50
Bởi vì đêm qua vận động kịch liệt quá nên đến khi trời hửng sáng hai người vẫn ngủ say. Điện thoại của La Tại Dân reo lên, hắn nhanh chóng tỉnh giấc, bắt máy để tránh làm ồn Phác Chí Thành đang ngủ.
"Có chuyện gì?"
"Thưa, Dật Minh muốn tìm ngài." Đầu dây bên kia là giọng bà vú.
"Chị mang bé sang nhờ Lương Phúc trông hộ, tôi có việc." Sau đó tắt máy.
Nhìn Phác Chí Thành ngủ say trong lòng mình, La Tại Dân chợt cảm thấy ấm áp. Hắn ôm chặt lấy người kia, đắp kín chăn, tiếp tục ngủ.
Ngủ mãi đến 10 giờ, Phác Chí Thành mơ màng tỉnh lại. Chợt nhớ ra hôm nay phải về, 11 giờ là chuyến bay bắt đầu rồi, vậy nên cậu ngồi bật dậy, bên dưới đau đớn khiến cậu ngã xuống giường, vòng tay quen thuộc kia vội đỡ lấy cậu.
"Sao vậy?" La Tại Dân hỏi người trong lòng.
"Anh, em đặt vé máy bay rồi, một tiếng nữa là bay."
"Để anh đổi vé giúp em, nhưng em định khi nào về để dời ngày khác?" La Tại Dân không giữ Phác Chí Thành ở lại, hắn nghĩ cậu về đều là có lý do.
"Vậy mai đi." Dù sao hôm nay cậu cũng không thể đi nổi...
La Tại Dân gọi điện cho cấp dưới, bảo họ xử lý. Sau đó lại gọi thêm một cuộc nữa, dặn phục vụ mang thức ăn vào.
"Nào, anh bế em đi tắm."
Phác Chí Thành ngượng ngùng nằm trong lòng hắn. Tuy cậu cao hơn Tại Dân một chút, nhưng để so sánh thể hình thì quả thật không hề nhằm nhò gì với người kia. La Tại Dân cười thành tiếng: "Ngại à? Chúng ta có cái gì chưa làm đâu, em còn ngại gì nữa?"
Hắn đặt cậu xuống bồn tắm, thuần thục xả nước, còn đổ tinh dầu vào tạo mùi thơm dễ chịu.
Hai người tắm xong, phục vụ cũng đúng lúc mang thức ăn lên đến. Phác Chí Thành sợ người khác nhìn thấy, liền lấy chăn quấn kín người. Dấu hôn hôm qua La Tại Dân để lại trên người cậu nói thật là không ít đâu.
Hai người ăn xong rồi, Phác Chí Thành tựa vai La Tại Dân cùng hắn xem TV. Lát sau, cậu nói:
"Em định về từ chức rồi sang đây."
"Sao lại vậy? Chẳng phải em vẫn rất thích công việc hiện tại sao?" La Tại Dân ngạc nhiên.
"Dù thích đến mấy, không có anh, mọi thứ đều không có ý nghĩa gì cả." Phác Chí Thành nắm lấy tay hắn mà thủ thỉ.
"Bạn bè, gia đình chị gái em thì sao? Định bỏ hết à?" La Tại Dân nhéo mũi cậu.
"Nhưng mà muốn sang đây sống cùng anh. Sao, anh có nuôi em không?" Cậu cười cười đáp lại.
"Nuôi thêm mấy người như em cũng không thành vấn đề."
"Không! Anh chỉ được có một mình em thôi!" Chí Thành hôn chóc lên môi hắn một cái mà đe doạ.
"Được rồi, anh chỉ cần em thôi." La Tại Dân chiều theo. "Em không muốn anh về cùng em sao?"
"Em thấy mình không có tư cách yêu cầu anh bất cứ điều gì. Tuy rằng nếu anh về với em, em sẽ không còn gì đáng để ước ao. Nơi đó có căn biệt thự chúng ta sống cùng nhau, những nơi từng đi đến, còn có gia đình anh ở trong nước nữa. Nhưng anh về với em thì công việc ở đây phải làm sao? Còn có Dật Minh đang đi học. Em muốn ở cùng anh, nhưng không muốn làm xáo trộn cuộc sống của anh. Nếu anh lo cho em, mỗi năm về nước một lần là đủ rồi." Phác Chí Thành phân trần.
"Anh bây giờ không nghĩ em là người xa lạ, hoặc có lỗi lầm gì với anh. Anh chỉ nghĩ rằng em là người anh yêu, vậy thôi. Cho nên từ giờ về sau đừng nói em không có tư cách hay đại loại những câu gì tương tự vậy nữa. Anh yêu em, nên chẳng có việc gì không thể làm vì em. Cho anh một tháng, sau khi sắp xếp xong công việc ở đây, anh sẽ về với em." La Tại Dân vuốt ve bờ vai trần của cậu, từ tốn giải thích.
"Anh hi sinh vì em nhiều rồi, giờ em muốn vì anh làm chút chuyện. Anh đừng cự tuyệt nữa, chỉ có làm thế em mới thấy nhẹ lòng hơn một chút." Phác Chí Thành vẫn cương quyết như vậy.
-----------
Trưa hôm sau, Phác Chí Thành quyến luyến bịn rịn chia tay La Tại Dân cùng Dật Minh.
Dật Minh tưởng rằng Chí Thành sẽ về luôn không quay lại, hại cậu nhóc khóc nháo một trận, đến khi cậu ôm bé vào lòng, hứa là một tuần sau sẽ quay lại rồi ở chung với hai ba con thì bé mới chịu nín.
La Tại Dân biết rằng người kia sẽ quay lại nên không nói gì nhiều, chỉ dặn cậu sau khi về đến nơi thì gọi điện cho hắn.
Sau khi về đến nơi, Phác Chí Thành nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau liền đến nhà chị gái cậu – Phác Kim Trân để nói chuyện.
Nghe tin hai người đã quay lại, Phác Kim Trân vui mừng không nói nổi. Tuy ban đầu cô không vui vẻ với việc em trai mình chung sống cùng một người đàn ông, bởi cô biết rõ Chí Thành là người như thế nào. Nhưng sau khi ông La đến nhà nài nỉ rồi tha thiết mong được trả phần ơn nghĩa trước đây, muốn Phác Chí Thành sống cùng La Tại Dân, rồi lo lắng hết thảy cho cô và em trai, cô liền không nghĩ ngợi gì hơn nữa. Điều cô muốn là Phác Chí Thành và La Tại Dân sống thật vui vẻ bên nhau, bởi vì đó là sự kỳ vọng của ông La. Vượt xa sự mong mỏi của cô, La Tại Dân đối xử với Phác Chí Thành đặc biệt tốt, thế nhưng thời điểm đó cậu lại gạt bỏ tất cả chỉ vì tình yêu với Đào Khả Như. Đối với việc em trai "quay về chính đạo", cô vô cùng ủng hộ. Phác Chí Thành muốn làm gì, muốn sống sao cũng được, chỉ cần sống hạnh phúc là được.
----------
Khi kỳ nghỉ đông cũng kết thúc, Phác Chí Thành đến công ty nộp đơn từ chức. Cấp trên của cậu lại kì kèo không chịu phê chuẩn, bởi cậu đang làm việc rất tốt, lại có kinh nghiệm và năng lực cao, mất đi nhân viên như cậu quả thật làm cho công ty tổn thất nhân lực.
Thế nhưng cậu kiên quyết xin nghỉ, cấp trên hỏi lý do, cậu liền nói: "Ngài thông cảm, tôi sắp kết hôn, người ấy sống ở Mỹ nên tôi phải sang đó định cư, không thể tiếp tục"
Cấp trên biết cậu đã ly hôn được một năm rồi, lại đơn độc một mình. Nay đột nhiên xin nghỉ việc để kết hôn, dù cho không đồng ý cũng phải đồng ý. Có điều buộc cậu vẫn phải đến công ty một tuần để sắp xếp nốt những việc còn dang dở và bàn giao lại công việc cho người khác.
——————
Đợi sau khi mọi thứ kết thúc thì Phác Chí Thành mới thở phào nhẹ nhõm, gọi điện tìm Liêu Chí Dũng và cô vợ tiểu Hồng của cậu ấy ra ngoài ăn cơm một bữa, coi như là tạm biệt.
"Cái gì? Cậu và ngài Phác quay lại với nhau? Cậu sắp sửa sang Mỹ sống?" Liêu Chí Dũng mới khui được lon bia đầu tiên đã lập tức khựng lại vì tin tức này.
Phác Chí Thành gật gật đầu, cậu để Liêu Tiểu Mễ - con gái cưng của Liêu Chí Dũng ngồi lên đùi mình, cô bé được ba tuổi rồi, cũng cực kỳ lanh lợi cho nên để mặc cậu bế, thỉnh thoảng còn nhờ cậu xé thịt đút cho ăn. Cậu lấy khăn giấy lau miệng cho Liêu Tiểu Mễ, lập tức bị tiểu Hồng giành lấy.
"Anh cứ ăn đi cho nóng, Tiểu Mễ để em lo."
"Được rồi, không sao." Phác Chí Thành cầm ly nước trên bàn đút cho cô bé uống, lại nói với Liêu Chí Dũng. "Thật may vì tôi tìm được anh ấy. Ban đầu anh ấy cũng không chấp nhận tôi, cậu biết đó, trong quá khứ tôi quả là kẻ khốn nạn mà, hại anh ấy đau khổ vì tôi không ít lần. Giờ dù cho tôi có thành khẩn hay chân thành bao nhiêu phần đi chăng nữa, anh ấy cũng không dễ dàng gì tin tưởng. Giống như chim sợ cành cong, việc cần làm là tôi phải luôn khiến anh ấy an tâm."
"Ngài La biết cậu ly hôn rồi thì có phản ứng gì?" Liêu Chí Dũng cầm cốc bia cụng với cậu một cái.
"Cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ hỏi tại sao, vậy thôi." Phác Chí Thành nốc một ngụm hơn nửa ly bia.
"Rồi cậu nói sao?"
"Thì nói sự thật." Phác Chí Thành đáp gọn.
Tiểu Hồng vừa lau tay cho Liêu Tiểu Mễ vừa hỏi. "Anh tính chừng nào đi? Đi rồi sẽ không về nữa sao?"
"Ngày mai anh đi. Chuyện về nữa hay không phải để anh ấy quyết định, anh không biết nữa." Phác Chí Thành uống nước do Tiểu Mễ dùng bàn tay nhỏ nhắn của bé đưa tới, cậu mỉm cười véo mặt bé một chút.
"Cái gì?" Liêu Chí Dũng quăng chân gà nướng lên bàn, nổi nóng. "Cậu...không ngờ cậu lại mê trai bỏ bạn tới mức đó, hẹn bọn tôi hôm nay thì ngày mai liền đi hay sao? Còn định không về nữa à? Cậu thê nô vừa phải thôi."
"Tôi muốn đi sớm là vì bên kia có hai người chờ tôi. Còn nữa, lỗi lầm trong quá khứ là của tôi, bây giờ anh ấy muốn tôi làm thế nào tôi liền làm thế đó, không có tư cách quyết định nữa. Huống hồ anh ấy cũng không yêu cầu tôi cái gì quá đáng hết." Phác Chí Thành từ tốn nói.
Liêu Chí Dũng thấy mình đã nói hơi quá, liền dịu giọng: "Ừ thì cậu muốn sao cứ làm thế đi, hạnh phúc là được." Nghĩ nghĩ lại thấy là lạ, bèn hỏi: "Cơ mà cậu bảo hai người là ai với ai?"
"Xán Liệt, và con của anh ấy." Phác Chí Thành mỉm cười.
Hai vợ chồng Liêu Chí Dũng lập tức hóa đá.
Phác Chí Thành giải thích một hồi, hai người họ mới hiểu ra, nhưng Liêu Chí Dũng vốn đa nghi nên nói: "Làm sao mà chắc là con của La Minh Hiên chứ, lỡ là con của ngài La thì sao?"
"Con ai cũng không quan trọng, miễn có là được. Hơn nữa tôi biết hiện tại anh ấy vẫn độc thân là đủ rồi." Bởi vì cậu tin tưởng La Tại Dân không nói dối cậu nên mọi chuyện đều có thể nói thật dễ dàng.
Mấy người họ hàn huyên một hồi, dường như cũng hiểu ý nhau nên cả hai vợ chồng Liêu Chí Dũng không nhắc tới Đào Khả Như. Tiểu Mễ buồn ngủ, thế nên bữa tiệc cứ thế mà kết thúc, ai về nhà nấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top