Chương 11.2
Sau khi nghỉ việc tôi lại quanh quẩn ở nhà hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã phú quý. Cuối tuần không có việc gì làm tôi ngồi giết thời gian ở khuôn viên lật xem mấy quyển tạp chí một cách uể oải. Lúc còn đi làm hầu hết các loại sách tôi đọc đều liên quan tới luật pháp, các vụ án thế kỷ... giờ đây tất cả được thay thế bằng các tạp chí thời trang và đồ hiệu.
Cùng lúc này, Quân Lâm cầm quyển sách từ trong phòng bước ra rồi ngồi cạnh tôi. Lát sau Ninh thẩm bê trà ra cho cả hai.
Tôi khẽ mỉm cười xoay xoay mình ra chiều thích thú với một mẫu túi mới ra của Chanel, Quân Lâm khẽ liếc mắt nhìn tôi: "Xem ra em có vẻ rất thoải mái nhỉ!"
"Thực lòng thì em vẫn muốn tìm việc gì đó để làm". Cuộc sống an nhàn quả thực sẽ bào mòn ý chí của con người ta.
"Ở nhà chăm con không phải tốt hơn sao?" Quân Lâm nhìn tôi rồi chậm rãi nhấp một ngụm trà.
"Tốt hơn làm sao được, nhàm chán lắm". Cả ngày quanh quẩn với hai nhóc con tôi thấy thật bó buộc.
"Thế em thử tìm cái gì đó để học thêm xem". Quân Lâm vẫn cúi đầu đọc sách.
Vì thế tôi nghe theo gợi ý của Quân Lâm, từ hôm đó tôi bắc đầu học mẹ nữ công gia chánh, pha trà, cắm hoa. Việc học hành đúng là không dễ dàng gì nếu không có năng khiếu bẩm sinh đặc đặc biệt là những lĩnh vực liên quan tới nghệ thuật. Dù mẹ hết sức kiên nhẫn tỉ mỉ dạy dỗ tôi nhưng tôi lực bất tòng tâm, cầm kéo trên tay mà tôi không thể xuống tay cắt tỉa nổi một bông hoa cho ra hồn.
Một buổi sáng lúc tôi vừa hái hoa ở vườn về thì Dì Thanh bước tới bên mẹ thông báo: "Phu nhân, Lâm thái thái và biểu tiểu thư vừa tới đây chơi".
Lâm thái thái không phải là cô của Quân Lâm sao?
"Thế à, vậy để tôi ra đón bọn họ". Mẹ đưa bó hoa vào tay tôi rồi nói: "Quân tử, con cắm mấy bó hoa này xong rồi vào với mẹ nhé".
Mẹ đi rồi tôi ngồi lại chỗ cũ cắm hoa, quả thực trình độ cắm hoa của tôi và mẹ là một trời một vực, dù cố lắm nhưng cuối cùng tôi cũng làm hỏng hết đám hoa đó bằng một sản phẩm kệch cỡm.
"Tôi thấy cô nên đổi vị trí của hai bông hoa này, lẵng hoa trông sẽ đẹp hơn". Không biết Tố Hành đến từ lúc nào và đứng sau lưng tôi vừa nói vừa đưa tay chỉ vào hai bông hoa trên lãng hoa trên bàn.
Tôi xoay người nhìn cô, có vẻ tinh thần cô ấy đã khá hơn nhiều.
"Cô mới đến à, à đúng rồi, cô đã khỏe hơn chưa?". Tôi hỏi thăm một cách xã giao.
"Ừ, tôi khỏe hơn nhiều rồi". Cô ta khẽ nở nụ cười. Lúc này Tử Đàn cũng đang đứng cạnh Tố Hành nhưng không mở miệng nói câu gì.
"Thiếu phu nhân, phu nhân gọi cô qua chỗ bà một lát". Ninh thẩm bước tới nói.
"Tôi biết rồi". Tôi lên tiếng.
"Có người không biết xấu hổ là gì nhỉ?" Tử Đàn cười lạnh. "Để cho người ta gọi mình là thiếu phu nhân cơ đấy".
Tôi đứng dậy khẽ nhíu mày, nhất thời không biết trả lễ cô ta thế nào thì Ninh thẩm lên tiếng: "Không phải đâu, đó là do thiếu gia yêu cầu chúng tôi gọi cô ấy như vậy."
Tôi hơi sửng sốt, là Quân Lâm sao? Kỳ thật tôi chưa bao giờ quan tâm lắm tới mấy việc xưng hô này nọ, gọi là gì chẳng được miễn là mình biết họ đang gọi mình là được.
"Làm gì có chuyện đó?". Tử Đàn khinh thường nói.
"Đó là sự thật, từ khi thiếu phu nhân sinh hạ Tử Mĩ tiểu thư xong, thiếu gia liền bảo chúng tôi sửa cách xưng hô với cô ấy". Ninh thẩm thật thà trần thuật lại.
"Thế à, thôi cô nhanh qua chỗ bác gái đi". Tố Hành thản nhiên nói với tôi.
Tôi gật đầu một cái rồi bước đi ra ngoài.
***
Hôm sau tôi đi uống trà với Linh Linh, không quên mang theo Tử Mĩ.
Linh Linh hỏi: "Dạo này em không bận gì à?"
"Bận lắm, bận trông con, pha trà, cắm hoa, tập thể dục nha". Bởi vì Tâm Duyệt đã đi làm nên không có ai đi shopping cùng tôi cả nên tôi chỉ có thể đốt thời gian bằng những việc như thế.
"Em sắp trở thành một vị hiền thê lương mẫu đích thực rồi đấy". Vừa nói chị vừa nhéo nhéo vòng eo của tôi. "Xem này, eo của em giờ nhỏ xíu, xem ra Diệp Tuấn Ngạn thật là có số hưởng thụ nha".
"Liên quan gì tới anh ta đâu". Linh Linh thật đúng là... việc gì cũng phải lôi Quân Lâm vào. "Em chỉ muốn giữ dáng người cho thon gọn thôi"
"À phải rồi, gần đây anh ta đang phụ trách một hạng mục dự án rất lớn, em có biết không?" Linh Linh hỏi.
"Em không biết". Nhưng quả thật gần đây Quân Lâm rất bận, ngày nào cũng về rất muộn.
"Chị thì sao rồi, gần đây bận bịu việc gì vậy?". Tôi hỏi.
"Bận nghĩ cách mang thai, chị bị ảnh hưởng của em nên cũng muốn có em bé đây này". Chị vừa nói vừa nhìn Tử Mĩ.
"Gì cơ?" Tôi hơi kinh ngạc. "Vậy chị phải cố lên nha!"
"Đúng vậy, chị đang cố học hỏi bí kíp của em đây?" Vẻ mặt chị tràn đầy ái muội.
Tôi liếc chị một cái rồi lấy thìa bón bánh ngọt cho Tử Mĩ, không thèm trả lời câu hỏi của chị. Uống trà xong hai chị em còn đi dạo phố một lúc.
"Mẹ ơi chiếc gương này đẹp quá". Tử Mĩ chỉ vào chiếc gương trong một shop thời trang, đó là chiếc gương kiểu cổ với viền quanh là đồng vàng.
"Đúng đấy, con gái của em thật là tinh mắt nha". Linh Linh phụ họa. "Hay là mua về nhà đi"
"Đúng vậy, mua về nhà thôi mẹ ơi, mua về để trong phòng của mẹ ấy". Tử Mĩ kéo tay tôi nói nũng nịu nói.
Tôi cúi xuống giải thích với bé: "Không được, ở cửa hàng này chúng ta chỉ có thể mua quần áo chứ không được mua gương con ạ".
"Có thể đấy ạ, chiếc gương này là hãng chúng tôi đặt tại Italia, nếu chị muốn chúng tôi có thể đặt giúp chị một cái". Người bán hàng nhiệt tình nói.
Tôi có chút ngượng ngùng, Tử Mĩ thì ra sức kéo tay tôi: "Mua đi mẹ, con đã bảo mẹ mua cơ mà...". Xem ra Tử Mĩ đã bị mẹ và Dì Thanh chiều quá hóa hư rồi.
Thật sự là trừ Quân Lâm và ông nội ra, bé dường như không còn biết sợ ai nữa. Tôi bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy cũng được."
Buổi tối ba và Quân Lâm trở về nhà ăn tối, thật hiếm mới có một ngày cả hai đều về sớm như vậy. Trong phòng ăn to như vậy mà không ai lên tiếng, chỉ vang lên tiếng chén đĩa chạm nhau mà thôi, không khí rất trầm tĩnh.
Ba phá vỡ im lặng: "Chuyện liên quan tới dự án hợp tác kia đến đâu rồi?"
"Rất thuận lợi, hiện đang bước vào giai đoạn cuối rồi ba ạ". Quân Lâm đáp.
Ba nhìn Quân Lâm nói tiếp: "Đây là giai đoạn quan trọng, có liên quan tới sự phát triển của tập đoàn tài chính nhà ta nên trăm ngàn lần không thể thất bại được"
Quân Lâm ngẩng đầu nhìn cha, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Ba cứ an tâm".
"Cuối tuần này con sẽ đi Thượng Hải". Anh ta nói tiếp: "Đi đàm phán lần cuối cùng cho thỏa thuận hợp tác"
"Vậy à?" Mẹ buông dao dĩa xuống: "Con định đi bao lâu?"
"Chắc khoảng hai mươi ngày". Quân Lâm đáp.
"Lâu như vậy sao?" Mẹ nói.
Tôi cúi đầu cắt một miếng thịt bò cho vào trong miệng. Lần này Quân Lâm có vẻ đi lâu vì bình thường nếu có việc đi công tác anh ta chưa bao giờ đi quá một tuần cả.
Ngẩng đầu lên tôi thấy mẹ đang nhìn tôi: "Quân Tử à, hay con đi theo Quân Lâm đi, dù gì cũng có người chăm sóc cho Quân Lâm"
Tôi hơi sững sờ: "Con á?"
"Không được sao?" Quân Lâm lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, ngữ khí có vẻ không chấp nhận bất kỳ sự cự tuyệt nào.
"À, được, được chứ". Tôi nhỏ giọng đáp.
Thế mới biết nếu không phải chuyện gì liên quan trực tiếp tới lợi ích của tôi tôi tuyệt không quan tâm. Vì lần này phải đi cùng Quân Lâm nên tôi dò hỏi Tâm Duyệt mới biết được Quân Lâm đang chuẩn bị một kế hoạch rất quan trọng, đó là hợp nhất Ngân hàng Trung Tuấn Gia Hoa với Magic Stanley (ngân hàng lớn thứ 5 của Mỹ). Kết hợp xong, Trung Tuấn Gia Hoa sẽ đổi tên thành Trung tuấn Quốc tế, tổng tài sản sẽ vượt hơn 4 vạn triệu, trở thành ngân hàng lớn nhất trong nước và lớn thứ 8 trên thế giới.
Trung Tuấn Gia Hoa chính là hậu phương vững chắc của tập đoàn Diệp thị, việc kết hợp với Magic lần này cũng chính là để khuếch trương sức mạnh của Diệp thị mà thôi. Mặt khác, Diệp gia cũng là cổ đông lớn nhất của ngân hàng này nên hiển nhiên sẽ trở thành gia tộc giàu có nhất trong Top 10 gia tộc giàu có nhất nước.
"Biểu ca dường như sinh ra để làm đại sự ". Tâm Duyệt tự hào nói: "Anh ấy còn luôn tỏa sức hút đối với người xung quanh nữa chứ".
"Ừ". tôi hững hờ phụ họa, trong lòng đang tính toán xem cuối tuần này nên đưa Tử Thiện và Tử Mĩ đi chơi ở đâu.
"À đúng rồi". Tâm Duyệt dường như nhớ ra cái gì. "Em vừa mới đi qua phòng của hai bác, nghe lỏm được hai người đang tính toán hôn sự của chị và biểu ca đấy."
Tôi lặng đi một lúc, có chút khó tin nhìn cô.
"Như thế là tốt rồi, từ nay về sau chị có thể yên tâm tận hưởng cuộc sống mà cô gái nào cũng mơ ước nhé". Cô vừa cười vừa nhéo tôi một cái.
Kết hôn ư? Một lúc sau tôi cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Từ khi tiến vào Diệp gia, tôi chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này mà đúng hơn là tôi chưa bao giờ hi vọng xa vời rằng sẽ có một ngày nào đó Quân Lâm sẽ cưới tôi. Bởi hai chúng tôi không cùng một tầng lớp, bởi sự gắn kết của hai chúng tôi không vì tình yêu, không vì lợi ích chính trị... Nơi hào môn thế gia đâu có chỗ cho một người sinh thuê đẻ mướn như tôi, cho dù là vì lý do nào đi chăng nữa. Cho nên lâu nay tôi vẫn nghĩ việc này sẽ không bao giờ xảy ra cả tuy rằng mẹ đẻ của tôi vẫn luôn hi vọng tôi có nơi quy túc tốt nhất. Giờ đối mặt với giấc mơ đang dần thành hiện thực, tôi lại có cảm giác chênh vênh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top