Chương 68: Cái tên ngốc này

"Còn đau không?" Cẩn thận giúp Tần Lạc kiểm tra vết thương, Lục Lâm nhìn chỗ bị thương, đầu cũng không nâng lên hỏi.

"Không đau." Tần Lạc nhỏ giọng đáp, lo lắng sẽ khiến Lục Lâm phát hỏa. Vốn cậu cũng không dám nhìn Lục Lâm, nhưng khi thấy Lục Lâm vẫn luôn chăm chú giúp cậu kiểm tra vết thương, mới dám trộm nhìn Lục Lâm.

Giờ phút này Lục Lâm thiếu đi một phần tươi cười như bình thường, lại nhiều hơn một phần trầm ổn, so với bình thường có thể nhìn ra một chút khác biệt, càng giống như một vị bác sĩ thành đạt.

Lúc cậu vừa trở lại phòng bệnh, Lục Lâm liền theo ngay sau, không nói hai lời, trực tiếp bắt cậu nằm lên giường, trong lòng vẫn bướng bỉnh, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Lâm híp mắt, lại liền ngoan ngoãn nằm trên giường. Vốn còn lo lắng Lục Lâm không biết có làm loạn hay không, kết quả phát hiện Lục Lâm chỉ là đi tới, rồi vén áo của cậu lên, lập tức tập trung kiểm tra vết thương của cậu, cũng không giống như lúc trước giở trò với cậu. Lòng cậu hơi hơi buông lỏng nhưng đồng thời, lại có chút mất mát.

Thật sự là tâm tình không bình thường mà!

Tần Lạc đang suy nghĩ thì ngay lúc này, Lục Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lạc, khiến Tần Lạc né tránh không kịp, đúng lúc tình cờ bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm kia.

"Vẫn may vết thương không có gì đại ngại, nhưng lớp vảy bên ngoài đã bị rách, cậu phải cẩn thận chú ý, đừng có động lung tung, bằng không sẽ rất đau." Lục Lâm thẳng tắp nhìn vào mắt Tần Lạc nói, ngữ khí vẫn ôn hoà.

"Biết rồi." Tần Lạc quay đầu đi chỗ khác trả lời, lúc mới nhìn đến ánh mắt Lục Lâm, má không hiểu sao lại hồng cả lên, cảm giác ngay cả lỗ tai cũng nóng, cái này khiến Tần Lạc rất bực mình.

"Cậu rốt cuộc là làm sao vậy?" Thấy Tần Lạc quay đầu đi, Lục Lâm lại nhíu mày. Một tay đem Tần Lạc quần áo phủ lại, giúp cậu đắp mền. Một tay khác lại nhẹ nhàng nắm cằm Tần Lạc, đem mặt của cậu quay lại, đối diện với hắn.

"Không có gì." Tần Lạc vội vươn tay giữ chặt tay Lục Lâm, muốn đem tay Lục Lâm kéo xuống, nhưng khi vừa nhìn thấy hai mắt ngăm đen của Lục Lâm, lại hạ mắt, không dám đối diện, tay dừng lại trên mu bàn tay Lục Lâm, quên luôn mục đích ban đầu.

"Đừng có lừa tôi, cậu trước kia không bao giờ gọi tôi là bác sĩ Lục." Lục Lâm lập tức phản bác, Lục Lâm nghe tiếng Tần Lạc gọi hắn là bác sĩ Lục xa lạ, trong lòng rất khó chịu.

"Trang Hoài An cùng Tiểu Nhiễm chia tay là ý của anh sao?" Tần Lạc bị Lục Lâm phản bác, trầm mặc một hồi mới hỏi.

"Cậu là bởi vì cô ta cho nên mới làm loạn với tôi?" Lục Lâm vừa nghe Tần Lạc nói, trong lòng trong nháy mắt dâng lên một tầng lửa giận, lạnh lùng nói.

Chính hắn lo lắng cho vết thương của cậu như vậy, mà cậu đến bây giờ vẫn còn suy nghĩ chuyện của Tiểu Nhiễm với Trang Hoài An, thậm chí là muốn cách xa hắn, tất cả cũng đều là vì người phụ nữ kia. Ở trong mắt cậu, đến tột cùng có vị trí của hắn hay không?

Lục Lâm nhịn xuống trong lòng cảm giác đau đớn kia, cố chấp nhìn Tần Lạc, đã đoán được kết quả.

"Tiểu Nhiễm thực sự yêu Trang Hoài An, anh đừng ép buộc bọn họ." Tần Lạc bởi vì ngữ khí lạnh lùng của Lục Lâm mà khẩn trương, giương mắt nhìn Lục Lâm khuyên bảo.

"Hừ, người phụ nữ kia đối với cậu như vậy, cậu còn lo lắng cho cô ta như vậy?" Lời Tần Lạc nói khiến Lục Lâm trầm mặc xuống, đột nhiên, Lục Lâm cười lạnh một tiếng, bỏ cằm Tần Lạc ra đứng thẳng dậy, ánh mắt rủ xuống mang theo thất vọng, nhưng trong nháy mắt khi hắn ngước mắt lên nhìn về phía Tần Lạc lại là một mảnh lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống Tần Lạc, Lục Lâm hơi nghiêng đầu, cười lạnh nói: "Đúng vậy, tôi chính là đang ép bọn họ, không chỉ như vậy, tôi còn muốn khiến cho bọn họ càng thêm thống khổ? Sao vậy? Cậu còn muốn phản đối sao?"

"Anh, anh không thể làm như vậy, Tiểu Nhiễm cô ấy đã rất khổ rồi." Tần Lạc khẩn trương muốn ngồi dậy, vết thương lại bị kéo đến, đau đến mức Tần Lạc mãnh liệt nhíu mày, nhưng cậu không để ý, chỉ đưa tay ôm lấy vết thương nói với Lục Lâm.

"Cô ta là cái gì, có tư cách gì buộc tôi vì cô ta thống khổ mà bỏ đi niềm vui của mình." Lục Lâm cười lạnh nói, lúc nhìn đến Tần Lạc vì vết thương bị đụng đến mà nhăn mày, tay không tự chủ mạnh mẽ bóp chặt, nhưng lại không có động tác khác. Hoa tai màu lam bởi vì đầu nghiêng sang một bên mà lộ ra, dưới ánh nắng lóe lên một tia sáng lạnh, khiến người khác nhìn thấy mà trái tim cũng lạnh lẽo theo.

"Anh sao có thể máu lạnh như vậy? Cô ấy làm như vậy cũng là bởi vì cô ấy yêu Trang Hoài An mà thôi." Tần Lạc thực sự không nghĩ đến Lục Lâm có thể máu lạnh như vậy, trong lòng không thể chấp nhận được.

"Ai nói cô ta làm đúng, cô ta khiến tôi không vui đó là lỗi của cô ta." Lục Lâm kiêu ngạo nói: "Tôi máu lạnh, hơn nữa không chỉ có chừng đó, cho nên." Lục Lâm nhìn vào mắt Tần Lạc, miệng nhẹ động, phun ra một câu: "Không chấp nhận được thì đừng tiếp tục có bất kỳ quan hệ gì với tôi."

Nói xong, Lục Lâm liền xoay người rời đi. Tần Lạc lăng lăng nhìn Lục Lâm rời đi, tim lại bởi vì câu nói đừng tiếp tục có bất kỳ quan hệ gì với hắn mà đau đớn.

Đừng tiếp tục có bất kỳ quan hệ gì với hắn.... sao?

Ra khỏi cửa, Lục Lâm tiêu sái quay về văn phòng của mình, nửa đường gặp Hoàng Hạo, lại trực tiếp không đếm xỉa đến.

Đối với hành vi này, Hoàng Hạo cũng không có gì ý kiến, hắn vội vàng quay về phòng bệnh của Tần Lạc.

"Đem người phụ nữ kia đến bệnh viện III, trước khi chưa bị điên không được để cô ta đi." Trở lại phòng làm việc Lục Lâm lập tức liền gọi điện thoại, lạnh lùng dặ dò xong, liền lập tức tắt điện thoại. Bệnh viện III mà hắn nói, chính là một bệnh viện chuyên khoa về thần kinh của thành phố F.

Ngồi trên ghế mềm lớn, Lục Lâm một tay che miệng, hai mắt thẳng tắp nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào kính thủy tinh, có chút chói mắt. Lục Lâm híp mắt, cắn chặt răng, đột nhiên đứng dậy, đem tất cả mọi thứ trên bàn toàn bộ hất đổ xuống đất.

'Loảng xoảng', trên mặt đất loạn thành một mảnh. Lục Lâm lúc này mới ngồi lại lên ghế, tựa lưng vào ghế lấy tay che mắt, thở dốc.

Cái tên ngốc này!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top