Chương 104: Liền là yêu nghiệt
"Tôi đi." Ngay tại lúc không khí trở nên bất hoà, Tần Lạc đột nhiên lên tiếng.
"Tiểu Lạc cậu đang nói gì vậy?!" Hoàng Hạo kinh ngạc quay đầu lại, bực mình trừng mắt Tần Lạc.
"Tôi sẽ vào tổng bộ." Tần Lạc nhìn Hoàng Hạo, thản nhiên nói.
"Cậu có biết cậu đang nói gì không?" Hoàng Hạo hận không thể lập tức gõ vào đầu Tần Lạc, gõ cho cậu tỉnh lại.
"Đúng như Xuyên ca nói, nếu Đoạn Lang thật sự muốn giết tôi, tôi đây tiến vào tổng bộ, ở dưới tầm mắt của Sanh ca, có người thường xuyên giám sát và tôi, tôi sẽ càng an toàn hơn có phải không?" Tần Lạc bình tĩnh nói.
"Cái gì mà càng an toàn hơn! Càng an toàn, cậu càng phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm cậu có biết không?" Hoàng Hạo cuối cùng nhịn không được đi tới trước mặt Tần Lạc, nâng tay lên muốn đánh xuống. Nhưng tay cuối cùng vẫn dừng lại trên đỉnh đầu Tần Lạc, không nhẫn tâm đánh xuống, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Tần Lạc, cảnh cáo cậu không được nói lung tung.
"Anh yên tâm đi, tôi phúc lớn mạng lớn, sẽ không có việc gì đâu." Tần Lạc thấy Hoàng Hạo dừng tay, cười cười, đem tay Hoàng Hạo kéo xuống, nói.
"Xuyên ca, khi nào phải đi?" Tần Lạc quay đầu lại nhìn Xuyên ca, không có nửa điểm vui buồn hay nôn nóng khiến Xuyên ca không khỏi nhìn cậu một hồi lâu.
"Có thể nói, bây giờ phải đi." Xuyên ca nhìn Tần Lạc một hồi sau đó nói, trong lòng cách nhìn đối với Tần Lạc có phần thay đổi, về phần cách nhìn thay đổi như thế nào, Xuyên ca không thể nói, nhưng trong ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Lạc, mang theo vài phần tán thưởng.
"Hiện tại? Có cần gấp như vậy không?" A Viêm nói, trong phòng những người khác cũng đều cảm thấy quá nhanh.
Mặc dù Tần Lạc ở cùng Xuyên ca không bao lâu, quen biết với bọn họ cũng không quá dài, nhưng so sánh với Tiểu Đồng lại là người có phần an tĩnh hơn nên bọn hắn vẫn rất quý cậu, ngay cả Trường tỷ hiện tại cũng đã không còn ghét bỏ cậu. Lần này việc để Tần Lạc làm mồi dụ bọn hắn không làm chủ được, chỉ sợ ngay cả Xuyên ca cũng không làm chủ được, cho dù Xuyên ca nói Sanh ca sẽ phái người bảo vệ tốt Tần Lạc, nhưng với thủ đoạn của Đoạn Lang, Tần Lạc sẽ rất nguy hiểm. Hiện tại cậu liền phải rời đi, trong lòng mọi người cuối cùng cũng có chút không nỡ.
"Được." Tần Lạc gật đầu, rồi đi đến cạnh giường bệnh, nhìn sắc mặt Tiểu Đồng dù đã có chút hồi phục, nhưng vẫn tái nhợt hơn so với lúc trước, có chút không nỡ: "Không thể ở đây chờ Tiểu Đồng tỉnh lại, đến khi em ấy tỉnh phiền mọi người cho tôi biết một tiếng."
"Được." A Xích ở bên cạnh gật đầu nói.
"Còn có, chuyện tôi làm mồi dụ đừng để Tiểu Đồng biết, tôi không muốn em ấy lo lắng." Tần Lạc lại nói.
"Ân, Tiểu Lạc, cậu, tới tổng bộ cũng phải cẩn thận một chút." A Nghĩa dặn dò.
"Sẽ không sao đâu, chúng tôi còn chờ cậu trở về. Bất quá nếu có thể hoà hợp tốt ở tổng bộ thì đừng trở về, nghe nói ở tiền lương tốt lắm, cậu ở đó trụ vững, đến lúc đó cũng đem tôi vào nữa." A Xích đi tới vỗ vai Tần Lạc đùa giỡn.
"Ha ha, tốt, đến lúc đó nói không chừng anh trái lại phải gọi tôi là đại ca." Tần Lạc nở nụ cười, cố gắng tỏ ra vui vẻ.
"Thôi đi, có thể gọi ca thì phải rất giỏi, cậu còn non lắm." A Xích khua tay nói.
"Ha ha." Tần Lạc cười một tiếng, cúi đầu, rồi liền nâng đầu lên lại nhìn về phía Xuyên ca: "Chúng ta đi thôi."
"Ân." Xuyên ca gật đầu, hướng về phía A Xích vươn tay, A Xích liền hiểu ý, lấy chìa khoá xe đưa cho Xuyên ca.
Xuyên ca đứng dậy, đi trước, Tần Lạc cũng theo sau. Khi đi qua Hoàng Hạo, liền gật nhẹ đầu Hoàng Hạo để hắn yên tâm, nhưng lúc cậu mới đi qua bên người Hoàng Hạo, cánh tay liền bị bắt được. Tần Lạc khó hiểu nhìn Hoàng Hạo, tưởng Hoàng Hạo vẫn không đồng ý chuyện cậu tiến vào tổng bộ, muốn lên tiếng. Hoàng Hạo liền quay người lại, nhưng không nhìn cậu, mà là nhìn Xuyên ca.
"Tôi đi cùng Tiểu Lạc." Hoàng Hạo đi đến đối diện Xuyên ca nói, giọng điệu kia vô cùng kiên quyết.
Xuyên ca nghe Hoàng Hạo nói, dừng lại, nghiêng đầu, nhưng không nói gì.
"Không được, tôi đi là được rồi, anh theo là gì?" Tần Lạc nhíu mày lo lắng nói, cậu cũng không muốn đem Hoàng Hạo kéo xuống nước.
"Im miệng." Hoàng Hạo ác độc hét lên với Tần Lạc, khiến Tần Lạc sợ hãi nhảy dựng, rồi mới tiếp tục nói với Xuyên ca: "Tiểu Lạc một mình ở tổng bộ tôi rất lo lắng, tôi muốn đi cùng cậu ấy, chỉ là mồi dụ, thêm một người cũng không quan hệ gì."
Xuyên ca im lặng đứng ở đó, rồi mới quay đầu, đút tay vào túi, bỏ đi.
"Đi thôi." Lưng đối diện với bọn Tần Lạc, Xuyên ca nói.
Mặc dù lời này của Xuyên ca không nói rõ là nói với ai, nhưng Hoàng Hạo biết Xuyên ca đồng ý cho hắn cùng đi.
"Hạo ca..."
Tần Lạc còn muốn phản đối quyết định của Hoàng Hạo, nhưng đã bị Hoàng Hạo mạnh mẽ tóm lấy cổ áo, Hoàng Hạo âm trầm nói: "Cậu lại nói thêm một câu nữa xem, cậu cũng không theo quy ước, còn muốn bảo tôi ngoan ngoãn nghe lời cậu sao?"
Sau khi tức giận trừng mắt nhìn Tần Lạc một cái, Hoàng Hạo liền bỏ Tần Lạc ra, nhanh chóng đuổi kịp Xuyên ca. Tần Lạc đau khổ nhìn theo Hoàng Hạo, cuối cùng cũng chỉ có thể đuổi theo.
Đứng ở cổng lớn bệnh viện chờ xe của Xuyên ca, Tần Lạc nhìn xung quanh, xác định không có vấn đề gì mới nhỏ giọng nói với Hoàng Hạo: "Anh sao lại đi cùng tôi? Tôi lần này đi bọn hắn chắc chắn sẽ giám thị tôi, nếu ngay cả anh cũng đi theo, vậy sau này sao còn có thể liên lạc với Bàng đội trưởng."
"Tôi nói cậu đừng đi không phải cậu cũng không nghe tôi sao?" Hoàng Hạo hai tay đan chéo trước ngực, ngón tay trái gõ nhẹ cánh tay, một bộ không liên quan đến mình.
"Tình huống của chúng ta không giống nhau." Tần Lạc nhìn Hoàng Hạo biểu tình bất chính, không khỏi nhíu mày nói.
"Có cái lông gì không giống, vậy sao cậu không nói cậu vì lí do gì mà phải đi? Chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi cậu là vì giúp Xuyên ca tìm ra Đoạn Lang, cho nên không tiếc mình vượt hiểm sao?" Hoàng Hạo vừa nghe Tần Lạc nói, lại nhịn không được muốn nổi giận.
"Đương nhiên không phải, tôi là vì..." Tần Lạc thoại mới nói đến đây, liền ngốc lăng nhìn phía sau Hoàng Hạo.
Hoàng Hạo thấy Tần Lạc khác thường, tưởng lại xảy ra chuyện gì, lập tức lấy tay đẩy Tần Lạc lui vài bước, còn hắn nhanh chóng quay người phòng vệ. Kết quả lại thấy được một mỹ nam tử khiến người vừa nhìn liền cảm thấy kinh diễm đang vội vàng hướng bọn họ chạy đến, mà người này đúng là Lục Lâm.
Dưới ánh mặt trời, toàn thân mặc một bồ đồ bình thường màu trắng đơn giản, Lục Lâm tựa như thiên sứ hạ phàm, mái tóc đen bởi vì Lục Lâm chạy mà không an phận nảy lên, che đi một phần mặt của Lục Lâm, nhưng khí chất cao quý trên người hắn phát tán khiến người ta tự nhiên mà khuất phục.
Lúc Hoàng Hạo cũng ngây ngốc, Lục Lâm liền từ bên người hắn chạy nhanh qua, mục tiêu trong mắt hắn đúng là Tần Lạc phía sau Hoàng Hạo.
Lục Lâm một phát bắt được Tần Lạc vẫn đang bị mê dược của hắn làm mê mang không tìm được phương hướng, đầu cũng không hướng về Hoàng Hạo, nói một tiếng 'Lạc Lạc trước tiên theo giúp tôi một chút', rồi mới liền kéo lấy Tần Lạc chạy vào trong bệnh viện.
Chờ Hoàng Hạo bình tĩnh trở lại, mới ngu muội đáp một tiếng được. Sau đó lập tức phản ứng lại, không khỏi có chút nóng giận vỗ trán, mắng chính mình đồ ngốc, thế nhưng vì một người đàn ông mà ngây người, cũng mắng Lục Lâm một tiếng, không có việc gì sao lại lớn lên thành yêu nghiệt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top