Chương 47: Nguyên nhân
Chờ Lục Lâm tỉnh lại đã là hơn bảy giờ tối, đáng lẽ là có thể ngủ thêm được một chút, nhưng là bị đánh thức.
Lục Lâm hất mền ra, lông mày buộc vài lần nhìn về phía nguồn gốc thanh âm khiến hắn ngủ mất ngủ, đèn trong phòng ngủ đều đã bật lên, có thể thấy được có hai người đang ngồi trên sofa bên cửa sổ, hoàn toàn không đoái hoài gì Lục Lâm đang ngủ mà nói chuyện với nhau.
Lục Lâm cào cào tóc, bực mình ngồi dậy, áo ngủ buông lỏng rơi xuống một bên, lộ ra bả vai trắng mịn.
"Con nói, hai người là cố ý phải không?" Lục Lâm híp mắt, độ cung xinh đẹp nhìn chòng chọc hai người kia nói, mắt không mang kình thoạt nhìn càng đẹp mắt.
"Đã hơn bảy giờ rồi, nên rời giường ăn cơm không phải sao?" Nghe Lục Lâm bên này lên tiếng, hai người đàn ông kia đều quay đầu lại, một người tuổi còn trẻ, giọng nói trầm thấp từ tính hơi cười nói. Người này đúng là ca ca của Lục Lâm, Lục Sanh, còn người bên cạnh chính là phụ thân Lục Lâm, Lục Tạng Hải.
"Không đói." Lục Lâm kéo mền qua ôm một góc ở trong lòng, không suy nghĩ nói.
"Đừng ở trên giường, mau dậy đi." Lục Sanh thấy Lục Lâm không có ý định rời giường, liền đứng lên đi qua nói, thấy áo ngủ Lục Lâm rơi xuống một bên, liền thuận tay giúp hắn kéo lên.
"Cũng đã tối rồi còn dậy làm cái gì, học hai người làm mèo đêm sao?" Lục Lâm không phối hợp nói thầm.
"Sau khi ăn cơm xong chú muốn ngủ sao cũng đều tùy chú." Lục Sanh mặc kệ Lục Lâm có muốn dậy hay không, trực tiếp đem hắn từ trên giường kéo xuống, gối mền trên giường vì Lục Lâm ôm chặt không buông mà tất cả đều bị kéo rớt xuống đất.
"Được rồi, buông tay ra, em đi rửa mặt." Bị bắt xuống giường, Lục Lâm cũng chỉ có thể nhận, giãy dụa để Lục Sanh thả hắn ra.
Lục Sanh không ý kiến buông tay, Lục Lâm sau khi được thả ra, cũng buông lỏng mền, đi vào phòng tắm.
Lục Sanh đem mền trên đất kéo lên, một lần nữa tốt bụng bỏ lên giường sau đó trở về bên người Lục Tạng Hải lúc này đã gọi người đem thức ăn đưa đến.
"Tiểu tử này không biết khi nào mới có thể hảo hảo chiếu cố chính mình, nếu là có một nửa tính tự lập của con, ta liền an tâm." Lục Tạng Hải nói với Lục Sanh. Lục Tạng Hải dù đã năm mươi tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn rất trẻ, có thể là bởi vì thường xuyên luyện tập, giữ dáng vô cùng tốt, mái tóc đen dày, bóng mượt cũng không có nửa điểm hỗn tạp, cả người thoạt nhìn không giống như người năm mươi tuổi. Hiện tại Lục Tạng Hải đang mặc đồ truyền thống của Trung Quốc được may đo khéo léo tinh tế, trên cúc áo thứ ba là một chiếc trâm cài vừa tinh xảo vừa hiện đại lại mang chút hơi hướng cổ xưa, thoạt nhìn vô cùng cao quý. Chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay tùy ý bị ông nhẹ nhàng chuyển động.
"Lâm rất xuất sắc, còn lại cứ để con lo là được." Lục Sanh sủng ái nói.
"Ai." Lục Tạng Hải nghe Lục Sanh nói liền mỉm cười, lắc đầu nhưng không nói cái gì. Nhưng ý tứ của hắn Lục Sanh hiểu được, Lục Tạng Hải để ý không chỉ một điểm này, còn có ý nghĩa quan trọng hơn, chỉ là chuyện đó hai người đều biết, lại đều cùng bất lực, vì thế lo lắng nhưng cũng không có cách nào khác.
"Lần này nó lại gầy thêm rồi, phải giữ nó thêm nhiều ngày mới được." Lục Tạng Hải lại nói.
"Ân." Lục Sanh gật đầu.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là người mang bữa tối đến, đáp một tiếng để người bên ngoài mang đồ tiến vào, mà tiến vào lại chính là Lý Cảnh Nhân.
Hắn vừa đem đồ bố trí tốt thì Lục Lâm từ phòng tắm đi ra, tóc trước trán vẫn còn hơi ướt, hắn không để ý lắc lắc đầu, đem tóc lắc khô.
Lục Lâm trực tiếp đi qua, xem xét những món ăn kia, bĩu môi rồi mới ngồi xuống, tùy tiện gắp lấy chậm rãi ăn.
"Hai người tìm em rốt cuộc có chuyện gì?" Nuốt xuống một ngụm đồ ăn, Lục Lâm quay đầu hỏi hai người Lục Sanh.
"Là chuyện lúc trước xe của chú đột nhiên phát nổ." Lục Tạng Hải nhìn Lục Sanh liếc mắt một cái, Lục Sanh lúc này mới nói với Lục Lâm.
Lục Lâm hơi cúi đầu, không quá để ý.
"Nguyên nhân là trong xe chú bị người khác gài bom hẹn giờ." Lục Sanh đã sớm dự đoán được Lục Lâm sẽ có thái độ này, cũng không để ý, tiếp tục nói.
"Em đây không phải rất may mắn sao, như vậy cũng không chết được." Lục Lâm cười một tiếng nói.
"Chú xác thực rất may, nếu không phải chú khi ấy vừa dừng xe lại đi xem hoa, nói không chừng chú đều bị nổ bay." Lục Sanh kinh sợ trong lòng nói. Khi ấy, Lục Lâm vừa lúc xuống xe xem hoa, ngay sau khi hắn xuống xe vài phút, chiếc xe liền nổ tung, nếu không phải hắn đã đi ra, thì kết quả sau đó quả thật là khó tưởng tượng nổi.
"Có lẽ là mẹ ở trên trời phù hộ, bà luôn luôn hi vọng chú được bình an." Lục Sanh lại lập tức nói, mà lời này không khỏi khiến tất cả mọi người an tĩnh lại, chính là đối với chuyện này Lục Lâm lại không biểu hiện ra bất kỳ ý kiến gì.
Mẹ Lục Lâm đã qua đời được vài năm, trước kia ở trong nhà người thân cận với Lục Lâm nhất chính là mẹ của hắn, nhưng vài năm trước mẹ của hắn lại trong một lần đi ra ngoài bất ngờ qua đời, sau khi điều tra, nguyên nhân chính là bên trong xe bị gài bom.
Kể từ mẹ Lục Lâm qua đời, Lục Lâm liền rời khỏi chủ trạch của Lục gia. Lúc bắt đầu hai người Lục Tạng Hải không phát hiện Lục Lâm có gì kỳ lạ, nhưng chậm rãi liền phát hiện. Sau đó bọn họ đã làm rất nhiều chuyện để cứu vãn, nhưng đều không được, vì thế bọn họ rất lo lắng, nhưng cũng rất bất lực.
Rồi sau đó cứ đến ngày giỗ của mẹ Lục, Lục Lâm đều nhất định sẽ trở lại Lục gia, ở trong căn biệt thự màu trắng mà chỉ có hắn đồng ý mới có thể vào, ở trong đó thương tiếc mẹ hắn, căn biệt thự màu trắng đó chính là căn nhà trước kia một nhà bọn họ cùng nhau chung sống.
Lần này Lục Lâm sở dĩ thoát một kiếp, là bởi vì ngày đó là ngày giỗ của mẹ hắn, trên đường đi đến bệnh viện hắn nghe nói cửa hàng bán hoa mới nhập một ít hoa mẹ hắn thích, cho nên mới dừng xe vào xem, muốn mua mang về.
Sau khi bom nổ, người Lục Tạnh Hải an bài bên cạnh Lục Lâm liền lập tức đem hắn đón về chủ trạch. Mà dọc theo đường đi Lục Lâm đều không nói bất kỳ điều gì, chỉ là sắc mặt âm trầm đến dọa người, không ai dám nói cái gì.
Lục Lâm sau khi trở lại chủ trạch, liền trực tiếp đi vào căn biệt thự màu trắng, mãi cho tới hôm nay.
"Ha ha, thật sao, người của giang hồ mà cũng biết thương tiếc là gì sao?" Lục Lâm im lặng một chút, để đũa xuống lau miệng đùa giỡn nói.
Lời nói này của hắn khiến trong phòng, ngoài hắn ra, ba người kia đều trực tiếp nhíu mày.
"Tra được là người nào làm chưa?" Thấy bọn họ đều trầm mặc, Lục Lâm quẹt miệng hỏi.
"Các đầu mối liên quan đều chỉ vào Đoạn Lang." Biết Lục Lâm đối với đầu mối không hứng thú, Lục Sanh liền trực tiếp nói kết quả.
"Đoạn Lang?" Sờ cằm, Lục Lâm hạ giọng suy nghĩ.
"Ừ, chuyện này còn chưa điều tra rõ, cho nên bọn anh hi vọng chú gần đây ở trong nhà cho tốt." Lục Sanh nói.
Lục Lâm ngẩng đầu nhìn Lục Sanh cùng Lục Tạng Hải, hai người đều là một khuôn mặt chờ đợi.
Kỳ thật Lục Lâm đối với này điểm thật rất là không hiểu, người trong giang hồ không phải đều đem tình cảm bỏ qua một bên sao, đặc biệt là lão Đại nhe bọn họ, tùy tiện tìm một nhược điểm đều là trí mạng, nhưng bọn họ hai cái người này lại vẫn cứ quan tâm chăm sóc hắn, thật không biết hắn may mắn hay là bất hạnh nữa.
"Đoạn thời gian này em buổi tối đều về nhà ở." Lục Lâm cân nhắc nói.
"Tốt lắm, con đi nghỉ trước đi, có việc gì chúng ta ngày mai lại nói." Lục Sanh cùng Lục Tạng Hải vừa nghe, đều là một khuôn mặt hết sức vui mừng, bọn họ cũng không nghĩ đến lần này Lục Lâm sẽ ngoan ngoãn như vậy.
"Ừm." Lục Lâm không có ý kiến gì.
Sau khi Lục Tạng Hải cùng Lục Sanh đều rời khỏi, Lý Cảnh Nhân cuối cùng mới rời khỏi. Một khắc lúc đóng cửa, hắn luôn luôn ẩn nhịn vui mừng cuối cùng cũng lộ ra một chút, khóe miệng cong lên ngay cả ánh mắt cũng theo đó nhu hoà đi rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top