Chương 41: Cũng xem như là bằng hữu

"Này." Tần Lạc nhìn những người đang liên tục chuyển động trước mặt, rất bất lực đối diện với cái người đang phát loa ngay bên cạnh, không biết đây rốt cuộc đã là tiếng kháng nghị thứ bao nhiêu rồi.

"Xảy ra chuyện gì hả Lạc Lạc?" Người bên cạnh quay đầu lại nhìn Tần Lạc, khuôn mặt tươi cười hỏi. Ngữ khí ôn nhu kia tuyệt đối là khiến người khác tìm không ra lý do mắng hắn, bao gồm cả Tần Lạc.

"Không có gì." Tần Lạc xoay đầu, lười biếng tựa vào ghế mềm mại, vô lực trả lời một câu.

"Không có gì là tốt rồi, Lạc Lạc nếu mệt mỏi thì trước tiên nghỉ ngơi một chút, chờ đến nơi tôi sẽ gọi cậu." Người bên cạnh lại ôn nhu nói, lời nói quan tâm cùng với nụ cười xán lạn khiến Tần Lạc càng thêm vô lực. Nhóm các cô phục vụ bên cạnh chứng kiến một màn này, dù đang bận rộn nhưng khuôn mặt rất hưng phấn, đều cười đến liệt má, nụ cười kia muốn bao nhiêu hủ thì có bấy nhiêu hủ, người đồng đạo không cần giải thích nhiều.

Tần Lạc dùng khóe mắt liếc các cô ấy một cái, rồi co rút khóe miệng nhắm mắt lại, mắt không thấy là thanh tịnh.

Lại nói Tần Lạc là tại sao lại suy đồi đến mức này?? Vấn đề này phải ngược dòng đến lần đầu tiên hắn cùng Tần Lạc ăn cơm thì bắt đầu, nhưng chúng ta vẫn nói chuyện gần đây là được rồi.

Vài ngày nay Lục Lâm ước chừng vẫn cùng ăn tối với Tần Lạc, mà Tần Lạc đều sảng khoái đồng ý. Muốn hỏi Tần Lạc vì sao liền dễ dàng đồng ý? Đó là bởi vì sau khi ăn cơm với Lục Lâm , Lục Lâm đều sẽ không nuốt lời tiết lộ một chút thông tin về tên đầu đảng, sau khi kiểm tra, không ngờ đều là thật. Cái này khiến Tần Lạc cảm thấy đi theo Lục Lâm, có thể noi được thêm nhiều đầu mối. Cho nên chỉ cần Lục Lâm vừa lên tiếng mời, Tần Lạc không nói hai lời liền lập tức đồng ý.

Cũng vì việc này mà có lần Lục Lâm từng cười đến bỉ ổi hỏi Tần Lạc: 'Sao mà đồng ý nhanh như vậy, có phải bởi vì rất thích tôi hay không'.

  Nghe lời này xong Tần Lạc trực tiếp lườm hắn một cái, mặc dù nói ý cười kia của Lục Lâm xác thực rất bỉ ổi, nhưng biểu hiện trên mặt lại nhìn không ra có gì liên quan đến bỉ ổi, ngược lại là rất suất khí mê người. Nhưng Tần Lạc đã sớm biết bản chất của hắn, nói theo cách của cậu, nếu hắn lột xuống một lớp da, Tần Lạc lập tức có thể nhìn thấy bên trong da mặt hắn chính là trái tim đen tối kia, cho nên sẽ không bị mê hoặc. Ngay thẳng tiếng lớn trả lời Lục Lâm một câu 'Đó là bởi vì theo anh ăn uống có thể tiết kiệm chút tiền', rồi mới Lục Lâm vừa nghe lời này liền trực tiếp đánh lên người cậu, làm nũng ủy khuất. Tần Lạc bị Lục Lâm làm sợ đến kêu thảm một tiếng, vội vàng chạy thoát.  

Sau đó hai người tiếp tục hẹn hò,... Thôi được rồi, mặc dù dùng từ 'hẹn hò' này có người khẳng định sẽ không đồng ý, nhưng chuyện thật sự chính là như vậy. Thẳng đến hôm nay, sau khi ăn cơm, Lục Lâm khi đưa Tần Lạc về nhà được nửa đường thì đột nhiên dừng xe lại, sau đó quay đầu lấy cái đôi mắt sắc bén kia trực tiếp đánh giá Tần Lạc. Lúc Tần Lạc bị sợ đến da đầu tê liệt, quanh co suy nghĩ muốn lên tiếng hỏi Lục Lâm hắn muốn làm cái gì, Lục Lâm đột nhiên đưa tay nhanh chóng bóp chặt cằm Tần Lạc, khuôn mặt nghiêm túc nói 'Đáng tiếc cho khuôn mặt này, còn có dáng người này, đi, tôi mang cậu đi trùng tu lại.' Rồi trong lúc Tần Lạc còn không kịp phản ứng, Lục Lâm đã trực tiếp quay đầu, đi đến trung tâm mua sắm lớn này, cũng không chờ Tần Lạc phản ứng lại, Lục Lâm đã một phen kéo cậu xuống xe, đi về hướng mấy cửa hàng xa xỉ mà bình thường Tần Lạc thấy thì sẽ đi đường vòng.

"Thích cái gì liền chọn cái đó." Lục Lâm nói.

Nhìn đống quần áo có giá tiền dọa người này, Tần Lạc trực tiếp duỗi tay ra, túm lấy Lục Lâm định rời đi. Nhưng muốn đi là chuyện không dễ, kết quả trái lại còn bị Lục Lâm, quái lực nam kia kéo lại.

Dựa theo kinh nghiệm dồi dào trong quá khứ, lần này mất mặt trước Lục Lâm cũng không phải là chuyện gì quá xấu, cho nên Tần Lạc dùng thanh âm nhỏ nhất nói với Lục Lâm số tiền khiến người khác e thẹn trong thẻ ngân hàng của cậu, kết quả chính là Lục Lâm khinh thường hừ một tiếng, dương dương tự đắc ở bên tai Tần Lạc nhỏ giọng nói: 'Cũng không phải bắt cậu trả tiền, tôi tặng cậu được chưa.'

Hỗn đản này tuyệt đối là đang khinh bỉ người nghèo khổ.

Tần Lạc bị mấy lời này kích thích, nhất thời xúc động liền dẫn đầu vào chọn đồ. Vốn là muốn chơi Lục Lâm một vố, để hắn biết tiền có tầm quan trọng như thế nào, nhưng cuối cùng lại bi thương phát hiện, Lục Lâm đối với việc cậu tiêu nhiều tiền cho mấy thứ kia thì ngay cả rụng một cái lông mi cũng không, ngược lại chính cậu lại nhận thấy lương tâm khiển trách cực độ không được yên tĩnh.

Bị Lục Lâm kéo đi dạo cả cái trung tâm, nhỏ thì phụ kiện, lớn thì quần áo, cả một đường đi, Lục Lâm đều cái gì cũng mua cho cậu, còn cậu thì bị kéo đi thử cái này cái nọ, thử đến muốn ói cũng không có lực để ói ra.

"Ai!" Sâu kín thở dài một hơi, Tần Lạc rất là hối hận với xúc động nhất thời của mình.

"Sao lại thở dài? Bồ đồ kia cậu không thích sao? Vậy bỏ cái đó đi." Lục Lâm nghe thấy Tần Lạc thở dài, quay đầu lại hỏi.

Vừa nghe Lục Lâm muốn bỏ bộ đồ kia, Tần Lạc cao hứng muốn gật đầu, nhưng lại nghe Lục Lâm nói tiếp một câu.

"Đổi một cái khác." Lời nói của Lục Lâm lần thứ hai khiến Tần Lạc suy sụp ngã xuống, trái lại nhìn mấy cô nhân viên kia, lại là một bộ tinh thần no đủ.

Tần Lạc một tay đặt trên đầu, hiện tại thật sự là không muốn tiếp tục động nữa.

Trước kia cùng đi mua sắm với Tiểu Nhiễm, cảm thấy phụ nữ đi mua sắm thật sự rất khổ sở, may mà chính mình rất có kiên nhẫn, cho nên có thể nhẫn nại đưa Tiểu Nhiễm đi đến hài lòng mới thôi. Nhưng hiện tại xem ra, cùng một người đàn ông đi mua sắm mới đúng là khổ trong khổ, tỷ như vị bên cạnh này, đã nhanh chóng đem sự chịu đựng của cậu mài mòn hết.

Gia hoả này so với Tiểu Nhiễm còn soi kĩ hơn, bất quá ánh mắt thật sự không thể chối cãi được. Quần áo hắn chọn cho cậu mặc thử xác thực nhìn rất được.

"Anh đã thấy đủ chưa, tôi muốn về nhà." Đợi một lát, Lục Lâm cũng không muốn ngừng, Tần Lạc cuối cùng là nhịn không được hỏi.

"Chưa đâu, bên kia còn vài bộ rất thích hợp với Lạc Lạc." Lục Lâm nhìn Tần Lạc liếc mắt một cái, chỉ quần áo bên kia nói.

"Đủ rồi, tôi cũng không thiếu quần áo, không cần mua mấy cái này. Nếu anh không đi, vậy tôi đi trước." Tần Lạc đau đầu nói, đứng dậy thật sự tính toán muốn đi.

"Đợi một chút, về nhanh làm cái gì? Cậu tiếp tục thử một vài bộ nữa đi." Lục Lâm liên vội vàng kéo tay Tần Lạc, hắn thật ra rất thích nhìn Tần Lạc thay đổi.

"Không cần." Tần Lạc lập tức cự tuyệt.

"Đừng như vậy Lạc Lạc, thử vài bộ nữa chúng ta sẽ về." Lục Lâm dụ dỗ Tần Lạc.

"Đã nói không cần, anh tránh ra." Tần Lạc bị Lục Lâm dụ dỗ như vậy thì mặt đỏ hết lên, dùng sức đẩy tay Lục Lâm đang kéo lấy, vội vàng muốn rời khỏi, quá là mất mặt.

"Bằng không cậu thử mấy bộ này đi, không thì một cái cũng được, sau đó tôi sẽ thả cậu đi." Lục Lâm kiên quyết nói, lại thấy Tần Lạc muốn cự tuyệt, hắn liền dựa gần vào bên tai cậu lặng lẽ nói: "Không thử là tôi ngay tại chỗ này liền hôn cậu."

"Anh, đồ hỗn đản." Tần Lạc toàn thân cứng đờ, tức giận mắng một tiếng, giật lấy quần áo trong tay Lục Lâm bực mình đi vào phòng thay đồ.

Thay quần áo xong, Tần Lạc nhìn dáng vẻ của mình trong gương, cảm thấy nhìn rất khá, bất quá lại rất không thoải mái.

Ngay tại lúc này, cái lỗ tai đột nhiên bị bóp chặt.

"Này, anh làm cái gì vậy?" Tần Lạc vội vàng nắm lấy lỗ tai nhảy sang một bên, khuôn mặt cảnh giác nhìn đầu sỏ Lục Lâm nói.

"Không có gì, chỉ là muốn nhìn cậu một chút, xem có thích hợp đeo hoa tai hay không mà thôi." Lục Lâm thu tay về xoa nhẹ lỗ tai đang đeo hoa tai của chính mình, nhìn lại lỗ tai của Tần Lạc rồi nói, dường như đang so sánh lỗ tai của hai người.

"Tôi mới không bấm lỗ tai." Tần Lạc cũng không tự chủ được vuốt lỗ tai của mình, nghĩ đến cậu cũng giống Lục Lâm đeo hoa tai, ngẫm lại liền cảm thấy không thoải mái.

"Thật là, một đại nam nhân, sao lại đi học nữ sinh người ta bấm lỗ tai." Tần Lạc rất không hiểu hỏi.

"Như vậy nhìn rất đẹp, cậu không hiểu sao?" Lục Lâm vẻ mặt chắc chắn nói, lúc Tần Lạc định phản bác lại, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc nói: "Hơn nữa hoa tai của tôi không phải người bình thường người có thể đeo được."

"Sao?" Nhìn vẻ nghiêm túc của Lục Lâm, Tần Lạc khó hiểu hỏi.

"Sau này có cơ hội sẽ cho cậu biết, bây giờ về nhà đi." Lục Lâm chớp mắt khôi phục lại biểu cảm tựa tiếu phi tiếu kia, sau đó rời đi.

Tần Lạc nhìn theo bóng lưng Lục Lâm, đột nhiên có loại xúc động ham muốn vuốt ve một chút lỗ tai của Lục Lâm, nhưng ý tưởng này lập tức bị chính cậu tiêu diệt.

"Chúc ngủ ngon, Lạc Lạc." Sau khi đưa Tần Lạc về đến nhà, Lục Lâm cười với Tần Lạc, nói một câu sau đó liền rời khỏi.

Nhìn xe rời đi, tay Tần Lạc cầm mấy xách đồ khẩn trương xiết chặt, không hiểu sao khóe miệng lại nhịn không được cong lên, sau đó lên tiếng nói một câu 'Chúc ngủ ngon', rồi đi nhanh về nhà.

Nếu Lục Lâm không phải luôn làm những chuyện không sao hiểu nổi với cậu, kỳ thật hắn vẫn có thể được xem là bằng hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top