Chap 8+9+10 : Lần đầu tiên khó khăn (2)~ Thế giới của anh


Ban đêm, gió nhẹ nhẹ lướt, ngay cả bầu không khí dường như cũng tràn ngập hơi thở động lòng người, tất cả, tất cả đều là xuân sắc.

Bao gồm, vào giờ phút này, bao gồm, cả bọn họ......

Kim Myungsoo nhìn cô gái nhỏ quỳ trên mặt đất, đang cố gắng lấy lòng anh, khuôn mặt non mềm, đã phiếm hồng nhàn nhạt, lòng bàn tay trắng noãn đang cầm cự thú của anh, hàng mi cong cong hơi nhíu lại, rất rõ ràng trong lòng cô đang cảm thấy miễn cưỡng và khó chịu đến mức độ nào.

Nhưng, điều anh muốn chính là làm cô cảm thấy khó chịu, khiến cho cả thể xác và tinh thần cô đều cảm thấy sỉ nhục và khó chịu.

Nếu như oán hận trong lòng mãnh liệt không cách nào tiêu trừ được vậy hãy để nó bộc phát đi, anh đang rất mong chờ, khi anh dạy dỗ cô sẽ trở thành một cô gái như thế nào.

Park Minho, tôi sẽ khiến cho Park gia các người đời này không thể sống yên ổn. 

Chợt, tay cô nhất thời không khống chế được sức lực, bàn tay đột nhiên bóp hơi mạnh, sau ót của anh dâng lên khoái cảm mãnh liệt, khiến cho anh rên thành tiếng, thiếu chút nữa đã mất khống chế.

Cô gái này, nhất định là cố ý, bàn tay của anh đè sau ót của cô, áp về hướng của mình.

"Hôn nó!"

Những chuyện trưa hôm nay chưa làm xong, anh nhất định sẽ bắt cô làm nốt, cô không phải muốn học sao.

Vậy anh sẽ dạy cô thật tốt, dạy cô làm sao để làm người đàn ông thỏa mãn. Cô còn có lựa chọn nào khác sao?

Nước mắt không nhịn được rơi xuống, vừa đắng vừa chát, giống như tâm trạng của cô lúc này.

Mang theo vài phần ngượng ngùng, mấy phần sỉ nhục, môi của cô, hôn lên.....

"Đủ rồi..."

Mãi đến khi đôi môi nhỏ nhắn của cô hôn lên, Kim Myungsoo cảm thấy anh muốn nổi giận.

Rõ ràng muốn sỉ nhục cô, nhưng kết quả là chính anh lại không nhịn đươc.

Ném cô lên giường như ném búp bê rách.

Jiyeon còn chưa kịp kêu lên một tiếng thì cảm giác xé rách từ hạ thân truyền tới.

Trên đời này, thứ đau đớn không chịu nổi nhất chính là tấm lá chắn mỏng manh đó, hoàn toàn không thể kháng cự được sự chiếm đoạt mạnh mẽ của người đàn ông này, chỉ có thể thuần phục.

Trinh tiết mà cô bảo vệ suốt 18 năm vào lúc này đã hoàn toàn mất đi.

Kim Myungsoo không có thu hồi sức, hưởng thụ khoái cảm mới mẻ, chất lỏng ấm áp dần dần trào ra, đối với đàn ông mà nói đó là sự hành hạ vô cùng sảng khoái.

Cô kêu khóc, cô cầu khẩn, nhưng khi lọt vào lỗ tai anh chỉ làm cho anh thêm điên cuồng

Cô càng cầu xin tha thứ, anh lại càng không muốn khống chế chỉ muốn giết chết cô.

Sức lực anh càng thêm mãnh liệt muốn xé nát người dưới thân.

Anh sắp mất khống chế rồi.

"Anh Kim, anh có thể dừng một chút được không?"

Tiếng cầu xin tha thứ này lại làm cho động tác của anh thêm mạnh mẽ, như muốn nổi điên, thân thể nhỏ nhắn không ngừng bị chấn động lại bị anh kéo trở lại tiếp tục hành hạ.

Đau, đau quá. Jiyeon thà mình cứ chết đi, chứ không muốn chịu đựng đau đớn như vậy.

Đau đớn như vậy đến khi nào mới kết thúc.

Ngất đi, sau đó tỉnh lại, người đàn ông kia vẫn còn hung hăng ở trong cô, chiếm đoạt cô.

Chiều nay, ngoại trừ đau đớn, cô không còn cảm giác gì khác.

Nước mắt cứ tuôn rơi cho đến khi không chảy được nữa.

Thì ra, bù đắp lỗi lầm này cũng không dễ dàng như vậy.

Suốt cả một đêm, một đêm đáng sợ, bây giờ, ngay cả cử động một ngón tay, cô cũng không có sức lực.

Người đàn ông này thật khủng khiếp, dường như anh muốn dồn cô vào chỗ chết, hoàn toàn mặc kệ thân thể của cô còn non nớt không có sức chịu đựng. 

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rõ ràng, thân thể của cô đau đớn cực điểm, mệt mỏi chỉ muốn ngủ, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau.

Nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, cứ trợn to đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, gò má non nớt bởi vì ma sát với ga trải giường mà đỏ hồng, trên dưới thân thể trắng noãn đều là dấu vết xanh xanh tím tím sau khi hoan ái để lại.

Từ nay về sau, cô không còn là cô nữa.

Park Jiyeon, cô phải kiên cường lên.

Nước mắt của cô đã khô, từ nay về sau cô sẽ không rơi lệ nữa. Rất nhanh, người đàn ông ấy từ trong phòng tắm đi ra, những sợi tóc vẫn còn ướt nước từng giọt từng giọt từ trên cổ anh chảy xuống ....

Thế nhưng, anh lại không mặc quần áo, ngay cả một cái khăn tắm quấn quanh hạ thân cũng không có, toàn thân trên dưới đều là cơ bắp rắn chắc.

Rõ ràng đã dây dưa cả một đêm nhưng anh không hề mệt mỏi.

Anh không phải là người mà là ma quỷ.

Jiyeon nhắm mắt lại, tuy nhiên ngay cả sức nhắm mắt cũng không có.

Cô thề, cô không phải thật lòng muốn nhìn, nhưng sau khi nghe tiếng động, ánh mắt đột nhiên nhìn về hướng đó thôi!

Kim Myungsoo cũng không nhìn cô một cái, trực tiếp đi đến trước tủ quần áo, lấy ra áo sơ mi và quần gọn gàng sạch sẽ, rất nhanh đã mặt xong.

Vải vóc đắt tiền được cắt may đẹp đẽ, mặc vào người anh toát ra khí chất cao quý ưu nhã.

Nếu như không phải đã trải qua một đêm đáng sợ.

Jiyeon cũng không tin người đàn ông trước mặt cô là người mà nửa giờ trước như dã thú ở trên người cô điên cuồng chiếm đoạt cô.

Xoay người đi đến bên giường, nhìn người phụ nữ bị anh hung hăng giày vò cả đêm.

Gương mặt lạnh lùng, bình tĩnh, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.

"Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô chỉ có thể ở đây. Đừng giở trò gì với tôi. Nếu không, tôi sẽ khiến Park gia các người không có ngày nào được yên."

"Anh Kim...."

Kêu gào suốt một buổi tối, giờ giọng nói khàn khàn không giống giọng của mình nữa rồi.

"Đừng gọi tôi là anh Kim. Tôi với cô ngoại trừ quan hệ trên giường ra, không còn quan hệ gì khác. Cô chỉ là một tình nhân chuộc tội, đừng quên thân phận của mình?" Anh cúi xuống.

Đôi tay kiềm chế cằm của cô.

Cô gọi anh là anh Kim, sẽ làm anh thêm tức giận, bởi vì cô gái nhỏ thường lẽo đẽo đi phía sau anh gọi "anh" đã không trở về nữa rồi.

"Tôi muốn về nhà một chuyến được không?"

Dù cô muốn đi theo anh, nhưng cũng phải báo với cha mẹ cô một tiếng, cô không muốn làm cho họ bận tâm, cô cũng muốn biết anh trai của cô có khỏe hay không? Nhưng, anh sẽ đồng ý sao?

"Tại sao tôi phải đồng ý?"

Đưa tay lấy súng đeo vào bên hông, anh lạnh lùng cười.

"Tôi chỉ về một lần thôi, về sau sẽ không về nữa, được không?"

Cô chỉ muốn tận mắt nhìn thấy người nhà của cô có được không? Vậy là cô yên tâm rồi.

"Chờ cô có thể đến tìm tôi rồi hãy tính."

Nhìn khuôn mặt mảnh mai nhưng toát ra nét quật cường và cố chấp, Park Jiyeon làm cho anh nhìn thấy điểm bất đồng của anh và em gái.

Sau khi bỏ lại câu này, anh không nói gì thêm, mà xoay người đi ra ngoài.

Anh nói như vậy, là đã đồng ý với cô rồi sao?

Sau khi anh đi ra ngoài được một tiếng thì vú Lee đến chăm sóc cô, vú Lee là một phụ nữ trung niên chừng 50 tuổi, ngoại trừ mỗi ngày đúng giờ mang cơm đến cho cô, thì chưa bao giờ nói với cô một câu nào.

Cô nằm trên giường suốt 3 ngày mới có thể đứng lên đi lại.

Cô không ra khỏi cửa cũng biết, bên ngoài có người canh giữ.

Mà sau buổi sáng hôm đó, anh cũng không trở về.

Lời nói ngày đó của anh là thật sao?

Anh nói chỉ cần cô có thể đứng dậy là có thể về nhà sao?

Nhưng, bây giờ cô không biết anh ở đâu thì hỏi thế nào đây? 

Jiyeon một mực chờ, nhưng Kim Myungsoo không xuất hiện ở biệt thự.

Những vệ sĩ trong biệt thự, cô không nhận ra ai cả, thì ra người đàn ông tên Sungyeol cũng không thấy.

Cô nóng lòng nhưng không biết nên làm như thế nào. Bởi vì vú Lee ngoại trừ chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho cô, thì không nói với cô một câu nào, những vệ sĩ kia thì khỏi phải nói.

Ngày đó, cô chỉ muốn đến cuối hành lang hít thở mà thôi, rõ ràng nơi đó không có bóng người, nhưng lúc cô sắp đi đến ban công, thì một âm thanh chợt vang lên.

"Tiểu thư, đây không phải là nơi cô nên đến."

Cô bị dọa đến mấy phút sau vẫn chưa hoàn hồn.

Chẳng lẽ người đàn ông mặt lạnh kia cho rằng cô muốn chạy trốn?

Cô có bản lĩnh đó sao?

Chỉ có điều, kể từ ngày hôm đó, cô cũng không dám đi lung tung nữa.

Kim Myungsoo, không phải anh đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi ngồi dậy được thì sẽ cho tôi về nhà rồi sao?

Tôi không nuốt lời, trước mặt anh sao cô dám nuốt lời.

Trải qua mấy ngày, cô mới dần dần hiểu được.

Kim Myungsoo tuyệt đối không phải là một người làm ăn bình thường.

Một người làm ăn bình thường sẽ không có nhiều vệ sĩ như vậy, cũng sẽ không tùy tiện giết người như vậy.

Một người đàn ông đáng sợ như vậy, khiến cho cô sợ hãi hoàn cảnh như vậy, khiến cho cô gần như sụp đổ.

Kể từ sau cái đêm đáng sợ kia, mỗi lần nằm mơ, cô còn sợ đến mức toàn thân run rẩy, giật mình tỉnh giấc ngoại trừ ngọn đèn nhỏ đầu giường, chung quanh đều âm u, cô sợ đến cả người co lại vào trong chăn, mở to mắt đến khi trời sáng.

Mỗi khi đến giờ phút, cô đều có cảm giác tuyệt vọng vô cùng.

Nhà cũng không về được, quá khứ cũng không trở lại được, bất lực, buông tha, mệt mỏi.

Bây giờ, ngay cả tự do cơ bản nhất cô cũng không có, hy vọng duy nhất của cô hiện giờ là có thể về nhà thăm cha mẹ mà thôi, nhưng ngay cả hy vọng cuối cùng anh cũng không cho cô sao?

Tập đoàn Kim thị.

Trong phòng làm việc rộng rãi, cả người Kim Myungsoo đứng trước cửa thủy tinh sát đất sáng ngời, ánh nắng ấm áp chiếu lên người anh, lại làm cho người ta không cảm thấy nửa phần ấm áp.

Trên người anh luôn toát ra hơi thở lạnh lẽo.

"Sungyeol còn có chuyện gì sao?"

Vẫn không quay đầu lại, thanh âm lạnh lùng từ bên kia truyền đến.

"Chủ nhân." Sungyeol muốn nói lại thôi.

Không biết nên mở lời như thế nào.

"Sungyeol, cậu đi theo tôi bao nhiêu năm rồi?"

Kim Myungsoo vẫn không quay đầu lại, nhưng trong giọng nói đã lạnh thêm vài phần.

"7 năm rồi, chủ nhân."

Sungyeol biết cậu chủ tức giận, giọng điệu của anh càng bình tĩnh, chứng tỏ anh tức giận càng nhiều.

"Gần đây Sneidjier từ Thái Lan vận chuyển rất nhiều ma túy trở về nước, tổng cộng phân làm 3 lượt, đã vận chuyển toàn bộ."

Sungyeol không dám do dự, tiếp tục báo cáo lại tin tức mới vừa nhận.

"Vậy sao?"

Kim Myungsoo rốt cuộc quay người lại, trên mặt vẫn mang theo ý cười.

"Nửa giờ sau, anh ta sẽ bắt đầu, tổng giá trị là 6 tỷ đôla."

Nói cách khác, trong tài khoản cá nhân của Sneidjier hiện tại có nhiều hơn 6 tỷ đô-a.

Những chuyện giao dịch ma túy, cậu chủ quản lý vô cùng nghiêm khắc, Sneidjier quả thật mượn gan trời mới dám ở trên địa bàn của Kim Myungsoo thực hiện giao dịch lớn như vậy.

Kim Myungsoo trở lại ngồi xuống ghế dựa, không nói gì thêm, khóe miệng cong lên, ánh mắt phức tạp.

Sungyeol cúi đầu, không nói gì nữa.

Đối với chủ nhân của mình, trong lòng anh vô cùng kính trọng, anh đã thề phải dùng tính mạng để bảo vệ cậu.

Anh chưa từng gặp một người đàn ông nào, tuổi còn trẻ mà lòng dạ đã sâu như vậy, tính tình lại ngoan tuyệt.

Kim Myungsoo nắm giữ tất cả giới hắc đạo ngầm của Đông Nam Á.

Từ lúc 20 tuổi tiếp nhận tập đoàn Kim thị, tác phong tàn khốc, anh xử lý mọi chuyện đều gọn gàng, sạch sẽ, đối với những người phản bội và những người không nghe lời đều không chút từ bi, cho nên ở ngoài luôn lưu truyền một câu nói, thà rằng chết ngay lập tức, cũng không nên đắc tội Kim Myungsoo.

Trong truyền thuyết, anh chỉ lộ nụ cười ở trước mặt em gái mà anh yêu thương nhất, những người có thể nhìn thấy nụ cười của anh chắc cũng không còn có mặt trên thế gian rồi.

Mấy năm gần đây, anh dần dần chuyển sự nghiệp trọng tâm dời vào trong nước, ngoại trừ những sản nghiệp hắc đạo bên ngoài, phần lớn anh dồn công sức đầu tư vào kiến trúc, công nghệ, điện tử....

Chỉ cần ngành nghề nào kiếm được tiền, anh đều chen chân vào.

Mục đích của anh rất rõ ràng, anh muốn dần dần tẩy sạch tập đoàn Kim thị. Những năm qua, dưới sự nỗ lực của anh, trong mắt người ngoài, Kim thị là tập đoàn kiến trúc có tài lực hùng hậu mà thôi.

Có rất ít người biết sau lưng anh nắm giữ cả tập đoàn hắc đạo Đông Nam Á trong tay.

Dĩ nhiên, bất cứ chuyện gì có hắc đạo làm chỗ dựa cũng sẽ thuận buồm xuôi gió. Đặc biệt là trong ngành kiến trúc, bao nhiêu đất đai cũng dễ dàng lấy được.

"Báo cho Henry, đem nội tình của Sneidjier ở Thái Lan báo cho cậu ta." Sneidjier, anh ta gần đây thật sự chán sống ở Thái Lan rồi, việc tranh chấp địa bàn rất gay gắt, trong đó 2 thế lực mạnh nhất phải kể đến Sneidjier và Henry. "Vâng, tôi lập tức đi phân phó."

Sau đó, Sungyeol đi ra ngoài.

Sneidjier, mày cũng đừng trách cậu chủ của bọn tao, muốn trách chỉ có thể trách mày không nắm bắt tình hình, lại dám giao dịch ma túy trên địa bàn của Kim Myungsoo.

Bây giờ, thời tiết thật tốt, trời xanh mây trắng.

Kim Myungsoo đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, im lặng ngắm nhìn. Ba phút sau, Sungyeol lại đẩy cửa bước vào.

"Chủ nhân, đã đem tin tức báo với bên Thái Lan."

Kim Myungsoo không có lên tiếng, đi qua bênngười Sungyeol, sau đó đi ra ngoài, Sungyeol cũng không hỏi, sau đó đi theo.

Các bạn tiếp tục ủng hộ fic cụa mình nhé!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top