29
Mấy ngày sau, La Tại Dân bị ngất xỉu ở công ty, phải nhập viện truyền nước. Các nhân viên nữ xầm xì với nhau chuyện giám đốc "lao lực quá độ" với mấy cô nàng ở bên ngoài nên sức khỏe kém, vì thế khi đến bệnh viện thăm thì toàn mua mấy thứ "bổ thận tráng dương", khiến La Tại Dân dở khóc dở cười. Hắn ước gì mình bị như vậy vẫn còn tốt hơn là bị tâm bệnh dằn vặt như bây giờ.
Ông bà La dường như đã phát hiện ra điều gì đó, khi đến bệnh viện thì hỏi đông hỏi tây hắn, muốn chính miệng hắn nói ra. Có điều sao có thể dễ dàng nói ra được, vì thế ông bà quay sang hỏi Lương Phúc.
Lương Phúc định giấu, nhưng không thể, cho nên lựa lời mà nói riêng với ông La. Ông im lặng hồi lâu, chỉ vài phút thôi mà nhìn như ông già thêm mấy tuổi.
"Là tại ta. Là ta sai." Ông La thở dài.
Lương Phúc định an ủi ông, lại không biết phải an ủi thế nào. Lát sau, ông La nói tiếp:
"Chăm sóc cho Tại Dân, để ý nó kỹ một chút, ta sợ nó xảy ra chuyện không hay. Cậu cứ tiếp tục giấu đi, coi như ta không biết chuyện này vậy."
Giờ ông không thể mắng Phác Chí Thành, cũng không thể ép La Tại Dân ngừng yêu cậu. Ông không có cách nào cả, chỉ đành nhìn con trai vì yêu một người không yêu nó mà đau khổ như thế mà thôi.
--------------
Phác Chí Thành bước vào phòng bệnh, thở dài đặt mấy món đồ cần thiết của La Tại Dân mà cậu soạn từ nhà mang vào, nói:
"Anh đừng có nhập viện nữa được không, chỉ mới hơn một tháng mà đã vào viện hết bốn lần rồi."
La Tại Dân nhắm mắt, siết chặt bàn tay dưới chăn, không nói gì.
"Nè, anh mau ăn chút cháo đi, nếu anh không ăn thì ba mẹ lại bảo tôi chăm sóc không tốt."
"Tôi không cần sự miễn cưỡng của em. Nếu không muốn thì em về đi." La Tại Dân vẫn không mở mắt ra.
"Được thôi, là anh nói đấy, tôi về đây." Phác Chí Thành đặt bát cháo lên bàn, đứng dậy rời đi.
La Tại Dân mở mắt ra, nhìn bóng lưng Phác Chí Thành khuất sau cánh cửa, cười khổ.
"Ước gì tôi có thể lạnh lùng giống như em, dễ dàng buông lơi mọi thứ như vậy."
-----------
Hội nghị kinh doanh diễn ra mỗi năm một lần, đây là một buổi lễ khá long trọng, hầu hết những công ty được mời đều đích thân giám đốc tham dự.
Ông bà La hôm qua đã sang nước ngoài thăm La Minh Hiên, cậu bị một đám côn đồ hành hung nên đang nằm bệnh viện.
Chú của La Tại Dân đang điều hành công ty mẹ, do ông La rời đi quá đột ngột nên còn rất nhiều việc chưa giải quyết xong, mà công ty Song Long thì chỉ cần một người đi là đủ rồi.
La Tại Dân vẫn còn đang nằm bệnh viện, nhưng vì có việc quan trọng như vậy cho nên đành phài xuất viện sớm. Lương Phúc rất lo lắng, đã tìm gặp ông La Vỹ là chú của La Tại Dân hỏi xem có thể đổi người hay không, nhưng ông bảo không thể.
La Tại Dân không tính là quá yếu ớt đến mức không thể đi được, chỉ là hắn có chuyện vướng mắc trong lòng, tâm trí lửng lơ, cho nên không tập trung được mà thôi. Còn việc nằm viện là vì hắn ăn uống không vô, ở lại đây truyền đường glucose cũng được, tốt hơn là phải ăn cái gì đó.
Phác Chí Thành cũng phải đến dự, cậu đi cùng với Lương Phúc, thay thế cho trợ lý Lôi, vì con anh ta bị bệnh, anh ta phải đưa vợ và con đi khám. Chính vì lý do ấy nên cậu mới chịu đi, chứ cậu không muốn đến những nơi thế này đâu.
Bởi vì không có chút tâm trạng nào nên cả La Tại Dân và Phác Chí Thành đều rất lười nhác, đến nơi thì tìm ghế ngồi, không nói với ai câu gì.
Ngồi được một lát thì Phác Chí Thành thấy nhàm chán, những người lên diễn thuyết toàn nói mấy thứ cậu không hiểu, dùng từ ngữ chuyên ngành trong kinh doanh lại còn nói dông dài. Cậu học thiết kế, nếu chỉ nói về thiết kế thì cậu thích, còn nói mấy thứ cao cấp hơn như vậy thì không hiểu, cũng không muốn hiểu làm gì.
Vì vậy cậu ghé sát lại, nói nhỏ với La Tại Dân:
"Ngài La, Ngài La à!"
La Tại Dân đang chăm chú nhìn người diễn thuyết, có vẻ như không nhàm chán giống cậu, nên gọi hai tiếng hắn mới quay sang, dùng ánh mắt như muốn hỏi cậu có chuyện gì.
"Tôi ra ngoài hành lang đứng một lát nhé?"
"Ừ. Có gì thì gọi điện cho tôi." La Tại Dân cân nhắc một lát mới gật đầu.
Phác Chí Thành đồng ý, hí hửng đứng dậy đi ra ngoài. Tuy đang lúc quan trọng, nhưng bên ngoài có người đến người đi liên tục, vậy nên việc cậu đi lúc người ta đang diễn thuyết cũng không phải chuyện gì to tát. Có điều chưa kịp bước ra thì Lương Phúc từ bên kia đã đi sang chặn lại.
"Cậu đi đâu? Giám đốc đang không khỏe, cậu phải ở cạnh để chăm sóc ngài ấy chứ?"
Phác Chí Thành lúng túng, định quay lại thì nghe La Tại Dân ngồi đó nói: "Không có việc gì, để cậu ấy đi đi." Rồi nhìn sang Phác Chí Thành: "Đừng đi xa quá."
Phác Chí Thành gật đầu rồi chạy ra ngoài. Lương Phúc nhìn theo bóng lưng cậu, thở dài bất đắc dĩ.
Phác Chí Thành rất nhanh đã tìm thấy chỗ thích hợp để hít thở không khí. Nơi này là hành lang ở tầng trên tầng hội nghị, tuy rằng có phục vụ đi qua lại trên sảnh nhưng hành lang lại không có ai. Cậu đứng từ trên nhìn xuống, tấm tắc khen ngợi khách sạn quá đẹp. Bên dưới trang trí nhiều loại đèn khác nhau, cỗ xe ngựa màu bạc, màu vàng là nơi gắn đèn nhiều nhất. Hồ bơi đằng kia thiết kế theo kiểu hồ trong núi, khắp nơi trang hoàng các loại cây lạ mắt, hoa thơm cỏ lạ.
Còn có một chỗ nuôi bướm nữa, trong chiếc lồng đó là đủ loại bướm với màu sắc rực rỡ, nhìn y như trong truyện cổ tích vậy.
Mấy bộ bàn ghế bên dưới nhìn cũng lạ, đẹp đẽ mà mộc mạc, khiến cậu nhìn mãi mà không biết chán. Đứng ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi mà cậu có cảm giác như vừa mới đến thôi, ngay cả mỏi chân cũng không biết.
"Ở trong đó ngột ngạt lắm sao?"
Phác Chí Thành nghe giọng nói xa lạ, liền quay đầu lại. Một chàng trai cao ráo thanh nhã bước đến, anh ta mặc một bộ vest màu đen tuyền, cổ thắt caravat màu trắng sọc đen, cái brooch hình con bạch mã óng ánh bạch kim được đính những sợi dây mảnh sáng loáng từ trên túi ở ngực phải đến cà vạt , làm tôn lên vẻ đẹp thanh cao mà không khiếm nhã, sang trọng mà không lố lăng, khiến anh ta cực kỳ nổi bật. Trong khung cảnh tuyệt vời ở khách sạn này, việc anh ta xuất hiện bất ngờ ở đây hệt như một vị hoàng tử vậy.
Gương mặt điển trai tuấn tú, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, khi nói chuyện sẽ lộ ra hàm răng trắng bóng đều đặn.
Phác Chí Thành mải nhìn đến mức chàng trai phải che miệng ho vài tiếng cậu mới định thần lại, ấp úng nói:
"Ờm...tôi không quen đến những nơi thế này." Cậu thu lại ánh mắt.
Chàng trai cười rộ lên, ly rượu đỏ trong tay cũng vì thế mà lắc lư: "Lần đầu gặp mặt, tôi tên là Ngụy Chí An, giám đốc khách sạn này."
"À, tôi là Phác Chí Thành, trợ lý giám đốc công ty Song Long."
"Tôi đã biết." Ngụy Chí An cười đáp.
Phác Chí Thành không biết chuyện này, cậu nghĩ anh ta hẳn là không biết đâu, đang định cười cười đáp lời với anh ta thì đằng sau có người cất tiếng gọi:
"Chí Thành!"
Quay lại, chỉ thấy La Tại Dân nghiêng nghiêng ngả ngả đi nhanh đến, cả người hắn giống như là đang cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng mà đi, tuy vậy trên mặt ngoài vẻ nhợt nhạt ra thì vẫn giữ được sự cương nghị.
Quần áo hắn hơi nhăn nhúm lại, dường như vừa xảy ra ẩu đả với ai đó.
Hắn bắt lấy cánh tay cậu, siết thật chặt, giọng nói tuy không còn mạnh mẽ nữa nhưng vẫn đủ khiến cậu sợ hãi:
"Em ở đây tại sao không bắt máy? Cũng không quay lại hội trường, em..." Mấy lời sau chưa nói được đã phải thở dốc.
"Xin chào, giám đốc La." Ngụy Chí An mỉm cười.
La Tại Dân chỉ gật đầu lấy lệ, sau đó kéo Phác Chí Thành đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top