☆, [HAI] 09

, [HAI] 09

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Mặt trời ngã về tây, Dao Chức bị truyền triệu vào cung.

Dưới trời chiều, trong ngự hoa viên, nữ hoàng hôm nay vẫn như cũ là một thân áo tơ trắng, vẫn như cũ chưa trói chưa buộc, vẫn như cũ chưa trang điểm lên, vẫn như cũ ấn đường điểm một điểm chu sa, trong tay nàng cầm vẫn là bát nhỏ trắng như sứ kia, ngón tay không nhiễm sơn móng tay màu đỏ, đầu ngón tay khẽ nhặt một chút thức ăn cá trong bát nhỏ khẽ rải vào trong ao, dẫn tới cá chép tranh nhau tới ăn, một thân nhàn tản.

Dao Chức quỳ xuống hành lễ, "Tham kiến bệ hạ, không biết bệ hạ tuyên thần tới là chuyện gì?"

"Ngồi dậy đi." Nữ hoàng mắt chưa từng nâng, mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt nước, đút cá, "Ngươi tấu việc của Quyên Ý, có mấy phần thật sự?"

"Vô luận có mấy phần, bệ hạ cũng không phải là đánh người vào thiên lao." Dao Chức đứng lên lạnh nhạt nói.

Nữ hoàng liếc mắt nhìn nàng một cái, "Cô yêu thích người thông minh, lại không thích người tự cho là thông minh."

"Bệ hạ không phải là luôn luôn chỉ thích nghe lời của, không thích không nghe lời sao?" Nàng hỏi ngược lại.

"Dao Chức, qua nhiều năm như vậy rồi, ngươi quả nhiên còn lớn gan như vậy." Nữ hoàng cười như không cười nói, nghe không ra vui tức giận.

"Bởi vì thần biết, bệ hạ sẽ không giết thần." Nàng rũ mắt xuống, nhưng mà, nàng không nói là, ngươi chỉ sẽ cầm người ta quan tâm khai đao!

Lăng Mạt vào cung không phải là ngẫu nhiên, chết cũng không phải là ngẫu nhiên, đây đều là bất mãn của nữ hoàng với nàng, nàng bây giờ cái gì đều mất đi rồi, thì càng không sợ nữ hoàng, bởi vì nàng biết nữ hoàng sẽ không giết nàng, chí ít hiện tại sẽ không!

"Tro cốt của Lăng Mạt, ngươi muốn sao?" Nữ hoàng lạnh nhạt hỏi, giọng điệu kia rất là không quan trọng.

"Bệ hạ, tro cốt của Lăng Mạt không phải là rải vào trong ao này đút cá rồi sao? Bệ hạ chẳng lẽ muốn thưởng cá một ao cho thần sao?" Môi nàng cong lên cười nhạt.

Tay nữ hoàng dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, "Ngươi quả nhiên là biết rồi."

"Thói quen này của bệ hạ, thần muốn không biết đều khó." Nàng rủ mắt xuống, ngăn trở hận ý trong mắt.

"Dao Chức, ngươi nhưng hối hận?" Nữ hoàng lạnh lùng nhìn nàng.

"Bệ hạ, ngươi cũng biết hương vị tình yêu?" Nàng ngẩng đầu, trong mắt mỉm cười, "Có thể có qua yêu say đắm khắc cốt ghi tâm, có thể có người nào thật tình thực lòng nguyện ý vì ngươi mà chết, không phải là bởi vì ngươi là nữ hoàng, chỉ vì ngươi là phụ nữ? Nhưng có qua?"

Nữ hoàng yên lặng, có qua ba người chồng, nàng sống mấy trăm năm rồi, từ lâu quên mất hương vị tình yêu.

Thấy nàng ta không nói, trong lòng Dao Chức đặc biệt thoải mái, "Đã như vậy, ta cũng không hối hận!"

Nữ hoàng nhìn về phía nàng, thắt lưng nàng thẳng tắp, ánh mắt lấp lánh, cũng như năm đó, nữ hoàng nhăn mày lại, lại cái lời gì cũng không có, chỉ là vẫy vẫy tay, để cho nàng lui ra.

Dao Chức hành lễ lui ra, trước khi đi, liếc mắt nhìn cá trong ao.

Đút nhiều tro cốt người chết như vậy, làm sao còn không no chết?

Dao Chức đi rồi, nữ hoàng cầm bát nhỏ trong tay ném đến trong ao, bầy cá trong ao cuồn cuộn, nàng lạnh lùng nhìn trong ao.

'Bệ hạ, ngươi không hiểu tình yêu, không hiểu, nơi này có ai là thật tình yêu ngươi? Đơn giản vì quyền vì lợi, bệ hạ trong lòng nhưng yêu qua người nào? Bệ hạ yêu nhất chẳng qua là bản thân ngươi mà thôi!'

Ký ức không tốt tập kích trong lòng nữ hoàng, "Lăng Mạt, ngươi thì muốn chết như vậy sao?"

Lăng Mạt cũng không phải là chỉ là đơn giản đổ một ly rượu mà bị trượng tễ*, mà là bởi vì lời này của hắn chọt trúng chân đau của nữ hoàng, nữ hoàng lúc đó không có khống chế được, để cho người đánh chết Lăng Mạt, Lăng Mạt khi chết ý cười trên môi kia, để cho trong lòng nàng bất an, hình như có thứ gì thoát khỏi kiểm soát của nàng, mà nàng lại không biết kia là cái gì!

* trượng tễ 杖毙 đánh bằng thanh gỗ cho đến chết.

"Người tới, tuyên chúng tiên sư vào cung." Nàng mấy năm nay tụ tập rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, đợi đến lúc nàng thật sự thực hiện hứa hẹn của người nọ, những người này có thể giúp nàng đối phó người nọ, có lẽ còn có thể khống chế người nọ!

Nhưng, kết quả tốt nhất là người nọ vĩnh viễn đều không xuất hiện!

"Bệ hạ, Quyên Ý đại nhân ở trong tù sợ tội tự sát!"

Lúc thị tòng tới báo, nữ hoàng rõ ràng kinh ngạc, nhắc tới đổi thành người khác đã có có thể chịu không nổi, nhưng Quyên Ý này, nói dễ nghe là tiếc mạng, nói khó nghe chính là rất sợ chết, nếu không có như vậy, nàng cũng sẽ không đưa người thân duy nhất vào trong cung!

Tự nhiên cũng không thể nào là Dao Chức xuống tay, Dao Chức người này trong xương cốt rất giống với nữ hoàng, chỉ có người sống mới có thể dằn vặt, chết rồi xong hết mọi chuyện rồi, nếu là Dao Chức sợ rằng sẽ từ trên người người nhà Quyên Ý ra tay!

Nói đến đầu rốt cuộc là người nào giết Quyên Ý?

Trong lòng Nữ hoàng hiện ra một cái tên, trên mặt lại câu ra cười nhạt.

Lúc hắn còn sống, làm sao không thấy ngươi tốt với hắn như vậy?

Rất nhanh việc Quyên Ý tước thông đồng với địch bán nước ở trong tù sợ tội tự sát truyền khắp toàn quốc, mấy người phụ nữ cực kỳ căm hờn, không ít nhân viên dâng thư xin nữ hoàng trừng phạt nghiêm khắc tộc nhân Quyên Ý, các loại gièm pha nổi lên bốn phía, mà nữ hoàng nhưng vẫn không cho thấy thái độ, để cho người phía dưới suy đoán lung tung.

Trong một đêm, rất nhiều hộ gia đình bị tịch biên, không ít người thấp thỏm lo âu, chỗ như ngõ Uấn Thủy vậy tức thì bị người ba ngày hai đầu tìm tới cánh cửa, cuộc sống hoàn toàn không có cách nào khác bình thường qua, người trong ngõ hẻm là tiếng oán than dậy đất, mấy ông lão đức cao vọng trọng trong ngõ tụ chung một chỗ sau khi thương lượng quyết định dọn đi, chuyển chỗ hướng biên cảnh Tuyên Như và Thì Khâu.

Cảm giác của ông cụ lúc nào cũng sắc bén, ba ngày nay hai đầu xuất hiện, nói không chừng ngày kia thì muốn hạ sát thủ với ngõ rồi, không bằng sớm rời khỏi, tuy nói cố hương khó xa, kia cũng không quan trọng bằng mạng và người nhà!

Giữa gia tộc trong ngõ hẻm tuy nói không có liên hệ máu mủ, nhưng cũng là dọc đường giúp đỡ qua đây, con cháu trên gia phả tất nhiên là từ nhỏ nuôi, so với bên ngoài những người thân đó còn thân hơn, càng thêm khó có được là, bọn họ quyết định cũng mang bọn nhỏ trong thiện đường đi, trước tiên hỏi nhà ai muốn nuôi người nào, mấy thằng nhãi cho tới bây giờ đều là chạy trong ngõ hẻm, nhưng mà nhãn duyên với nhà ai, thân kia sơ kia ——, vẫn phải có, nếu là còn dư lại không người nhận nuôi, thì mấy gia tộc cùng nhau nuôi tốt rồi!

May mà mấy thằng nhóc trong ngày thường chạy tới chạy lui, để cho rất nhiều nhà đều có suy nghĩ nhận muốn nhận nuôi, chỉ là không tiện mở miệng, có cơ hội này tự nhiên nước chảy thành sông, chỉ có Cao tiểu tử hùng hài tử kia không muốn làm con trai cho Vương Hữu Phúc, nhưng Vương Hữu Phúc không thành thân điều kiện này không đủ, hắn thì nháo để cho Vương Hữu Phúc đi cưới Lý ca nhi, Lý ca nhi nghe thiếu chút nữa vớ lấy chày cán bột, nhưng, Cao tiểu tử thật không hỗ là hùng hài tử, ở cửa hàng bánh bao Lý ca nhi là một khóc hai nháo, vừa khóc vừa nói, bản thân mình không ai muốn, không người thương, thật vất vả có người đối tốt với nó, lại không đủ điều kiện nhận nuôi nó, nó không muốn làm thiên sát cô tinh! (= = hùng hài tử! Ngươi biết cái gì thiên sát cô tinh a! )

Lý ca nhi là bị nó khóc có biện pháp, lại tăng thêm theo đuổi mãnh liệt của Vương Hữu Phúc, không để ý một chút, đồng ý rồi, kết quả, này muốn dời đi tăng thêm một nhà!

Nhưng mà, Lý ca nhi không phải là sầu não thường, nguyên nhân không ở hắn, chỉ vì Long Ngọc không có ý định dọn đi, hắn cảm thấy hắn thật vất vả quen biết một người bạn, thì như thế tách ra, quan trọng hơn là cũng uống không được rượu ngon miệng như thế nữa! (đây mới là trọng điểm đi! )

"Chưởng quỹ tiểu ca nhi, ngươi thật sự không cùng chúng ta cùng đi?" Thì tính là đến bây giờ Lý ca nhi cũng không biết tên của Long Ngọc, lại không trở ngại hắn xem Long Ngọc là bạn bè, người nào còn không có mấy bí mật a, tựa như hắn, người khác vẫn luôn gọi hắn Lý ca nhi, ngay cả bản thân hắn đều sắp quên tên thật gọi Lý Lai Thuận rồi.

"Chúng ta còn có việc không có xong xuôi đấy, chờ xong xuôi thì sẽ rời khỏi." Long Ngọc múc một vò tiểu thiêu cho hắn, lại múc một vò rượu gạo ngọt, "Ngươi nhưng tiết kiệm chút uống."

"Hu! Về sau thì uống không được rồi!" Lý ca nhi uể oải cúi đầu xuống.

"Ta viết phương thuốc dẫn rượu cho ngươi, về sau để cho người đàn ông ngươi cất cho ngươi đi." Long Ngọc tự nhiên mở miệng.

"Này, cái này không được đâu?" Lý ca nhi cũng biết rượu này quan trọng nhất chính là dẫn rượu hoặc đều gọi men rượu, cách điều chế này vô cùng quan trọng, trực tiếp quyết định rượu tốt xấu.

"Không có gì, chỉ cho ngươi tiểu thiêu và rượu gạo ngọt hai thứ này, vốn cũng không phải là cái thứ quý giá, ngươi nếu là nghĩ muốn toái kim và Nhất Mộng Thiên Niên, ta chính là sẽ không cho, không nói Nhất Mộng Thiên Niên là tâm huyết bao nhiêu của ta, liền nói toái kim này ta chính là dùng ngọc đào tự tay khắc đổi, chính là không cho." Long Ngọc cười nói, lấy giấy bút bắt đầu viết cách điều chế, dù sao men rượu của hai thứ này rất phổ biến, chỉ có dụng tâm cất, hơn nữa mò mới có thể cất tốt, cậu không lo lắng.

"Vậy ta thì nhận lấy." Lý ca nhi không có đẩy kéo trái lại tự nhiên nhận, này muốn chuyển chỗ, nắm chắc nhiều bản lĩnh giống vậy, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, hơn nữa hắn thấy Long Ngọc viết đến là tùy tính, cũng hiểu, thứ này không phải là rất quý giá, khách sáo giả, đến không bằng tự nhiên nhận lấy!

"Ngươi ta có duyên, đây coi như là phần biệt lễ đi." Long Ngọc viết xong thổi khô nét mực, đưa cho hắn.

"Chưởng quỹ tiểu ca nhi, ta mạo muội hỏi thăm." Hắn ngượng ngùng gãi đầu, "Ngươi có thể nói cho ta tên của ngươi không? Ách, ta không có ý tứ gì khác, chính là hỏi một chút, hỏi một chút." Hắn nói mặt ngượng ngùng đỏ lên.

Long Ngọc mắt cười nhìn hắn, mở miệng nói, "Ta gọi Long Ngọc, Long của rồng ngâm hổ gầm, Ngọc của vàng ngọc lương duyên."

"Long Ngọc." Lý ca nhi lẩm nhẩm một tiếng, "Tên rất hay." Không giống hắn, Lý Lai Thuận, thật quê a!

"Nương ta tìm cao nhân bói cho ta, ta ngũ hành thiếu kim, ngọc thuộc kim." Long Ngọc lạnh nhạt nói, cậu còn nhớ rõ lời nương thân nói qua, một chữ ngọc đảm bảo con cả đời phú quý! Không thể sửa!

Cậu thực sự là cả đời phú quý, nhưng, đau khổ ngược lại cũng không ít!

Mấy ngày sau, mấy đại gia đình trong ngõ Uấn Thủy lục tục rời khỏi, trong ngõ tức khắc quạnh quẽ không ít.

"Ta cho rằng em sẽ đưa hắn một khối ngọc." Nhã Diệc từ phía sau ôm lấy Long Ngọc, đầu ở trên vai cậu cọ cọ.

"Em và hắn chỉ là duyên bèo nước gặp gỡ, báo cho biết tên đã hết mức rồi, hắn còn không đủ trình độ làm người có duyên của em." Long Ngọc cười nói, nghiêng đầu ở trên mặt anh hôn một cái.

"Thì ra người có duyên của thân ái còn chia ba bảy loại a." Anh nửa thật nửa giả nói.

Long Ngọc cười mà không nói.

Hai người trong lòng đều hiểu, đây không phải là chia ba bảy loại, mà là duyên phận có đủ sâu hay không, rõ ràng, duyên phận của Lý ca nhi và Long Ngọc không đủ sâu.

Ngõ Uấn Thủy mấy ngày tới càng ngày càng tiêu điều, gần như có thể nói không khách tới cửa, không ít cửa hàng đóng, cũng có một ít người rời khỏi ngõ Uấn Thủy, chỉ có quán rượu của Long Ngọc vẫn luôn mở, cũng đã không thấy người nào tới mua rượu, nhưng mà cậu hình như không quan tâm có buôn bán hay không, vẫn như cũ cả ngày ngồi ở trước quầy đoan chính thưởng thức rượu trong chén rượu nhỏ, Nhã Diệc ở bên cạnh cậu bưng ly trà uống trà, hai người có lúc không nói câu nào, ngồi xuống chính là một ngày, có lúc hai người không biết đang nói cái gì, cười đùa cùng một chỗ, miễn bàn để cho người ta hâm mộ bao nhiêu, chỉ tiếc không ai nhìn thấy, cũng không ai quan tâm.

Bên ngoài đã mau loạn ngất trời rồi, bị bắt, bị tịch biên, càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người không biết nữ hoàng rốt cuộc muốn làm gì!

"Chén rượu bạch ngọc, thứ tốt." Thanh âm nhàn nhạt không phập phồng, bay vào quán rượu Long Ngọc, đầu Long Ngọc cũng không có nâng giơ ngửi mùi rượu, nửa lệch ở trong lòng Nhã Diệc.

Nhã Diệc nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua, cô gái áo tơ trắng đứng ở ngoài cửa, trên mặt để mặt mộc, chỉ có ấn đường điểm một điểm đỏ, thoạt nhìn cực kỳ thánh khiết, anh cong môi lên lộ ra cười nhạt, trên người của nàng quấn đầy sương đen, tất nhiên là oán khí, vô cùng nặng, có thể thấy được người này giết không ít người vô tội!

Rất lâu chưa gặp qua thứ dáng vẻ như này rồi!

"Có ý tứ." Cười nhạt trên môi Nhã Diệc càng tăng lên.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: cảm ơn bảo bối của khen thưởng ~~~ Moa Moa

Yêu thích thì sưu tầm một cái đi, ┭┮﹏┭┮

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top