Chương 36
Nhà hàng Feast tràn ngập không khí Giáng Sinh, vừa vào cửa là nhìn thấy một cây thông Noel cao hơn người, những chiếc đèn nhỏ chớp chớp tỏa sáng, trên đường đi còn có rất nhiều cây thông Noel lớn nhỏ không đều, toàn bộ nhà hàng tràn ngập màu xanh, tất cả phục vụ đều đội mũ noel màu đỏ, bầu không khí rất vui vẻ.
Lục Tinh thỏa mãn ăn bánh ngọt được nhà hàng đặc biệt tặng, Phó Cảnh Sâm nếm thử một chút cảm thấy quá ngọt, cô vui vẻ kéo bánh ngọt đến trước mặt mình: "Em ăn giúp anh."
Phó Cảnh Sâm nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười, "Lát nữa muốn đi đâu? Muốn đi xem phim không?"
Anh vừa mua được rất nhiều đĩa phim, về nhà cùng nhau xem phim điện ảnh, rất tốt.
Ánh mắt Lục Tinh sáng ngời: "Làm sao anh biết em muốn xem phim? Lúc nãy công ty đưa mấy vé xem phim, em giữ lại 2 vé, 8 giờ 50 bắt đầu chiếu."
Lông mày Phó Cảnh Sâm chau lên, có chút ngoài ý muốn: "Vậy à? Nếu em thích thì chúng ta đi thôi."
Rất lâu rồi anh không đi rạp chiếu phim xem phim, nhớ lại đã là chuyện rất xưa rồi, không ngờ cô vẫn để bụng với cuộc hẹn ấy như vậy, còn chuẩn bị vé xem phim.
"Ừ, là Tâm Tâm giới thiệu cho em, trong phim cô ấy đóng vai khách mời."
"Cơm nước xong xuôi chúng ta đi xem."
Ăn hết một phần bò bít-tết và hai phần bánh ngọt, Lục Tinh thỏa mãn kéo Phó Cảnh Sâm đến rạp chiếu phim.
Hôm nay người ở rạp chiếu phim rất nhiều, người đến người đi phải hơi chen chúc, bọn họ không cần xếp hàng mua vé, tránh được không ít phiền toái.
Phó Cảnh Sâm nắm vai cô ôm vào trong ngực, để tránh cho cô bị người khác xô đẩy, anh nhìn về khu vực bán bắp rang bơ, cúi đầu hỏi cô: "Muốn ăn bắp rang bơ không?"
Lục Tinh gật đầu: "Muốn."
"Em ở đây chờ anh, không được đi lung tung."
"Được, em không đi lung tung."
Sao cô lại nghe lời như vậy chứ, nghe lời hơn so với khi còn bé, anh cười sờ sờ đầu của cô, lướt qua những người khác đi xếp hàng.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Tinh và anh đi xem phim, nhưng trước kia còn có cả Cảnh Tâm, đây là lần đầu tiên cô và anh hai người cùng xem phim.
Rất nhiều tưởng tượng trước kia giống như ánh sao sáng giữa bầu trời, xa không thể chạm, bây giờ chỉ cần cô muốn, anh đều có thể hái những vì sao kia xuống cho cô.
Cô muốn đi xem phim với anh, muốn thấy anh giống như bạn trai của những cô gái khác, xếp hàng mua bắp rang bơ cho cô.
Cảm giác này, thực sự rất hạnh phúc.
Lục Tinh đứng chờ tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn của anh cười ngây ngô, chợt phát hiện có không ít cô gái trẻ liên tục nhìn anh, chỗ xếp hàng mua bắp rang bơ bỗng nhiên có chút xôn xao, có người đi ra khỏi hàng nhìn anh đầy thăm dò, cô không khỏi nhíu mày, sẽ không lại bị mọi người nhận ra anh là anh Phó chứ?
Cũng may mọi người chỉ là vây xem một chút, Phó Cảnh Sâm không coi ai ra gì giống như không hề phát hiện ra mình bị người khác chú ý, một lát sau, anh cầm theo bắp rang bơ và đồ uống đi về phía cô.
Lục Tinh nghe thấy có người xì xào bàn tán, gọi anh Phó.
Cô vòng vào cánh tay của anh, anh Phó, đó cũng là anh Phó của một mình cô.
Vé cô giữ lại vị trí ghế là hàng sau, chỗ ngồi cũng không tệ lắm, sau khi hai người ngồi xuống, Phó Cảnh Sâm nhíu mày, cúi người nói nhỏ bên tai cô: "Lần sau muốn xem phim gì nói cho anh biết, anh mua vé."
Lục Tinh ngẩng đầu, đôi mắt đong đầy ý cười: "Mua ghế tình nhân à?"
Phó Cảnh Sâm từ chối cho ý kiến, khẽ gật đầu, ghế tình nhân ở giữa không có ngăn cách, thoải mái dễ chịu rất nhiều.
Lục Tinh không chú ý nhiều như vậy, nhưng vẫn gật đầu: "Được!" Cô cầm bắp rang bơ Phó Cảnh Sâm đưa tới, phim sắp chiếu rồi.
Bộ phim này thật sự không tồi, cô xem mê mẩn, Phó Cảnh Sâm để tay lên tay ghế, ngẫu nhiên sẽ đưa tay lên xoa bóp dái tai của cô, giống như không hứng thú với bộ phim đang chiếu, sờ lỗ tai của cô mới là hứng thú duy nhất của anh.
Lục Tinh bị anh quấy nhiễu có chút phân tâm, trách không được có người nói tình nhân đến rạp chiếu phim không nhất định là xem phim, mà vì tán tỉnh nhau.
Lúc hết phim, bọn họ là những người cuối cùng đi ra khỏi rạp.
"Tâm Tâm trong phim rất đẹp." Lục Tinh vẫn còn đang nói về bộ phim kia.
"Ừ." Phó Cảnh Sâm cười cười, Cảnh Tâm xinh đẹp được công nhận.
"Hy vọng lần này cô ấy có thể diễn vai nữ chính."
"Lần này cha mẹ anh không can thiệp, có thể nhận được hay không phải xem bản lĩnh của con bé rồi."
"Ơ? Kia... có phải anh Phó không?" Bỗng nhiên có cô gái thấp giọng hô. Lục Tinh có chút buồn bực, thật sự là đến chỗ nào cũng có người gọi anh Phó, cô nghe giọng nhìn sang, đột nhiên nhìn quầy bán vé phía trước có một bóng người quen thuộc, bên cạnh anh ta có cô gái thân mật dựa sát vào, cô đột nhiên cảm thấy đầu từ ngón tay đến cả người đều lạnh, tức giận nhìn chằm chằm vào người kia.
Phó Cảnh Sâm phát hiện cô khác thường, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục Tinh cắn chặt hàm răng, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ trước quầy bán vé, nói với Phó Cảnh Sâm: "Em đi qua chỗ kia một chút."
Không đợi anh phản ứng, rút tay ra khỏi cánh tay anh, bước nhanh qua, ngăn ở trước mặt đôi nam nữ đã mua vé xong chuẩn bị vào rạp.
Phó Cảnh Sâm nhìn cô như một con mèo nhỏ giận dữ, lạnh lùng trừng mắt nhìn cặp tình nhân xa lạ kia, không rõ ràng tình huống lắm, anh bước nhanh qua đó.
Lúc Quan Nghị nhìn thấy Lục Tinh rõ ràng có chút bối rối, chắc là không nghĩ tới lại gặp cô ở chỗ này, Lục Tinh nhịn sự tức giận xuống, giọng nói lạnh lùng: "Hân Nhiên nói anh đi công tác rồi, nhưng bây giờ anh đang làm gì? Vứt bỏ cô ấy một mình rồi đi xem phim với cô gái khác?"
Rõ ràng Lục Tinh rất tức giận, giọng nói có chút lớn, người qua đường liên tục nhìn vào với ánh mắt khác thường, trên mặt Quan Nghị có chút không nhịn được, không vui nói: "Đây là chuyện của tôi và cô ấy, đến lúc đó tôi sẽ giải thích với cô ấy..."
Có lẽ là làm người đại diện mấy năm nay, thỉnh thoảng cũng sẽ nổi giận với trợ lí cấp dưới, Lục Tinh nổi giận có hơi hung dữ dọa người, Phó Cảnh Sâm chưa từng thấy bộ dạng này của cô nên thấy có chút lạ lẫm, đứng ở một bên không lập tức đi đến.
Cô lạnh giọng ngắt lời Quan Nghị: "Giải thích? Giải thích chuyện xấu bên ngoài của anh?"
Cô gái bên cạnh Quan Nghị có chút không chịu nổi cúi đầu xuống, giữ chặt Quan Nghị: "Chúng ta đi nhanh đi..."
Phó Cảnh Sâm đã biết là chuyện gì xảy ra rồi, anh đi đến bên cạnh Lục Tinh, mặt không đổi sắc chặn đường đi của bọn họ, ôm eo của cô, lạnh nhạt nhìn Quan Nghị.
Quan Nghị kinh ngạc nhìn Phó Cảnh Sâm, anh ta biết Lục Tinh có bạn trai, việc này rất ầm ĩ, anh ta cao 1m80, không tính là thấp, nhưng đứng trước mặt đối phương vẫn thấp hơn một chút, loại tự tin ôn hòa bẩm sinh này của anh không phải người nào cũng có thể so sánh được, thậm chí anh ta còn nhìn thấy được sự khinh thường trong mắt của Phó Cảnh Sâm.
Có lẽ do lòng tự ái của đàn ông nổi lên, Quan Nghị không muốn mặt đối mặt với Phó Cảnh Sâm, kéo cô gái bên cạnh định đi.
Lục Tinh ngăn bọn họ lại: "Các người không thể đi, tôi gọi Hân Nhiên đến, các người phải giải thích rõ ràng với cô ấy."
Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Hân Nhiên, chuyện đến nước này nếu như không đối mặt nói chuyện với nhau, lỡ như Quan Nghị tiếp tục lừa gạt Diệp Hân Nhiên thì làm sao bây giờ? Quan Nghị muốn ngăn cản cô, Phó Cảnh Sâm ngăn anh ta lại, âm thanh lạnh nhạt vang lên: "Đừng đụng vào cô ấy, là đàn ông thì không nên bắt cá hai tay, có chuyện gì đợi Diệp Hân Nhiên đến đã, ba mặt một lời rõ ràng."
Khó chịu nhất có lẽ chính là cô gái kia, cô ta nhận ra Phó Cảnh Sâm, đáy lòng vừa dâng lên một chút kích động, rất nhanh đã bị đối phương giội một chậu nước lạnh, cô ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lục Tinh gọi điện thoại cho Diệp Hân Nhiên, phản ứng của Diệp Hân Nhiên tỉnh táo hơn so với cô dự đoán: "Tớ đã biết, các cậu tìm một chỗ đi, tớ tới ngay bây giờ."
Cúp điện thoại, Lục Tinh nhìn Quan Nghị: "Hân Nhiên đang đến."
Phó Cảnh Sâm nói: "Đã như vậy, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện."
Lục Tinh đương nhiên không có ý kiến, Quan Nghị im lặng không nói, một lúc sau mới lên tiếng: "Đi."
Cô gái kia đương nhiên không muốn đi, nhưng Lục Tinh không chịu, cô đã bướng bỉnh lên thì cũng rất đáng sợ, giữ chặt người ta không cho đi, dù thế nào cũng muốn đợi Diệp Hân Nhiên tới mới chịu thả người.
Diệp Hân Nhiên là bạn tốt nhất của cô, cô không muốn cô ấy thiệt thòi một chút nào, cũng giống như Diệp Hân Nhiên không muốn cô bị thương.
Phó Cảnh Sâm nhìn cô gái kia, vẻ mặt lạnh nhạt: "Yên tâm đi, Diệp Hân Nhiên sẽ không tới mức đánh người."
Dù sao cô gái kia vẫn còn trẻ tuổi, sắc mặt tái xanh, nhưng cuối cùng vẫn phải đi theo bọn họ.
Phó Cảnh Sâm dẫn bọn họ đến một câu lạc bộ gần đó, Lục Tinh nhớ rõ câu lạc bộ này, đúng là chỗ anh đã đưa cô tới năm cô 16 tuổi.
Ở đây lắp đặt thiết bị xa hoa, tới nơi này đa số là người có tiền có thế, ông chủ nhìn thấy Phó Cảnh Sâm đến cung kính gọi một tiếng "Phó thiếu", rất nhanh sắp xếp cho bọn họ một phòng bao.
Phó Cảnh Sâm dựa lưng vào ghế sofa, chân dài tùy ý mở rộng, Lục Tinh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Quan Nghị và cô gái kia, dường như sợ bọn họ chạy mất vậy.
Vòng tay để trên vai của cô sau đó kéo một cái, làm cho thân thể căng cứng của cô dựa vào trên cánh tay anh, thấp giọng nói: "Em có muốn gọi người đem gương đến không, bộ dạng trừng mắt bây giờ còn hung dữ hơn hôm ném thẻ và chìa khóa vào mặt của anh."
Lục Tinh bị anh chọc mà bật cười, thần kinh căng thẳng dịu đi, ngẩng đầu nhìn anh: "Em rất hung dữ sao?"
Phó Cảnh Sâm xoa bóp dái tai của cô, khóe miệng hơi cong: "Cũng may, có anh ở đây, em còn có thể hung dữ hơn nữa."
Lục Tinh mím môi cười cười: "Vậy anh không được chê em."
Anh cười: "Không chê."
Diệp Hân Nhiên đến rất nhanh, đứng ở cửa ra vào lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Quan Nghị, Lục Tinh đi đến trước mặt, kéo tay của cô ấy ân cần nói: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao." Ngữ khí Diệp Hân Nhiên bình thường, theo Lục Tinh đi qua. Quan Nghị ngẩng đầu nhìn cô ấy, đang muốn nói chuyện, bị Diệp Hân Nhiên giành mở miệng trước: "Chúng ta không cần phải kết hôn nữa, tự anh đi giải thích nguyên nhân với cha mẹ tôi đi, phòng ở tôi không cần, anh trả khoản tiền mua nhà lại cho tôi, số tiền kia khi nào anh có thể trả thì trả, không thể trả ngay thì ghi sổ nợ, tiền lãi tính giống như ngân hàng. Được rồi, ngày mai tôi sẽ dọn đi."
Quan Nghị há to miệng, anh ta không ngờ Diệp Hân Nhiên sẽ dứt khoát như vậy, dù sao cũng là anh ta đuối lý, anh ta không biết nên nói cái gì, im lặng một lát mới nói: "Thật sự xin lỗi."
"Thật sự xin lỗi thì làm được cái gì?" Diệp Hân Nhiên cười lạnh, giọng nói có hơi run run, "Tôi đi theo anh bảy năm, là tôi nhìn người không rõ, tôi nhìn lầm, tôi cảm thấy thật may mắn là chúng ta chưa kết hôn."
Quan Nghị cau mày nói: "Em không thể đẩy tất cả sai lầm lên người anh, tình cảm chúng ta xảy ra vấn đề, em cũng có trách nhiệm."
Diệp Hân Nhiên cười: "Vậy sao? Tôi làm sai cái gì? So với chuyện xấu bên ngoài của anh, những chuyện gây sự cãi nhau nhỏ của tôi, anh cũng còn không biết xấu hổ mà nhắc đến?"
"Em..." Quan Nghị bỗng nhiên nói không nên lời.
Diệp Hân Nhiên đánh giá cô gái bên cạnh anh ta, giễu cợt nói: "Ánh mắt không được tốt lắm, còn không xinh đẹp bằng tôi."
Cô gái từ nãy đến giờ không nói chuyện bỗng ngẩng đầu trừng mắt với cô: "Dì à, dì cho rằng dì rất đẹp sao?"
Diệp Hân Nhiên cười cười: "Tuy tôi lớn hơn cô vài tuổi, nhưng cũng không quá 25 tuổi, còn rất trẻ tuổi, gọi dì á? Mắt cô mù rồi."
Cô gái kia bị sặc đến đỏ mặt tía tai: "Dù sao tôi trẻ tuổi hơn chị, tuổi trẻ là vốn liếng."
Diệp Hân Nhiên không muốn chấp cô gái kia, nhìn về phía Quan Nghị: "Các người đi đi."
Quan Nghị nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy hơi không hiểu được cô gái trước mắt này rồi, cô gái cãi vã kịch liệt với anh ta, bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lạnh lùng, trong nhất thời anh ta cảm thấy rất lạ lẫm, thậm chí có chút không nỡ.
Diệp Hân Nhiên ném chìa khóa xe lên người anh ta, mặt không cảm xúc nói: "Xe của anh đỗ ở con đường đối diện, không đi có thể sẽ bị cảnh sát giao thông kéo đi đấy."
Quan Nghị không thể tin nổi nhìn cô, "Ồ" một tiếng đứng lên.
"Chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi." Giọng nói Diệp Hân Nhiên thấp xuống, "Anh đi đi."
Lục Tinh ôm vai của cô ấy, lạnh lùng nhìn Quan Nghị: "Hân Nhiên đã nói rõ những gì cần nói rồi, các người đi đi."
Quan Nghị nhìn thật kĩ Diệp Hân Nhiên rồi mới kéo cô gái kia đi.
"Cậu có ổn không?" Lục Tinh đau lòng nhìn vành mắt Diệp Hân Nhiên đỏ lên.
Diệp Hân Nhiên hít hít cái mũi, nhìn thấy Phó Cảnh Sâm ngồi ở trên ghế sofa, cảm thấy có hơi xấu hổ, "Không sao, thật ra trước đó mình cũng cảm giác anh ta hơi không đúng rồi, tối hôm qua anh ta nói với mình tối ngày 25 mới trở về, không ngờ lại lừa gạt mình, cũng tốt, bây giờ chia tay rồi, vẫn tốt hơn so với tương lai kết hôn rồi lại ly hôn."
Lục Tinh kéo cô ấy ngồi trên ghế sofa, thấp giọng nói: "Ừ, tối nay tớ giúp cậu thu dọn đồ đạc, cậu sang ở với tớ."
Phó Cảnh Sâm nãy giờ không nói chuyện bỗng mở miệng: "Căn phòng ở của em nhỏ như vậy, xác định còn có thể nhét đủ đồ đạc của cô ấy à?"
Lục Tinh quay đầu nhìn anh, cau mày nói: "Sao lại không thể hả? Còn một phòng mà, phòng kia dọn dẹp lại một chút là có thể để rồi, Hân Nhiên ngủ cùng em không được sao."
Phó Cảnh Sâm nhắc nhở cô: "Em còn có một con chó."
Diệp Hân Nhiên khó hiểu, có liên quan gì đến chó? Đồ đạc của cô tuy là hơi nhiều, nhưng cũng không đến mức... nhét không được mà?
Phó Cảnh Sâm nhìn Lục Tinh: "Em có thể dọn đến tiểu khu Cảnh Hào Đình ở."
Cho nên đây mới là mục đích của anh? Chuyện này anh nói mấy lần, căn hộ kia là lúc trước anh giữ lại cho cô.
Lục Tinh muốn từ chối, nhưng chợt nhớ tới lời nói buổi chiều của anh, chấp nhận suy nghĩ của anh, anh sẽ rất vui mừng.
Cô mím môi nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, anh cong môi cười với cô.
Lục Tinh không do dự bao lâu: "Được, em và Hân Nhiên sẽ cùng dọn qua đó."
"Tùy em, phòng ở đó là của em." Phó Cảnh Sâm cười, phòng ở bây giờ của cô vốn đã nhỏ, sau khi Diệp Hân Nhiên vào ở thì càng chật hẹp hơn, anh muốn cho cô ở được thoải mái một chút, về phần sau này, cô đương nhiên là phải dọn qua ở cùng anh rồi.
Nếu như cô không thích, anh còn có những căn hộ khác.
Diệp Hân Nhiên nhìn Phó Cảnh Sâm, nói với Lục Tinh: "Phòng ở hiện tại của cậu đã trả trước tiền thuê nhà nửa năm rồi, cậu mới ở có hai ba tháng, tớ ở chỗ đó là tốt rồi, cậu dọn qua đi."
Lục Tinh lắc đầu: "Không sao, chúng ta cho thuê là được rồi, cậu và tớ cùng ở một chỗ đi, phòng ở bên kia rất lớn, một mình tớ cũng không muốn ở bên kia, tớ cũng sẽ không cho cậu ở quá lâu đâu, chờ cậu tìm được bạn trai mới, tớ sẽ đuổi cậu đi."
Diệp Hân Nhiên im lặng một lát mới than thở: "...Tớ vừa mới chia tay, đến khi nào mới có chút manh mối về bạn trai mới đây."
Phó Cảnh Sâm nhìn Diệp Hân Nhiên, trầm giọng nói: "Cô không cần lo ngại về tôi, căn hộ kia là của Lục Tinh."
Lục Tinh cũng nhìn Diệp Hân Nhiên, chờ cô ấy quyết định.
Diệp Hân Nhiên không chịu nổi ánh mắt của cô, đành phải nói: "Để tớ suy nghĩ một chút đã."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top