màn máu tanh nha, đạo diễn và diễn viên đều là cậu." Phú Tu liếc mắt nhìn anh, giọng nói tràn đầy nguy hiểm, không lạnh cũng không nhạt.
Nam Tạm liền lắc đầu: "Đáng tiếc các người đã tới chậm không ngăn được tôi rồi, tôi chính là muốn làm như vậy." Sắc mặt anh tuy khổ sở, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Thật ra thì Nam Tạm đang nghĩ thầm: "Dao găm tôi tự đâm, tôi còn có thể không biết độ nông sâu hay sao, nếu không thì đúng là ngu triệt để rồi."
Nhưng bây giờ, cho dù vết thương không sâu thì lão tử cũng phải giả bộ khó chịu, vì để cho cô ấy nhìn ,còn rất nhiều đôi mắt khác nữa, bao gồm cả các người.
Hai tay Lưu Nhiên liền thu lại, lần nữa cắm vào trong túi quần, anh đứng cạnh Nam Tạm rồi nhàn nhạt liếc một cái, nói nhỏ với anh: "Mặc dù vậy...tâm ý này như vậy là đủ rồi." Ý anh là con mẹ nó mờ ám trong lòng cậu lão tử đã biết rồi.
Lý Khanh, Phú Tu, Bạch Thành đưa mắt nhìn nhau, giống như đã chắc chắn, trong lòng cũng đã có tính toán riêng.
Cũng không ai lên tiếng.
"Cảm ơn!" Nam Tạm biết không thể gạt được họ, chỉ có thể liếc mắt nhìn họ một cái, vì vết thương đau đớn nên vẻ mặt anh có chút vặn vẹo, làm cho người ta cảm thấy có mùi vị đáng đánh đòn.
Chu Nham Hải cũng không biết nội tình bên trong thế nào, anh rất giật mình khi nhìn thấy người đàn ông đang không ngừng chảy máu, nên chỉ im lặng nhìn anh ta....Cuối cùng anh cũng cắn răng nghiến lợi nặn ra 2 chữ: "Kẻ điên!"
Khuynh [lqđ] Hữu nhẹ nhàng lắc đầu: Đâu chỉ mình anh ta điên khùng, các người không lẽ đều bình thường sao, không phải điên thì cũng là bị ma nhập...dĩ nhiên là bao gồm cả mình.
Khuynh Hữu cảm thấy mình đúng là rất thành thật.
Vì sao, vẻ mặt hiện tại của Tô Khuynh Hữu không phải đang rất bình tĩnh sao, nhưng cái kia là ở trong lòng...
Ba người đàn ông vừa xuất hiện , cùng với người đàn ông tối tăm khó hiểu kia, chậc, đúng là không cách nào ức chế được hưng phấn của anh.
Rất lâu rồi anh không có hưng phấn như thế....
Xem ra sắp có tuồng hay để xem.....
Thật chờ mong.....
Ở trong mắt cô, anh cũng không đọc được nửa phần cảm xúc, thật là chờ mong đến chết.
Khụ, Khuynh Hữu cũng không nhịn được mà mắng mình có tiềm chất biến thái.
Trong hành lang đang hết sức yên tĩnh......
Không ai dám chớp mắt......
Có cô gái nhát gan nhất đã khóc thút thít.......
Có mấy người to gan hơn ở lại, cảm giác rất hưng phấn. Chậc chậc, cảnh tượng này thật kích thích! Trăm năm khó gặp!
Mỹ nam mặc quân trang cùng mỹ nữ thâm tình cố chấp ngay trước mặt mọi người.
Kích thích! Kích thích chết người!
Có người ồn ào la lên: "Đồng ý anh ta đi! Đồng ý đi!"
"Thật thâm tình, đàn ông như vậy đi nơi nào tìm đây!"
"Nhìn máu kìa, vết thương rất sâu đấy!"
"Tôi cảm thấy là không phải đầu óc anh ta có vấn đề đấy chứ!"
"Hoặc là không có tự trọng!"
"Không phải chỉ một cô gái sao, đáng giá vậy không?"
"Còn không để ý tới anh ta, cô gái kia thật quá đáng!"
"Thật làm cho lòng người cảm động nha!"
Khán giả bắt đầu xôn xao, từng câu hài hước, châm chọc, khuyên nhủ, lời khen chê bất đồng liền bay vào lỗ tai của mấy yêu nghiệt.
Nhưng, nhóm yêu nghiệt này có ai thèm quan tâm đâu?
Mùi máu tanh nồng đậm xen lẫn trong không khí.....
Người quản lý căn bản không dám tiến lên nói chuyện, ánh mắt đã rưng rưng, nhóm tổ tông này anh ta chọc không nổi, vốn là tứ cửu thành nổi danh gian ác, tiểu thái tử mà.
Mùi máu thông qua hô hấp tiến vào phổi của Thù Man, "mùi máu này thật cám dỗ", cô nghĩ vậy.
"Thù Man, em không đồng ý nữa thì anh sẽ mất máu mà chết." Giọng nói của Nam Tạm rất đáng thương, anh dùng ánh mắt u oán nhìn cô mở miệng nói.
"Đúng vậy, Hinh Nhi, em xem cậu ta đang chảy máu này." Khuynh Hữu liền chen vào một câu, trong lời nói thì đồng tình, nhưng sắc mặt anh thì....
Khụ, anh đồng tình cái quỷ, quỷ cũng không tin.....
Thù Man dịu dàng nhìn người đàn ông đang quỳ gối trước mặt mình, vết thương này, máu này, làm cho cô hoài niệm, cô liền giơ tay lên đụng vào, dùng lưỡi nhấm nháp.
"Nam Tạm." Nụ cười cô hơi lay động, nhẹ nhàng gọi tên anh.
Cô mắt dịu dàng ngắm những gương mặt đàn ông khác, tầm mắt dừng lại trên người Lưu Nhiên: "Văn Hoa, anh đi thuê một phòng đi, em nghĩ nơi đó thích hợp hơn trạng thái của chúng ta bây giờ." Nói xong, Thù Man liền đứng dậy đi lướt qua người đàn ông đang quỳ trước mặt, đi tới trước mặt Lưu Nhiên.
"Được." Lưu Nhiên mỉm cười, đáp nhẹ một tiếng, lấy tay vòng qua hông của cô, không để ý bất luận kẻ nào, rời đi.
Chu Nham Hải cũng đứng lên, đưa mắt nhìn khắp phòng ăn, lạnh lùng nhìn những người đang nhàm chán xem trò vui khiến họ cảm thấy một cơn gió lạnh xẹt qua da, liền tự động chạy trốn, không dám ở lại hiếu kỳ.
Khuynh Hữu cũng đứng lên đi cùng Chu Nham Hải sau đó đi theo hai người trước mặt.
"Chúng ta đi chưa?" Bạch Thành tức giận khinh thường nhìn Nam Tạm, cũng căn bản không có ý định đỡ anh ta, nhanh chóng xoay người đi mất.
"A?" Lý Khanh cười: "Được đó tiểu tử, trò chơi này không thể không nói là rất đẹp."
"Tự chuốc lấy phiền, tự chuốc lấy bị coi thường, kệ hắn đi." Phú Tu chửi một câu, rồi cũng xoay người lôi Lý Khanh rời đi.
Ba họa thủy một trước một sau rời đi, bỏ lại một người nào đó mà bọn họ ghi hận.
"Xì...." Nam Tạm nhếch miệng chê cười, trên mặt có nửa phần khổ sở.
Cuối cùng anh cũng đứng dậy, một tay che vết thương, bước chân vẫn rất hữu lực đuổi kịp theo bọn họ.
Sau khi một đám yêu nghiệt đi khỏi, người của phòng ăn lại bắt đầu bàn tán.....
"Chậc, mọi người nhìn thấy những người kia chưa, bọn họ......"
"Chậc chậc.."
"Quản việc vớ vẩn này làm gì..."
".........."
".............."
"Cái đó, người đàn ông ôm eo cô gái nhìn rất quen.."
"Giống như nhị công tử của Lưu gia."
"Tôi nói tại sao nhìn quen mắt như vậy, thật đúng là...."
"Quan hệ phức tạp......."
"Mỹ nam quân trang kia, anh ta không có mắt sao, để ý đúng người phụ nữ của nhị thiếu?"
"Chậc, đúng là......"
———–•———–•
Chương 56: Ảo mộng
Trong phòng bao yên tĩnh thật lâu....
Giống như có một u linh cô đơn đang đi ngang qua trong không gian vắng lặng.
Trên sô pha đặt dưới cửa sổ, cô cuộn mình lại thành một đoàn, nhắm mắt, không nói lời nào.
Thù Man đang lẳng lặng say mê thưởng thức nó, giờ phút này trong đầu cô lại thoáng nghĩ tới những thứ ma quái kinh dị.
Mấy người đàn ông kia thì khẽ nhíu lông mày rất chuyên chú im lặng nhìn cô, họ không biết bây giờ cô đang nghĩ cái gì.
Dưới ánh đèn, họ có cảm giác mình đang hãm sâu vào khoảng không gian mộng ảo.
Vết thương của Nam Tạm mặc dù không sâu nhưng cũng không cạn, mặc dù máu vẫn còn chảy nhưng chảy ra không nhiều lắm.
Chỉ là anh phải dùng tay để đè lại và những người đàn ông kia cũng biết hiện tại anh không phải đang giả bộ.
Bầu không khí như vậy khiến cho tâm người ta mềm mại như nước, nhưng cũng khiến cho lòng dậy sóng.
Cô bây giờ, yên lặng, bình thản, giống như có hương vị thần thánh quấn quanh trên người...
Cặp mắt kia mở ra, ánh mắt nhàn nhạt...không hề có xúc cảm.
Cô đốt 1 điếu thuốc, chỉ là đốt ra khói chứ không hút.
Âm thanh của cô rất êm tai, như truyền tới từ một nơi xa yên tĩnh tới đây, mang theo 1 cảm giác xa xôi.
Cô chậm rãi kể lại, giống như dòng nước đang chảy.....
Cô nói: "Trong đầu của tôi có một giấc mộng hoa lệ tươi đẹp, bên trong là câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp đã được ghi chép lại."
Một chàng trai anh tuấn cùng một cô gái dịu dàng ở giữa hồng trần vạn vật, trải qua hàng ngàn năm luân hồi mới gặp được nhau, bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự kinh hoàng và ngạc nhiên trong mắt nhau. Đây là một đoạn diễn sinh trong lúc tình cờ, gặp nhau trong một đoạn tình yêu tuyệt vọng. Đau buồn mà bất lực, cô đơn mà bàng hoàng.
Bao nhiêu ban đêm, anh ta đứng dưới bóng cây hoa trong đêm tối, thổi lên một khúc sao du dương triền miên thì luôn có một đóa hoa Tuyết Liên rơi xuống cùng tiếng thở dài dịu dàng lướt qua bên má của anh ta, cánh hoa phát ra ánh sáng trong suốt và mùi hương thoang thoảng bị anh nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
Bọn họ không cố kỳ gì mà yêu nhau nồng nhiệt nhưng cuối cùng vẫn bị vẫn bị định mệnh đùa giỡn, cô gái kia bỏ đi yêu một chàng trai khác. Chỉ còn lại một mình chàng trai ở lại nhớ về đoạn tình yêu trong gió, làm lễ truy điệu tình yêu bụi bặm kia.
Trong ánh trăng mờ, tôi dùng tâm hồn nhạy cảm của mình suy ngẫm về cảm giác bi thương của anh ta, u buồn của anh ta và cả nỗi sầu khổ, trong phút chốc, tôi lại nhìn thấy sự cô độc của anh ta, là hạnh phúc đã cách anh ta mấy thế kỉ, anh ta vĩnh viễn không thể chạm tới được.
Ánh mắt lấp lánh dưới khuôn mặt thon gầy của anh ta hướng về tôi không tiếng động nói với tôi.
Dưới ánh trăng, có một bóng lưng cô tịch tập tễnh trước cửa sổ, chần chừ, bồi hồi, thở dài.
Ánh mắt trách cứ của anh ta nói cho tôi hiểu tình yêu chỉ là một bức màn treo đầy những chiếc chuông gió, nhưng lại ẩn giấu trong đó một tia dấu vết lưu luyến.
Người đàn ông đó vẫn đang yêu, đã từng có tình yêu ngọt ngào cắt qua trí nhớ đau thươngcủa hắn, kích thích từng cơn sóng trong lòng hắn, thời gian như một chiếc đồng hồ cát, những thứ đã qua không thể lấy lại, trí nhớ chính là đôi tay nhặt lên những ưu thương rõ ràng.
Trong tình yêu tuyệt vọng diễm lệ như vậy, thời gian giống như dừng lại không tiến lên, anh ta trăm ngàn lần nhớ lại trăm ngàn lần trằn trọc, chỉ một lần quay đầu nhìn lại đã làm già đi cảnh xuân ba trăm năm tươi đẹp.
Người đàn ông đó đã lựa chọn tin Phật, anh ta đã thề trước Phật sẽ không bao giờ nghĩ đến cô gái kia nữa. Anh ta đã hơn một lần nói với mình, muốn cô là không dũng cảm, muốn cô là hèn yếu, muốn cô là táo bạo, muốn cô là hành vi phủ định lại hành vi của một phật tử, nếu muốn cô ta sẽ bị chính mình căm giận cả đời.
"Nhưng anh ta muốn cô ta, không thể tự mình thoát ra được." Thù Man cười cười, nụ cười có mùi vị của sự giễu cợt....
"Anh ta không để ý xem tôi có đồng ý nghe lời anh ta nói hay không, vẫn đau khổ ở trước mặt tôi, mưa ngoài cửa sổ lặng lẽ đem nước mắt của anh ta bao trùm." Hồi ức trong đầu bắt cô đầu lạc đi mất.
Ở ban đêm vắng lặng lạnh lẽo này, tôi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của anh ta, giống như tiếng hát đến từ thời xa xưa, xẹt qua không gian bay vào tâm trạng của tôi. Tôi cách cửa sổ cùng anh ta nhìn thẳng vào mắt nhau, vừa nhìnthấy đó chính là ngàn năm.
Ngẩng đầu lên, chợt hiểu đó chính là giấc mộng, một loại phiền muộn chưa có bao giờ đột nhiên níu lấy lòng tôi. Tôi không hiểu, bầu trời đầy sương mù kia rốt cuộc là đau buồn của anh ta hay là đau buồn của tôi nữa.
Người lạnh nhạt như vậy, vô tâm và trầm luân trong nhục dục như tôi đây, sao hiểu được như thế nào là yêu?
Cái này không trách anh ta được, dù sao thì anh ta cũng sẽ không biết bởi vì khi đó tôi đã che giấu rất kỹ rồi.
Phật nói rằng cuộc sống có 8 cái khổ: sinh, lão, bệnh, yêu, biệt ly, chết, thù oán, cầu không được, bỏ không được.
Phật viết: Mệnh do chính mình tạo ra, tướng từ tâm sinh, vạn vật trên thế gian đều hư ảo. Tâm bất động, vạn vật đều không động, tâm không thay đổi, vạn vật cũng không thay đổi.
Phật viết: Ngồi cũng thiền, đi cũng thiền, Nhất Hoa Nhất Thế giới, Nhất Diệp Nhất Như Lai, xuân tới hoa sẽ nở, thu tới lá sẽ rụng, vô cùng bát nhã tự tại, im lặng chính là động tĩnh của tự nhiên.
Con người trong lúc còn sống chính là như vậy, như thân ở giữa bụi gai, tâm bất động, thân không vọng động, bất động sẽ không bị thương, tâm không động thân vọng động sẽ làm đau tới xương cốt.
Vì thế cảm nhận được thế gian có nhiều loại khổ sở.
Cho nên tôi nghĩ cứ sống đơn giản như thế là được, trong trần thế hỗn loạn này, gió mưa đã được định trước. Tùy ý đi về một địa phương không biết tên, tâm trầm tĩnh, tiến vào trong hỗn loạn, cự tuyệt một cánh hoa từ trong bụi rậm bay tới.
Chỉ muốn đi theo ý thức cả mình như vậy, vừa đi vừa ngẩng đầu là có thể thấy bầu trời trong xanh, vĩnh viễn có một giấc mộng mà không xong, mỗi ngày đều ngộ ra một chân lý mới, có lẽ kiếp trước tôi chính là một bông sen xanh của Đức Phật đang nở, hưởng thụ khói nhang lượn lờ, cảm giác được sự thương xót của Phật tổ.
Thù Man nâng ly trà đã lạnh ngắt lên, uống một ngụm: "Thời gian thâm trầm như biển, đã đi qua không có cách nào lấy lại được, cũng chỉ là một đoạn ký ức không trọn vẹn, tâm linh không cách nào có thể bù đắp được nhiều khát vọng như vậy. Đều nói cuộc đời như một vở kịch, chỉ là mặc vào sự xa hoa của thế tục, trong kịch hay ngoài kịch cũng là mình. Thời điểm nên khai cuộc, thời điểm nên tan cuộc, anh đều có thể nhập vai, cũng có thể thờ ơ. Nhưng cuối cùng chỉ là bèo khách của nhân gian, không thể trở lại. Thời điểm khi chúng ta xoay rời đi, những thứ này đi vào người diễn trò không biết còn có thể đi ra được không, dùng thời gian một đời để xây lại giấc mộng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top