18
Buổi tối, La Tại Dân cố ý nhích người gần kề Phác Chí Thành. Hắn chỉ dám tham lam hít hà mùi hương thơm mát trên người cậu, lại không dám chạm vào. Người trước mắt rõ ràng là vợ của hắn, vợ chính thức, thế nhưng hắn lại không thể chạm vào. Tất cả chỉ lại bản hợp đồng ngu ngốc kia.
Phác Chí Thành ngủ rất xấu, thường hay đạp chăn, rồi nằm lấn sang chỗ hắn, thường xuyên dang tay dang chân rộng ra, có lần còn lăn xuống giường. Nhân lúc cậu từ thế nằm nghiêng đổi sang nằm ngửa rồi dang tay dang chân ra, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Bàn tay rất nhỏ, rất mềm, rất ấm cảm giác này thật là tuyệt. Ban ngày cô gái kia được cậu nắm tay, bây giờ hắn cũng được, nói tóm lại là hắn không chịu thiệt rồi.
Tuy rằng rất tham lam cảm giác được nắm bàn tay này, nhưng hắn vẫn không dám làm càn, chỉ nắm một chút rồi buông ra.
----------
Buổi sáng hôm sau, Phác Chí Thành mặc áo thun đen bên trong, áo vest bên ngoài, đứng trước gương chỉnh sửa một lát rồi mới tìm hộp nhẫn trong tủ quần áo, mở ra đeo.
La Tại Dân nhìn bàn tay được cậu đeo nhẫn xong, phải cố gắng lắm mới không bước đến nắm tay cậu. Cảm giác thấy cậu đeo nhẫn cưới một đôi cùng với hắn, quả thật rất sung sướng.
Lúc Phác Chí Thành sắp lên xe, La Tại Dân liền nói: "Em ngồi ghế trước đi."
Phác Chí Thành thấy là lạ nhưng không hỏi lằng nhằng, liền lên xe.
"Em muốn uống gì không?" La Tại Dân muốn lái xe vào máy bán nước tự động trên đường.
"Không, vừa ăn sáng ở nhà, uống nước no rồi." Phác Chí Thành từ chối.
Thật ra hắn cũng biết cậu sẽ không uống gì cả, chỉ là hắn muốn tìm chuyện để nói thôi. Nhưng lúc này cũng không có gì khác để nói nữa cả, đành im lặng.
Đến công ty được mười phút thì Phác Chí Thành được gọi tới phòng của La Tại Dân, sau đó hai người đến nhà hàng đã chọn chờ ông Anthony Drake.
Khách hàng của La Tại Dân là một người nước ngoài, có điều ông ta có thể nói được tiếng Trung nên Phác Chí Thành không quá lo lắng, đôi khi ông ta sẽ chen vài câu tiếng Anh vào thì đã có La Tại Dân hiểu, cậu không bận tâm làm gì.
"Chào ngài, hôm trước ngài nói bản vẽ của công ty chúng tôi còn thiếu vài chi tiết mà ngài chưa vừa lòng, xin hỏi ngài cần sửa chỗ nào, nhà thiết kế (NTK) của công ty tôi sẽ sửa." La Tại Dân nói rất lưu loát.
La Tại Dân tuy đã chuẩn bị tinh thần bị "gọi tên", nhưng nào biết hắn lại xem mình là NTK của công ty. Đây là điều khiến cậu bất ngờ nhất, bởi trong công ty ngoài NTK tài giỏi như Trầm Mặc ra thì còn bốn người nữa, ai nấy đều rất xuất sắc và lớn tuổi, có kinh nghiệm hơn cậu nhiều. Hắn chỉ đích danh cậu là NTK, lỡ cậu làm không hài lòng thì bản hợp đồng này biết tính sao?
"Rất tốt, tôi muốn mời NTK xem qua trước bản vẽ mà tôi không hài lòng, xem cậu ấy có biết nên sửa chỗ nào không." Trợ lý của ông Anthony đưa qua cho Phác Chí Thành một xấp bản vẽ.
Đây rõ ràng là đang thử thách cậu! Phác Chí Thành trong lòng hồi hộp, bên ngoài thì cố tỏ ra trấn tĩnh lật xem. Phải mất khoảng năm phút sau cậu mới lên tiếng:
"Thưa ngài, mẫu B54 này đây, tôi nghĩ ngài không hài lòng ở chỗ thiết kế hơi rối mắt, họa tiết này và hoa văn nổi trên áo đã làm cho bộ trang phục trở nên rườm rà." Nhận được cái gật đầu của ông Anthony, Phác Chí Thành đè nén nhịp tim mà nói tiếp: "Còn mẫu G75 này có lẽ là vì chiếc nơ trên cổ và sợi dây này đã quá đủ cho chiếc áo vest, bên ngoài còn thêm túi giả và những đường xếp li tạo cảm giác quá "nữ tính" cho bộ vest của nam giới. Mẫu F39 quá chú tâm vào những đường cắt cúp nên trở thành bộ trang phục đơn điệu. Mẫu T97 thì ổn, nhưng chiếc nơ đặt sai vị trí khiến bộ trang phục trở nên cồng kềnh..."
Phác Chí Thành vừa giơ mẫu ra vừa đánh dấu, trợ lý của ông Anthony dùng macbook xóa hoặc thay đổi những chi tiết mà Phác Chí Thành vừa nói. Sau khi xong, trợ lý đưa cho ông xem những thay đổi của Phác Chí Thành trên năm mẫu thiết kế, ông ngồi nghiên cứu một cách chăm chú khoảng mười phút mới gật đầu.
Mà mười phút này đã khiến trái tim của Phác Chí Thành treo giữa không trung, còn bị đánh trống ngực vì quá hồi hộp nữa. La Tại Dân biết vậy nên thỉnh thoảng quay sang dùng ánh mắt trấn an cậu, hắn còn vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu vài cái nữa.
"Quả là một NTK tài ba, những gì cậu thay đổi đã đúng ý của tôi. But, mẫu cuối cùng cậu nói vẫn còn thiếu một chút, theo ý tôi thì phải thêm vài đường xếp li hoặc viền màu khác lên chiếc áo sơmi này mới ổn. However, những mẫu khác cậu chỉnh sửa đã vượt cả ý của tôi trước đây, khiến bộ sưu tập này trở nên rất hài hòa, hợp lý, logical."
Nghe ông Anthony khen ngợi, Phác Chí Thành mừng rỡ cảm ơn. Thế là bản hợp đồng được ký kết nhanh chóng trong thuận lợi.
"Em muốn được thưởng cái gì?" La Tại Dân khởi động xe, mỉm cười hỏi.
"Thưởng gì chứ?" Phác Chí Thành ngạc nhiên.
"Thông thường, khi nhân viên làm việc tốt thì sẽ được công ty thưởng. Em vừa giúp tôi ký được hợp đồng, muốn gì thì cứ nói, tôi đáp ứng." La Tại Dân rất sảng khoái.
"Thôi, tôi là nhân viên mới, hơn nữa có lẽ là do may mắn mới khiến khách hàng hài lòng thôi, đâu dám lập công để đòi thưởng." Hú hồn hú vía, nhớ tới cảm giác ban nãy Phác Chí Thành còn hồi hộp.
"Vậy... chúng ta đi ăn nhé?" La Tại Dân đề nghị.
"Nhà hàng hả?" Phác Chí Thành trưng ra vẻ mặt không muốn đi.
"Ừm, sao thế? Không thích?" La Tại Dân cũng nhìn ra tâm tư của cậu.
"Haizz, ăn ở nhà hàng chán lắm, món nào cũng ít, đã vậy còn đắt nữa."
"Vậy em muốn ăn ở đâu? Phố ăn vặt?"
Phác Chí Thành bị bất ngờ: "Anh cũng biết chỗ đó?"
"Gọi điện cho em mấy lần đều nghe em nói đang ở đó." La Tại Dân mỉm cười.
"Ừ, chỗ đó ngon, rẻ." Phác Chí Thành thích thú.
Hai người định đến phố ăn vặt, có điều đúng lúc này điện thoại La Tại Dân reo lên, công ty có việc nên phải về gấp, vì thế nên Phác Chí Thành cũng phải về công ty ăn trưa theo, nhưng hắn hứa với cậu là tan ca sẽ đưa cậu đến đó ăn.
Lúc tan ca, La Tại Dân rất muốn đến tìm Phác Chí Thành nhưng sợ mọi người dị nghị cho nên không đến, chỉ bảo trợ lý đến cho cậu về sớm.
Ở trên xe, Phác Chí Thành không nói chuyện, chỉ liên tục bấm điện thoại, nhiều lần hắn muốn mở lời nhưng cậu dường như không có ý định trò chuyện gì hết.
Đến nơi, hắn để cậu lựa chọn hàng quán rồi cùng đi vào. Ở đây không có chỗ đậu xe nên hai người phải đi bộ một khoảng khá xa. Vào ngồi rồi thì nhận được biết bao ánh mắt "kỳ thị" của mọi người xung quanh, bởi ở đây toàn dân lao động hoặc sinh viên đến ăn, còn người mặc vest mang giày tây sang trọng như hai người họ thì chẳng có một ai. Phác Chí Thành dứt khoát cởi áo vest ra khiến La Tại Dân bất ngờ:
"Em làm gì vậy? Trời đang lạnh lắm đó." La Tại Dân lo lắng.
"Cởi bớt áo ra, mặc vầy kỳ quá." Dù sao thì ở đây có đông người nên không lạnh lắm, tí nữa mang lò than ra nướng thịt thì càng nóng hơn.
La Tại Dân thấy cậu cởi thì cũng cởi vest ra theo, chỉ giữ lại áo sơmi đen bên trong thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top