yêu nghiệt điện hạ (chuong 36_40)_posted by phuong ot

Chương 36: Hai đại mỹ nữ pk 3

Một trận phong ba nho nhỏ cứ như vậy qua đi, nhưng mối thù giữa Tề Lạc Nhi và Lí Trọng Tử chính từ đây mà thành.

Vân Trung Nhạc nhìn nhìn mỹ nhân áo trắng kia, nữ tử này cũng vừa mới đến lúc sáng nay.

Dung mạo đẹp đến kinh tâm động phách, căn cốt rất tốt, nhưng nhìn qua bộ dáng không hề giống người có võ công chút nào.

Lúc vừa rồi, tránh thoát được một chưởng rất mạnh nguy hiểm vạn phần như vậy không biết là trùng hợp hay là cố ý……

………………………………………………………………………………

Tử Vân tiên sơn, mấy ngàn đệ tử chờ ở ngoài cửa.

Trên điện Càn Khôn, mấy chục đại đệ tử cung kính đứng sang hai bên, bên trên có hai vị tiên trưởng đang ngồi song song.

Vị bên trái kia khoảng ba mươi tuổi, mặc đạo bào màu xanh, da mặt trắng trẻo.

Quanh thân có một vầng sáng nhàn nhạt bao quanh, thắt lưng đen có treo một thanh trường kiếm(kiếm dài), khí độ thong dong mà uy nghiêm.

Đúng là chưởng môn của Tử Vân môn — Lăng Hư Tử.

Ngồi bên phải chính là Vân Họa, hắn vẫn mặc một thân áo trắng như trước, thanh khiết nhưng lạnh lùng như băng, trên khuôn mặt tuấn tú không có lấy một chút biểu tình.

Hai bên đại điện còn sắp xếp bốn cái ghế dựa.

Ngồi đó là các vị trưởng lão tuổi tác không đồng đều mặc phục sức chỉnh tề giống hệt nhau, Hác Vân Trung cũng nằm trong số đó.

Phía trước điện có một khối pha lê trong suốt, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của đám người đủ màu sắc đang có mặt trên quảng trường Bạch Vân sơn.

Trên mặt ba vị tiên trưởng không lộ chút cảm xúc, không nhanh không chậm dùng trà.

Nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng nhìn lên trên.

“Sư đệ, nữ tử kia rốt cuộc có lai lịch thế nào? Trang phục cổ quái, công phu cũng có chút cổ quái.” Lăng Hư Tử nhìn thoáng qua Tề Lạc Nhi, trong mắt có một chút kinh ngạc.

Vân Họa ánh mắt thản nhiên:“Nữ tử này tuy rằng hơi kì lạ nhưng cũng không phải tà ma ngoại giáo, là do ta phát hiện ra ở Vân Vụ sơn……”

Đơn giản nói qua một lượt quá trình tìm được Tề Lạc Nhi.

Lăng Hư Tử đương nhiên tin tưởng rằng con mắt đánh giá của Vân Họa tuyệt đối không sai, hơi hơi yên lòng, nở nụ cười:“Không tệ, nữ hài tử này tư chất đúng là không tệ, lá gan lại lớn, tâm trí lại kiên định, đúng là một người có triển vọng.”

Nhớ tới Vân Vụ sơn, trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra:“Trong thiên dụ(chỉ dụ của thiên giới) có nói thiên nữ sẽ xuất hiện ở phía đông nam Đường quốc, Vân Vụ sơn đúng là ở hướng đó, chẳng lẽ nữ hài tử này chính là thiên nữ?

Chương 37: Hai đại mỹ nữ pk 4

Vân Họa thản nhiên nói:“Bây giờ còn rất khó để khẳng định, dù sao  hiện tại nàng ấy đến một chút linh lực cũng không có. Mặc dù là thiên nữ, cũng khống thể khống chế được thánh nữ lăng.”

Hác Vân Trung không nhịn được nói xen vào:“Thiên nữ hẳn là phải mỹ mạo vô song chứ? Ta thấy người áo trắng kia có chút giống. Trọng Tử công chúa cũng có khả năng, còn có Tô Vân La này, Diệp Lăng Phỉ kia nữa……”

Hắn nhìn vào tấm pha lê, một hơi nói ra tên vài người.

Người áo trằng mà hắn nói tới đúng là mỹ nhân áo trắng kia.

Tô Vân La mềm mại đáng yêu phiêu dật, Diệp Lăng Phỉ lãnh diễm như hoa, tất cả đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh.

Lăng Hư Tử không khỏi bật cười:“Dung mạo chỉ là phụ, mấu chốt là phải xem linh lực tiềm tàng của nàng.”

Lại nhìn thoáng qua pha lê:“Người áo trắng kia dung mạo tuy rằng tuyệt mỹ, nhưng hình như có vẻ nhát gan, xem bộ dáng lúc huấn luyện, thân thể nàng ta tố chất cũng không tốt lắm…..”

Vân Họa lạnh nhạt nói:“Sư huynh, bây giờ nói chuyện này vẫn còn quá sớm.”

Lăng Hư Tử vuốt râu gật gật đầu: “Cũng đúng, vậy chờ sau khi các nàng đã chính thức được vào Tử Vân môn rồi nói sau.”

Tề Lạc Nhi hồn nhiên không biết lúc này nàng và cả những người khác đều đang bị bình luận như người ta mua bán thịt lợn vậy.

Các nàng bây giờ ấy hả, ừm, đang chạy đường dài.

Không sai, cũng chính là chạyMarathonnhư người ở hiện đại vẫn thường gọi.

Có điều chạyMarathonnày không phải ở đường bằng phẳng, là ở trên đường núi, hơn nữa còn chẳng biết điểm dừng ở đâu……

Lúc Tề Lạc Nhi còn làm bộ đội đặc chủng, mỗi ngày đều phải chạy 5 km vác theo 15 kg.

Cho nên leo núi đối với nàng mà nói, chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.

Đường núi vừa trơn vừa ẩm ướt, không biết có phải là bị làm tiên thuật không, đi mỗi bước đều giẫm phải bùn.

Kiểu đường này đối với Tề Lạc Nhi coi như cũng chỉ bình thường thôi, rất nhanh, nàng liền vượt xa phần đông mọi người, cùng vài đệ tử khác dẫn trước hẳn một quãng.

Chương 38: Cởi giày or cởi quần áo?

Con đường càng chạy càng hẹp, đến cuối cùng chỉ đủ cho từng người một đi qua.

Một bên là vực sâu không thấy đáy, một bên là vách đá dựng đứng trơn trượt.

Cực kì hiểm trở.

Nhát gan một chút, đứng ở bên kia đường, không dám tiến lên phía trước…..

Mỗi người đều đi cực kì cẩn thận, sợ rằng chỉ một cái trượt chân sẽ bị ngã xuống tan xương nát thịt.

“A a!” Phía sau Tề Lạc Nhi bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu nhỏ, ngay sau đó một thân mình mềm mại đụng vào nàng.

Lực đạo tác động tới không nhỏ chút nào.

Tề Lạc Nhi lại không hề phòng bị, lảo đảo một cái.

Dưới chân vừa trượt liền bị ngã xuống!

Nghe thấy phía sau truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi.

Tề Lạc Nhi ngửa mặt ngã xuống, nhìn thấy trên con đường núi có một nữ tử đang nở nụ cười chẳng có ý tốt đẹp gì.

Nữ tử này vừa vặn ở ngay phía sau nàng, trang phục thôn nữ rất bình thường.

Không ngờ lại chính là một trong những thị nữ của Lí Trọng Tử!

Nàng ta cố ý!

Đây là phản ứng đầu tiên của Tề Lạc Nhi.

Có điều tình huống lúc này không cho phép nàng nghĩ nhiều, nàng vội vàng vung tay ra, một cái gì đó đen tuyền bị nàng quăng thằng lên trên, còn nàng thì bám vào ven vách núi dựng đứng.

Nàng giống hệt như đang đu dây giữa không trung vậy.

Taychân cùng sử dụng, leo lên thoăn thoắt như khỉ.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tề Lạc Nhi đã đứng giữa cái ranh giới của sự sống và cái chết.

Nàng kinh hồn không bình tĩnh nổi, đầu óc choáng váng.

Ông trời ơi, mấy cái vách núi của thế giới này có thù oán với nàng sao?

Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủn mà nàng đã rơi xuống đến ba lần!

Nếu không mang theo phi hổ trảo bên người thì nàng lần này không chừng đã ngã biến thành cục thịt rồi…..

Nhớ tới thị nữ cố ý ngã vào nàng làm nàng rơi xuống vách núi kia, Tề Lạc Nhi giận dữ tiến đến.

Lúc này thị nữ kia đã chạy lên phía trước, Tề Lạc Nhi cách nàng một khoảng cách là hai người.

Bởi vì đường cực kì hẹp nên nàng nhất thời cũng không làm gì được.

Chương 39: Cởi giày or cởi quần áo? [2]

Trong lòng âm thầm quyết tâm, chờ qua được chỗ này nhất định phải đi tìm nàng tính sổ!

Nàng đang có chút tức giận bất bình, chợt nghe phía trước lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

Một thân ảnh kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống!

Tề Lạc Nhi ngước mắt lên nhìn, không khỏi sửng sốt!

Người bị ngã xuống đúng là thị nữ kia!

Này — báo ứng này đến có chút hơi quá nhanh!

Nàng không có được may mắn như Tề Lạc Nhi bên người có phi hổ trảo có thể dùng được, tay chân vung loạn xạ, cả người xoay vòng vòng, trong chớp mắt không thấy bóng dáng đâu nữa……

“A a, xin lỗi, xem ta này, vừa ngã một cái không ngờ lại làm ngươi rơi xuống. Thực xin lỗi, ngươi đi mạnh giỏi nhé……”

Phía trước truyền đến tiếng một người nói liên miên lan man.

Tề Lạc Nhi sửng sốt.

Mỹ nhân áo trắng! Đây là giọng nói của vị mỹ nhân áo trắng kia!

Xem nàng yểu điệu yếu đuối, lá gan lại nhỏ, không ngờ cũng dám đi vào con đường núi hiểm trở này……

May mắn là đường núi này cũng không quá dài, nghe thấy phía trước truyền đến vài tiếng hoan hô, rốt cục cũng đi ra ngoài được rồi.

Phía trước rộng mở sáng sủa, hiện ra một con đường lớn.

Con đường này cũng không tính là quá rộng, có thể đi dàn hàng khoảng năm sáu người.

Có mây trôi lững lờ quấn quanh trên đường, đi bộ ở đây mà cứ như cưỡi mây vậy.

Tề Lạc Nhi hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có một con đường bình thường mà đi.

Lúc này các nàng ít nhất cũng phải đi đến hơn ba mươi dặm đường rồi, hơn một nửa số người vẫn chưa bắt kịp.

Tề Lạc Nhi xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nhìn nhìn những người khác. Những người khác chẳng khá hơn nàng là bao.

Thời tiết vốn đã oi bức, lại phải hành quân gấp một phen như vậy, mỗi người tóc đều bết vào thành từng lọn từng lọn, trên mặt cũng có dính chút bùn đất….

Tề Lạc Nhi mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

Cái này và thi việt dã mà nàng đã từng làm chẳng khác gì nhau.

Mỗi người đều giống như vừa lao từ dưới nước lên vậy!

Aizz, nhớ những ngày khi xưa quá…..

Nàng còn chưa cảm khái xong thì chợt nghe thấy một tiếng quát giận dữ:“Tiện tì, ngươi hại chết thị nữ của bản công chúa, bản công chúa phải bắt ngươi đền mạng!”

Tề Lạc Nhi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Lí Trọng Tử sắc mặt giận dữ, xông về phía người áo trắng!

Áo trắng a a một tiếng thét chói tai:“Công chúa điêu ngoa lại khóc lóc om sòm rồi!”

Chương 40: Cởi giày or cởi quần áo? [3]

Oạch một tiếng, liền nhảy đến phía sau Tề Lạc Nhi:“Tiểu Lạc Nhi mau tới anh hùng cứu mỹ nhân đi!”

Tề Lạc Nhi đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng run rẩy:“Tiểu mỹ nhân này thật đúng là lấy nàng ra làm tấm lá chắn gỗ mà!”

Cũng không biết tại sao, Tề Lạc Nhi cứ luôn cảm giác người áo trắng này không đơn giản, giống như cáo đội lốt cừu vậy……

Lí Trọng Tử tức đến mức gần như run rẩy cả người, ngón tay chỉ vào mũi Tề Lạc Nhi mà mắng:“Ngươi, đồ yêu nữ này, còn muốn che chở cho nàng hả!”

Tề Lạc Nhi đầu to thêm một nấc, cái cô áo trắng không hay ho này, lại lôi nàng xuống nước theo rồi!

Nàng tới là để tu tiên, không phải đến để đánh nhau màaaaaaaaa!

Bị người ta chỉ vào mũi mà kêu gào, loại cảm giác này thực khó chịu!

Tề Lạc Nhi không chút khách khí duỗi tay ra tóm lấy ngón tay thon dài của nàng ta.

Động tác của nàng nhanh như chớp.

Lại vươn tay ra ở một góc độ mà Lí Trọng Tử không thể ngờ được, đến khi Lí Trọng Tử phản ứng lại được thì trên ngón tay đã truyền đến một trận đau nhức.

“Đừng có gọi ta là yêu nữ! Thị nữ của ngươi còn từng đẩy ta xuống vách núi sâu, chẳng phải ta cũng nên tìm nàng tính sổ hay sao?! Đừng có mà khiêu khích giới hạn chịu đựng của ta, bằng không ta cũng mặc kệ ngươi có phải là công chúa hay không, đánh cho ngươi răng rơi đầy đất đấy!”

Tề Lạc Nhi tiến sát lại gần Lí Trọng Tử, gần như là chóp mũi chạm chóp mũi với nàng ta. Gằn từng tiếng nói.

Tề Lạc Nhi không bao giờ là người chịu bị khinh bỉ.

Bị công chúa điêu ngoa này nhiều lần khiêu khích, nàng làm sao còn nhịn được nữa?

“Đúng vậy, đúng vậy, mọi người cũng đâu phải cố ý. Tiểu Lạc Nhi không phải cũng thiếu chút nữa là hương tiêu ngọc vẫn rồi sao? Có trách thì chỉ trách thị nữ kia của ngươi công phu quá kém ……”

Áo trắng thò đầu ra từ phía sau Tề Lạc Nhi, vẻ mặt ủy khuất.

Lí Trọng Tử tức giận đến trắng bệch cả mặt:“Ngươi…… Ngươi đi ra cho ta, trốn ở đằng sau người khác thì còn ra cái gì nữa?”

Áo trắng trừng mắt nhìn tình, lười biếng duỗi thắt lưng.

Lạnh lùng cười:“Ta nói ta có ra cái gì sao? Ngươi có bản lĩnh, có thể lại đây mà!”

“Ngươi…… Ngươi!”

Lí Trọng Tử tức giận đến nỗi môi run rẩy, nhưng lại nhất định không dám qua đó.

Một chiêu vừa rồi kia của Tề Lạc Nhi gần như bẻ gãy ngón tay nàng, đau thấu tận xương.

May mà Tề Lạc Nhi nể tình mọi người đều là đệ tử mới của Tử Vân môn nên không ra tay nặng, tay nàng nhờ thế mới giữ được.

   ~*~  end chap 40  ~*~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top