Chương 1
Chương 1: Tướng công được đưa tới tận cửa
Tử Nam ngồi bên cạnh giường, mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại vị nam tử đang nằm kia. Hắn quả thật là một cực phẩm nhan sắc mà. Vốn dĩ tóc người thường chỉ có hai màu đen hoặc nâu, người già rồi thì bất quá thêm màu trắng. Nhưng tóc của nam tử này là màu vàng. Hơn nữa, lại được buộc đuôi ngựa gọn gàng khiến khí chất tăng thêm mấy phần nam tính. Ngũ quan tinh tế, da trắng môi hồng. Nhìn qua là biết một nam tử ôn nhu, dễ bắt nạt. Nàng ta mấy trăm năm nay gặp qua vô số người. Nam nhân gặp qua lại càng không ít, thế mà cũng chưa thấy qua kẻ có nhan sắc động lòng như vậy. Thật khiến người ta vừa nhìn đã muốn sở hữu. Chỉ có điều, hắn vô duyên vô cớ ngất xỉu ở Linh Ẩn sơn này, cũng khiến nàng có đôi chút ngờ vực.
Linh Ẩn sơn, quanh năm mây mù che phủ không hề thấy dấu vết của con người. Chính bởi sương mù giăng kín hàng năm không thấy ánh mặt trời mà ẩm ướt lạnh lẽo tự nhiên lại sản sinh ra nhiều loại độc vật, độc thảo hiếm thấy trên thế gian, những trùng độc khó giải mà trên giang hồ một khi mắc phải coi như số đã tận. Sinh ra nhiều loại độc thảo, độc trùng như vậy, không khí tự nhiên sẽ bị nhiễm độc theo. Vậy nên chỉ cần là người thường lạc vào Linh Ẩn sơn này,dù chưa ăn nhầm độc dược cũng sống không nổi quá một canh giờ. Thế mới nói, loại sinh vật tham sống sợ chết, tham lam, ích kỷ như con người tự nhiên sẽ không đi tới Linh Ẩn sợn này làm cái gì.
- Nghĩ chuyện gì mà đăm chiêu như vậy? - Bên cạnh vang lên một tiếng nói vô cùng dịu dàng, nghe tựa như gió thoảng qua tai.
Cạnh Tử Nam là một nữ nhân khác. Nữ nhân này dáng người cao gầy, bận y phục màu tím tha thướt, tóc đen dài, nửa búi nửa xoã, trên đầu dù chỉ dùng một mảnh vải tím buộc quanh đám tóc búi cũng thật sự vô cùng diễm lệ.
- Nương tỷ tỷ! Tỷ nói xem, tại sao tên phàm nhân lại vô duyên vô cớ mò tới Linh Ẩn sơn này làm gì? - Tử Nam vô cùng thành thật mang thắc mắc trong lòng ra hỏi rõ.
Kiều Nương trước nay đối với mọi việc đều chưa từng tỏ ra có hứng thú. Với cô rất đơn giản, thấy thế nào thì liền là vậy. Hơn hết, chuyện của con người cô cũng không muốn quản vào. Loại sinh vật thấp hèn ti tiện như vậy, chẳng đáng khiến cô phải để mắt. Cô hướng tới Tử Nam nhún vai một cái, điệu bộ nhún vai cũng hết sức nhẹ nhàng. Thật là rất có sức hút.
Tử Nam với phản ứng này của Kiểu Nương không hề bất ngờ nữa. Nhưng vẫn cảm thấy bức bối trong lòng, nhịn không được quay ra trách móc vài câu:
- Tỷ ít nhiều cũng nói với ta chút gì chứ! Từ xưa đến nay nói chuyện cùng tỷ đều xem như nói với đầu gối!
Kiều Nương cười diễm lệ, đưa bàn tay thon dài về phía của Tử Nam, không khoan nhượng búng trán nàng ta một cái, đáp:
- Có thể là hắn tham lam. Linh Ẩn sơn nói chính xác là nhiều kỳ trân dị bảo, độc dược nhiều nhưng linh dược cũng không phải không có. Nếu may mắn hái được thứ gì quý giá, nửa đời còn lại chưa chắc phải lo cơm áo!
-Mặc y phục tốt như vậy! Lẽ nào còn thiếu tiền???
Kiều Nương lại nhún vai một cái nữa. Cô đáp một câu thì đã lười nói câu thứ hai rồi. Có điều Tử Nam nàng ta từ trước tới nay chính là kiểu ngược lại với cô. Vui vẻ, hoạt bát, đã nói chuyện cùng ai thì thích truy hỏi đến cùng vậy nên mới miễn cưỡng đáp ứng một chút. Không ngờ, nàng ta vậy mà còn muốn cùng cô nói chuyện phiếm hay sao?
- Ư~...
Nam tử nãy giờ vẫn nằm bất động trên giường đột nhiên phát ra một tiếng đầy mệt mỏi, hai hàng lông mày khẽ xô vào nhau. Khó khăn mãi mới có thể mở mắt. Ai ngờ vừa mở mắt, lại lập tức thấy cảnh tượng thật rùng mình. Hắn nằm trên giường, phía bên cạnh có một nữ tử khoảng 15 - 16 tuổi, đang ngồi sát bên. Mặc một bồ y phục màu xanh ngọc , tóc dài đến eo, màu đen. Còn được buộc hờ lại bằng một miếng vải trắng, tuy là có chút tuỳ tiện nhưng vẫn rất xinh đẹp. Cạnh nàng là một nữ tử khác, khoảng 22 tuổi thân bận y phục màu tím, dáng vẻ mỏng manh, vô cùng kiều diễm. Phía xa còn có một ông lão đã già và một thư đồng. Lão gia gia ngồi trên xe lăn, khuôn mặt rất nhợt nhạt, ánh mắt mơ hồ. Thư đồng kia nhìn còn rất nhỏ, khoảng 10-11 tuổi, bận trang phục nâu của người làm trong nhà, tay giữ xe lăn. Nhìn thoáng qua đều thấy không có vấn đề gì, họ chỉ giống như một gia đình bình thường. Thế nhưng hắn cảm nhận được tử khí vô cùng lớn toả ra tứ phía, hơn hết nguồn gốc của tử khí đều từ những người này phát ra. Đáng sợ hơn, ngoài tiểu cô nương 15-16 tuổi và gia gia kia, hắn dường như còn mơ hồ thấy máu chảy ra từ hai hốc mắt của vị nữ tử váy tím và thư đồng kia.
- Tướng công! Tướng công! Chàng cuối cùng cũng tỉnh lại!
Kèm theo tiếng la thất thanh, nam tử tóc vàng bị lay mạnh một cái, phút chốc những hình ảnh kia tan biến, không còn lại một chút khả nghi nào. Tử Nam ngồi cạnh nãy giờ thấy tiểu khả ái tóc vàng nhà mình tỉnh dậy rồi cũng không nói một lời. Lại nhìn cô cùng mấy người Kiều Nương không chớp mắt liền cảm thấy tình hình có chút không đúng. Tuy nói rằng người thường sẽ không có cách nào nhìn thấu chân tướng của cô, nhưng cũng không nên chủ quan quá. Liền nhân lúc lay người hắn một cái dùng thuật lên người hắn, che mắt hắn.
Nam tử tóc vàng bên này trải qua mấy phen mơ hồ liền cảm thấy bản thân cũng hồ đồ theo. Lại nhìn nữ nhân bên này liên tục gọi mình là tướng công, đâm ra không biết phải thế nào mới đúng. Chỉ có thể nhìn xung quanh một cách ngờ nghệch rồi tự hỏi chính mình rằng đây là đâu? Còn mình là ai?
- Hihi~ Tướng công nhà Tử Nam tỉnh rồi! Chúng ta cũng không lên ở lại làm phiền phu thê người ta tâm tình nữa! - Kiều Nương vừa che miệng cười vừa nói. Tự mình xoay người rời khỏi phòng trước.
- Không làm phiền! Không làm phiền! Ai mà biết Tử Nam lại vừa mắt tiểu tử này! Hại ta mất một bữa cháo ngon! - Tiểu thư đồng bên cạnh thở dài một cái, ngao ngán nói.
Tử Nam chau mày, không khoan nhượng quát lớn một câu:
- Ngươi nói cái gì! Còn ăn nói khùng điên xem ta có đánh chết ngươi không?
- Được! Được! Không nói thì không nói! Ta cũng chẳng dám phá hoại chuyện tốt của ngươi! - Thư đồng nói rồi đẩy theo chiếc xe lăn có vị gia gia ra ngoài.
Nam tử tóc vàng nhìn theo bóng hai người họ. Đột nhiên vị gia gia ngửa cổ ra sau. Hai mặt đỏ lòm nhìn thẳng hắn một cái, cười một cái làm lộ cả hàm răng trắng bóc . Hắn kinh hãi, trong phút chốc cả người như bị gọng sắt kiềm chặt . Không những thế, trong não bộ hiện rõ hình ảnh bản thân hắn đang ngồi trên chiếc lăn xung quanh bị trăm sợ dây đỏ buộc chặt lấy không cách nào thoát ra.
Truyện được đăng chap mới độc quyền tại Anyread:
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top