Chương 1 Chuyển nhà
Chap 1
Chuyển chỗ...điều này không hề đơn giản với một con nhóc 17tuổi như nó chút nào. Mặc dù có thể nó sẽ sống sung sướng trong một căn nhà lớn, có một cuộc sống mới, nơi ở mới, trường mới, bạn mới nhưng mọi thứ với nó không hề đơn giản. Sống một cuộc sống hoàn toàn mới điều này đối với nó không dễ chút nào. Nếu không phải ba nó kiên quyết ép buộc, đe dọa bắt nó gửi cho một người bạn thì đáng ra giờ này nó đã yên giấc trên chiếc giường thân yêu rồi, chứ không tay sách nách mang như bây giờ. Ôi! Bây giờ đối với nó thật thảm hại.
Giữa cái trưa nắng oi bức này mà một mình nó trên con đường lạ phải sách một đống đồ, đối với nó điều này thật giống cực hình. Nhiều người qua lại nhìn nó với ánh mắt kì lạ...hazzz, cũng thường thôi. Giữa trưa nắng nóng oi bức của mùa hè này mà lại có một cô gái trẻ sách một đống hành lí nặng nhọc đứng bên đường, không trở thành tiêu điểm nhìn của mọi người mới lạ đó. Nó mệt nhọc ngồi dưới gốc cây từ từ lấy chiếc khăn trong túi ra lau mồ hôi. Trời hôm nay đúng thật oi bức mà, cái nắng gay gắt cứ như muốn thiêu đốt nó, mồ hôi cứ tuôn ra, làm cơ thể nó ngày càng mất sức. Nó lấy chai nước và chiếc điện thoại trong balo ra, nó vừa uống nước vừa điện cho một người. Sau ba tiếng chuông người bên kia đầu dây bắt máy
- Alô.
- Ba à. Sao giờ này chưa có người tới đón con hả ba.
- À chuyện đó để ba hỏi cô chú đã, con chờ ba chút, lát ba điện lại cho con sau.
5phút sau ba nó điện thoại nhắn lại là nhà cô chú có việc không tới đón nó được nên bảo nó tự mình đến nhà họ vậy. Nó cũng đành nghe theo. Lúc đầu ba nó bảo khi nó xuống xe buýt sẽ có người tới đón, ai ngờ lại xui xẻo đến vậy. Nó sách đống hành lí rồi đi theo chỉ dẫn của ba nó cuối cùng cũng tìm được tới nơi. Nó nhìn chiếc cổng trước mắt mà không dám tin vào mắt mình. Có lộn không vậy người mà nó "ăn nhờ ở đậu" thật không ngờ lại là đại gia...Nhìn vào căn nhà trước mắt thật sự làm nó choáng ngợp. Giàu cỡ này thì ăn sao cho hết nhỉ. Ba nó sướng thiệt quen một người giàu đến vậy. Nó vui sướng hỉ hả trong lòng như vớ được cục vàng, nhấn chuông thì có một người phụ nữ trung niên chạy ra mở cổng. Bà ấy thấy nó liền chào hỏi:
- Cháu có phải là Thiên Di không?
-Vâng ạ.
Nó nhanh nhảu đáp lại
- Ông bà chủ có việc chưa về, hai người dặn tôi đưa cô lên phòng trước rồi họ sẽ về sau.
Nói rồi người phụ nữ ấy đẫn nó vào nhà. Căn nhà được thiết kế rất độc đáo. Màu sắc lại rất tươi tắn, trang nhã thật khiến con người cảm thấy dễ chịu khi bước vào nhà. Đây là lần đầu tiên nó bước chân vào căn nhà đẹp như vậy nên thật khiến cảm xúc của nó trở nên phức tạp. Nó cứ đi theo sau dì Phương, người giúp của này, mà trong lòng cứ không ngừng cảm thán. Nó ngây ngô ngắm nhìn căn nhà, mãi đến khi dì Phương gọi tên nó lần thứ hai, nó mới giật mình đáp lại. Dì Phương dẫn nó lên phòng của nó tại tầng 2, vừa vào đến phòng nó đã rêu lên một cách hạnh phúc
- Woa!!! Căn phòng này tuyệt thật cứ như là để dành cho các nàng tiểu thư, công chúa vậy dì Phương
Bà ấy nhìn nó rồi tủm tỉm cười nói
- Căn phòng này ông bà chủ đặc biệt dành cho cháu đấy?
- Dạ, cho cháu hả?
- Ừ. Cháu mau cất đồ rồi cô dẫn cháu đi dạo một vòng quanh nhà nhé
Nó đáp lại rồi nhanh tay để đống hành lí vào góc phòng rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình vào phòng. Sau khi sắp xếp xong đống hành lí nó thay một bộ đồ đơn giản rồi đi xuống nhà. Dì Phương đẫn nó đi dạo một vòng quanh căn nhà và giới thiệu cho nó một vài thứ xung quanh. Nó trầm trồ khen ngợi căn nhà không ngớt, dì Phương thấy thế cũng cười phụ họa theo. Tự nhiên nó cảm thấy dì Phương thật là thân thiện, cảm thấy dì ấy là một người phụ nữ dịu dàng và tốt bụng.
Sau khi trở về phòng, nó bắt đầu sắp xếp đống hành lí. Căn phòng nó ở nằm ở tầng 3, đối diện với phòng nó hình như không có người ở, dì Phương ở tầng 1, còn ông bà chủ nhà này thì ở tầng 2. Sống ở tầng trên cao thế này, nó cũng hơi sợ, nhất là vào ban đêm, khi tất cả mọi người đều đã ngủ. Hàng cây bỗng nhiên đung đưa rồi, rồi bỗng nhiên một cái bóng lướt qua, nghỉ đến đó nó không khỏi run sợ. Khi nó sắp xếp hành lí xong thì trời cũng bắt đầu chập tối, nó định xuống nhà thì ở ngoài cổng có tiếng xe vang lên. Sau đó nó thấy Dì Phương chạy ra mở cổng.
Trước mặt nó lúc này là ông bà chủ nhà này, nó lên tiếng chào hỏi:
- cháu chào cô chú
- A! Di đó hã con. Lúc chiều cô chú có công việc đột xuất nên không đón cháu được. Xin lỗi cháu nhé
Bà Diệp thấy nó liền vui vẻ hỏi chuyện, bà ấy kéo nó lại phòng khách hỏi han đủ thứ, ông Thành thì chỉ hỏi thăm nó vài câu rồi lên phòng.
Sau bữa tối bà Diệp cùng nó lên phòng của mình trò chuyện, một người phụ nữ xinh đẹp và sang trọng thế này mà lại tỏ ra quan tâm với nó như vậy làm nó rất ngượng ngùng. Bà ấy tâm sự với nó rất nhiều, bà ấy kể cho nó nghe về chuyện cũ của mẹ nó và bà ấy, thì ra trước đây hai người họ là bạn thân, bà ấy nói rằng mẹ nó trước đây là một người phụ nữ xinh đẹp rất được nhiều người tán tỉnh nhưng mà mẹ nó lại chỉ một lòng một dạ với ba của nó, sau đó họ cưới nhau và bà bỏ quê theo ông đi làm ăn xa. Nhắc tới chuyện này làm nó nhớ mẹ vô cùng. Bà Diệp cũng hiểu chuyện rời đi, trước khi ra khỏi phòng bà ấy hỏi nó có cần gì cho buổi học ngày mai không, rồi rời.
...
Lăn qua rồi lăn lại, mặc dù nằm trên chiếc giường êm ái nhưng nó vẫn không tài nào ngủ được. Có lẽ là do lạ chỗ không quen nên khó ngủ. Bỗng dưng nó thấy khát nước, thế là phải lặn lội từ tầng 3 xuống tầng 1, đang uống nước thì nó cảm giác cái gì vừa lướt qua, nó rùng mình chạy thẳng một mạch từ tầng 1 lên tầng 3 lại. Vừa lên tới cầu thang nó bắt đầu thấy mệt. Phòng của nó bên nào nhỉ, bên trái thì phải. Nó đẩy cửa bước vào phòng và trèo lên giường ngủ, do chạy từ tầng 3 xuống tầng 1 rồi chạy lên lại, làm cho nó thấm mệt nên nó dần chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng.
...
Lúc những tia nắng mai bắt đầu rọi qua cửa sổ chiếu thẳng vào mặt nó, nó mới từ từ tỉnh dậy, vừa mở mặt ra nó cảm giác có gì đó nó lạ lạ, cái gì nhỉ? Bổng nhiên nó hét lên một cách man rợ.
- á á á....
Thằng cha bên cạnh nó là ai, tại sao nó lại ngủ cùng giường với hắn????
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top