06
Phác Chí Thành đi tới bàn bạn thân của La Tại Dân, lịch sự chào hỏi tất cả mọi người. Cậu quả thật rất có duyên ăn nói, mới gặp họ mà như đã quen thân từ lâu, liên tục nói mấy lời khiến họ thích thú, không khí ở bàn này đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Phác Chí Thành nói một hồi thì thắc mắc: "Em đoán bạn của anh Tại Dân chí ít cũng khoảng mấy mươi người, sao hôm nay chỉ có bọn anh đến thôi?"
"Đúng, chính xác thì có tận 50 người bạn cũ lẫn bạn mới, cả thân lẫn sơ, chỉ hiềm nỗi Tại Dân nó không thèm thông báo cho ai hết, anh em bọn anh nó cũng không nói, chỉ là hôm qua mới chịu nhắc nhở một chút, thiệp cũng không đưa tới tay." Lý Đế Nỗ nói xong thì thở dài kiểu ai oán lắm, lại bị Hoàng Nhân Tuấn huých vào vai mới chợt nhận ra mình vừa nói hớ.
"Em trai đừng buồn nha, ông xã nhà anh nói bậy bạ rồi." Hoàng Nhân Tuấn năm nay 26 tuổi, vừa nãy nghe Phác Chí Thành giới thiệu tuổi tác nên anh biết cậu nhỏ hơn anh nhiều, vì vậy liền xưng anh.
Phác Chí Thành hoàn toàn không hề buồn bã gì với việc La Tại Dân không thích thú gì với cuộc hôn nhân này, bởi bản thân cậu cũng không thích. Có điều không thể biểu lộ ra bên ngoài, cậu chỉ gật đầu rồi nói không sao.
La Tại Dân ban đầu đứng bên cạnh nhưng giờ thì hắn đã sang bàn khác để mời rượu nhân viên cấp dưới của mình, vì vậy hắn không nghe mấy đoạn đối thoại trên.
Đợi khi tiệc cũng gần tan, La Tại Dân và Phác Chí Thành đứng trong góc khuất, hắn hỏi:
"Ban nãy bạn tôi nói gì với cậu?"
"Có gì đâu, chỉ dặn tôi đừng để anh ăn hiếp." Phác Chí Thành liếc xéo hắn.
La Tại Dân chỉ hừ lạnh, không nói gì nữa.
Bởi vì theo quy định thì chú rể không được ăn vào buổi trưa, bởi lúc ấy cần tiếp khách, cho nên tới khoảng 14h mới vãn khách một chút, nhưng cũng không được ăn đàng hoàng mà chỉ ăn lót dạ thôi.
La Tại Dân chen được vào nhà bếp thì thấy Phác Chí Thành đang hừng hực khí thế chén bánh kem ba tầng. Đồ ăn ở đây đa phần đều được bọc lại hoặc đóng hộp chờ đãi khách, cho nên không thể tùy tiện ăn được. Chỉ có cái bánh kem này đã hết nhiệm vụ, vì thế được phép ăn.
"Ăn đồ ngọt nhiều không tốt đâu." La Tại Dân đi tới, tiện tay cầm cái đùi gà trong dĩa lên.
"Ưm...ứm...ái ó ủa ôi." Bởi vì ngậm một miệng toàn bánh kem cho nên Phác Chí Thành không thể nói rõ ràng.
"Của cậu, ở đâu ra của cậu? Có ký tên mua bản quyền chưa?" La Tại Dân nói xong liền gặm.
"Chưa nhưng tôi đã đánh dấu chủ quyền bằng cách liếm nó rồi." Lúc này Phác Chí Thành đã nuốt xong bánh kem.
La Tại Dân phun miếng thịt gà trong miệng ra, mặt đỏ bừng bừng: "Cậu dám?"
"Ủa, tôi nói là của tôi cơ mà, sao không dám? Anh tự đi kiếm đồ ăn đi." Phác Chí Thành đoạt lại đùi gà trong tay hắn.
La Tại Dân giận dữ đứng dậy, không nói hai lời liền bóc miếng bọc thực phẩm ra, trực tiếp cầm đĩa thịt nguội và chả ra ăn.
"Ế ế, cái đó để đãi khách, chị bếp dặn không được ăn." Phác Chí Thành giơ tay ngăn cản.
"Đây là nhà của tôi, tôi muốn ăn gì tùy tôi. Cậu lo ăn bánh kem của cậu đi, nhiều chuyện!"
Hai người ở trong bếp giằng co được một lúc, Phác Chí Thành đã ngán bánh kem, đùi gà cũng đã ăn hết, liền thèm thuồng nhìn đĩa thịt nguội của La Tại Dân.
Thấy cậu nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng còn nuốt nước miếng khiến hắn bực bội: "Gì?"
"Cho tôi miếng đi." Phác Chí Thành không biết xấu hổ mà ngửa tay xin.
"Không." Tất nhiên là La Tại Dân không cho.
"Một miếng mỡ thôi cũng được." Phác Chí Thành nhìn thôi đã thèm lắm rồi.
"Không có mỡ, cũng không có phần của cậu." La Tại Dân bỏ vào miệng miếng thịt cuối cùng.
Phác Chí Thành cầm đôi đũa trên bàn đánh lên tay La Tại Dân, mắng: "Đồ ham ăn!"
La Tại Dân đứng phắt dậy, nói: "Cậu thấy mình sống dai quá sao? Còn dám lấy đũa đánh tôi? Hôm nay cho cậu chết!"
Hai người một đuổi một chạy vòng vòng trong bếp, Phác Chí Thành vớ được chiếc vá liền dùng làm vũ khí, chạy hai bước thì quay lại "chiến đấu" với La Tại Dân một lần.
Lượt khách thứ hai đã tới, ông La cho người tìm kiếm La Tại Dân , người kia đi mãi cũng không tìm thấy hắn đâu. Ông La định vào nhà bếp gọi người mang thức ăn ra, lại thấy Phác Chí Thành cùng La Tại Dân giỡn trong bếp, tiếng cười vang vọng.
Thật ra chỉ có Phác Chí Thành cười thôi, còn La Tại Dân thì hoàn toàn nghiêm túc. Thấy ông La vào, Phác Chí Thành vội vã thu chiếc vá đang sắp đánh lên vai La Tại Dân lại, chỉnh tề nói: "Ba."
Thấy cả hai có vẻ rất vui, ông La liền mỉm cười hài lòng: "Nào, ra ngoài tiếp khách đi hai đứa."
-----------
Buổi tiệc kết thúc, ông bà La ngủ lại nhà của La Tại Dân. Ông nói:
"Hai đứa đêm nay phải ngủ chung với nhau, đêm tân hôn mà dám ra ngoài ngủ riêng thì biết tay ba!"
Thế là dù không tình nguyện, cả hai vẫn bị nhét chung vào một phòng. Kỳ thực phòng của La Tại Dân khá rộng, giường lại to, cho nên không có vấn đề gì.
La Tại Dân thấy Phác Chí Thành chuẩn bị ôm chăn xuống đất, liền nói: "Cậu cảm thấy hai thằng đàn ông ngủ cùng với nhau có gì bất ổn à?"
"Đâu có." Phác Chí Thành trải chăn xuống sàn.
"Vậy trải xuống đó làm gì?" La Tại Dân nhíu mày nhìn.
"Tôi vẫn ngủ trên giường, trải chăn là do tôi sợ lỡ nửa đêm bị anh nổi tính côn đồ đạp tôi xuống, tôi còn có chỗ đỡ lưng với bàn tọa." Tuy dưới sàn có lót thảm lông nhưng nếu bị ngã mạnh thì cũng sẽ đau.
La Tại Dân hừ lạnh: "Quân tử động khẩu không động thủ, tôi không phải kẻ tiểu nhân mà cậu nói."
"Ai biết được, quân tử nổi nóng thì có khác gì thằng điên đâu." Phác Chí Thành trải xong chăn thì lên giường. Chăn này là chăn từ phòng cậu mang đến, cho nên trên giường hắn vẫn còn một chiếc chăn như cũ.
Thấy Phác Chí Thành nằm cách xa mình cả mét, lại còn nằm nghiêng nép mình trên mép nệm, hắn liền cười khẩy mà nói: "Nằm xa thế làm gì, nếu tôi muốn làm cậu, cho dù có ngủ ở nhà tắm cũng vô dụng."
"Mắc mớ gì, tôi nằm xa là sợ anh hôi, mũi tôi thính lắm, mùi gì khó chịu là không nhịn được." Phác Chí Thành khinh bỉ nói.
"Mũi thính giống chó à? Đồ cẩu mũi thính."
"Anh có im cho tôi ngủ không? Nếu còn lải nhải tôi sang mách ba." Phác Chí Thành hù dọa.
"Hừ. Chưa gì đã lên giọng, chỗ chống lưng của cậu không chắc đâu, ba dù sao cũng là ba ruột của tôi."
Hai người cứ tôi một câu anh một câu cho tới gần 1h sáng mới chìm vào giấc ngủ. Phác Chí Thành nằm mơ, cậu thấy mình trở về những ngày tháng trước đây, ôm con mèo chạy ra tiệm vải của ba mẹ mà chơi đùa với đám bạn thân. Thời đó thường có những người bán kem dạo, cậu cùng cả đám bạn xúm lại mua kem ăn.
Đang mơ mơ màng màng tận hưởng mùi vị kem tươi mát ngọt lành, đột nhiên cậu bị A Đại trong xóm giật mất kem, cậu liền hét lên:
"Trả kem cho tôi, Đại ngốc!"
Sau khi Phác Chí Thành mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên giường của La Tại Dân, còn ôm chặt hắn không buông. Mà mở mắt ra rồi thì mọi chuyện hoàn toàn khác, cậu bị hắn hất văng ra, mông tiếp đất một cách hoàn hảo!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top