Chap 14+15:


Biết, cô làm sao dám quên?

Nhưng, cô có thể nói yêu cầu nho nhỏ của mình không?

"Có thể tắt đèn hay không?"

Âm cuối mang theo run rẩy, vang lên ở trước lồng ngực bền chắc của anh.

"Cô cảm thấy có thể không?"

Giọng nói rõ ràng rất nhẹ, nhưng lọt vào tai Jiyeon lại là mệnh lệnh khiến người ta không thể cự tuyệt.

Anh nâng cằm của cô lên, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đơn thuần của cô.

"Chỉ cần có thể về nhà, không phải cô nói có thể trả bất kì giá nào sao?"

Không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể bị động nhìn anh, cặp mắt sắc bén như chim ưng thật đáng sợ.

"Đúng vậy."

"Vậy bắt đầu đi!"

Biệt thự giữa sườn núi, bóng đêm mông lung, xuân tình dập dờn.

"Ưm...."

Tiếng rên rỉ nam tính, trong phòng rộng lớn, có phần tà mị, lại mê hoặc lòng người.

Lồng ngực cường tráng và rắn chắc, lúc này phập phồng theo từng hô hấp lên xuống, vươn tay phủ lên cái đầu nho nhỏ, lúc này trong mắt anh, dục vọng nồng đậm.

"Ưmh. . . . . ."

Không được, miệng chua quá, mệt quá, hơn nữa cô sắp không thở được, đầu thật là đau, tại sao đã qua lâu như vậy, anh lại vẫn. . . . .

Sức chịu đựng của anh thực đáng sợ, cô làm đến chết đi sống lại mà anh vẫn không chịu buông tha.

"Tiếp tục. . . . . ."

Thanh âm lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, tại sao giọng nói vẫn tỉnh táo như vậy?

Còn mang theo cảnh cáo?

"Có thể nghỉ ngơi một chút không?"

Người ta tranh tài đều được nghỉ ngơi giữa trận, huống chi cô đã dùng nhiều sức như vậy.

"Có thể."

Khóe miệng cong lên nụ cười mang theo mấy phần tà mị và lạnh lùng, đẩy cô nằm xuống chiếc giường êm ái.

"Tới cô."

"Cái gì?"

Gò má nhỏ nhắn đỏ bừng vì lúc nãy dùng sức lấy lòng anh.

"Tôi để cho cô nghỉ. Nhưng không có nghĩa là dừng lại, mà là dùng tay."

Cô không hiểu sao, vậy anh sẽ dạy cho cô hiểu.

Bàn tay to lớn của anh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn dắt cô xuống một thế giới nam nữ khác.

Gương mặt càng ngày càng nóng, dưới ánh đèn sáng rỡ, làm như vậy trước mặt một người đàn ông, mới nghĩ thôi mà cô đã xấu hổ muốn chui xuống đất trốn, hoặc là chết ngay một giây sau đó.

Tất cả của cô đều phơi bầy trước mặt anh, vừa xấu hổ lại kích thích quỷ dị, khiến cho tim của cô không ngừng đập nhanh, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Kim Myungsoo nhìn cô gái nhỏ mảnh mai ở trên giường, cặp mắt trong veo như nước vừa quen thuộc khiến anh đau lòng.

Chỉ có hành hạ cô như vậy, nhìn cô trầm luân trong dục vọng như vậy, tim của anh mới có thể bình tĩnh trở lại.

"Đủ rồi."

Cánh tay dài duỗi ra, tắt công tắt đèn ngủ ở đầu giường, trong phòng vốn đang sáng ngời nay đã tối đen như mực.

Anh không muốn nhìn thấy cặp mắt trong veo đó nữa.

Trò chơi tối nay chính thức kết thúc.

Tất cả ngôn ngữ vào lúc này dường như trở nên dư thừa, có chăng chỉ còn lại chinh phục và chinh phục.

Không có ánh đèn, không có ánh trăng, trong thế giới tối tăm, dục vọng như dòng nước xoáy, cuốn 2 con người trầm luân trong biển nước, mãi đến khi ánh mặt trời phía đông nhô lên mới dừng lại.

Ánh sáng rực rỡ chiếu vào cửa sổ sát đất trong phòng, cùng với gió mát mẻ thổi qua, những chú chim sơn ca thức dậy sớm, réo rắt cất tiếng hót bên tai.

"Một tiếng sau sẽ có người đưa cô về. Đến buổi trưa phải về đây."

Thanh âm của người đàn ông lại vang lên.

"Có nghe không?"

Thấy cô gái vẫn nằm lỳ trên giường không trả lời, Kim Myungsoo cúi đầu kéo mái tóc cô ra thì thầm bên tai của cô.

"Được."

Thanh âm mềm mại khàn khàn, lại không che giấu được vui sướng và chờ đợi. Rốt cuộc cô có thể tạm thời thoát khỏi nhà tù này rồi.


Đường về nhà khá dài Jiyeon không nghĩ tới người đàn ông này lại đích thân đưa cô về.

Anh rốt cuộc muốn làm gì?

Mà người lái xe chính là Sungyeol, người vẫn luôn đi theo anh.

Hai người bọn họ ngồi ở ghế sau, Jiyeon ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh cũng không có.

Mặc dù 2 người bọn họ đã quan hệ thân mật, nhưng cô vẫn không dám nhìn anh, cũng không dám hỏi vì sao anh lại đưa cô về.

Cô làm thế nào giải thích chuyện này với bố mẹ đây?

Anh của cô ở nhà sao?

Vừa nghĩ đến sẽ phải đối mặt với những vấn đề này, đầu vì thiếu ngủ mà cảm thấy đau đớn, sắc mặt tái nhợt hơn.

Hông của cô và hai chân của cô đều đau, ngón tay lúng túng lôi kéo mép váy của mình.

Kim Myungsoo chợt xoay người lại, lạnh lùng nhìn bộ dáng giống nàng dâu nhỏ chịu ủy khuất của cô.

Hừ, anh vốn muốn để tài xế đưa cô về, nhưng anh nghĩ lại, nếu như anh tự mình đến thăm, không phải sẽ thú vị hơn sao?

Ngược lại anh muốn xem, tiểu bạch thỏ này sẽ giải thích với người nhà như thế nào?

Nếu như hai vị trưởng bối nhà Park gia cả đời đều làm gương cho người khác, mà biết hai đứa con của mình đã làm ra chuyện khiến cho cả người và trời đều căm phẫn không biết sẽ có phản ứng như thế nào?

Con gái của mình bị người khác ép buộc mang đi, nhất định sẽ không chịu nổi! Muốn đối phó với một Park gia nho nhỏ, anh có hàng ngàn biện pháp khiến cho bọn họ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, nhưng đây là cách độc ác nhất, cũng là cách cao minh nhất.

Khiến cho những người mình yêu thương chứng kiến cảnh mình bị người ta ép buộc, bị người ta giày vò, nhưng lại không biết làm như thế nào để giải cứu họ, chỉ có cảm giác bất lực, khiến cho mình cảm thấy đau đớn, cảm thấy dằng vặt.

 Chuyện của em gái, mẹ của anh đang dưỡng bệnh ở Thụy Sĩ vẫn chưa biết.

 Nhưng hình như cha đã nghe được tin tức phong phanh.

Em của anh là do mẹ anh liều mạng mà sinh ra, từ nhỏ đã được xem như bảo bối, thế nhưng lại không còn, làm sao bà có thể chịu được.

Làm tổn thương đến người thân của anh, anh nhất định sẽ kéo bọn họ cùng nhau xuống địa ngục.

"Lại đây ngồi."

Nhìn cô càng ngày càng nhích ra ngoài, hầu như toàn thân đều dựa vào cửa xe, Kim Myungsoo nhẹ giọng nói, sợ anh như vậy sao?

Thân thể nhỏ nhắn nhích lại gần, còn cách anh 10cm thì dừng lại.

Bọn họ đã quá gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy hơi thở nam tính của anh. "Tới gần một chút."

Giống như ác ma, không chịu buông tha cho cô.

Thân thể nho nhỏ lại nhúc nhích, sau đó ngừng lại.

Nhích thêm nữa sẽ ngồi lên bắp đùi của anh, cô làm sao dám?

"Ngồi lên."

Anh nói gì? Ngồi lên.

Chẳng lẽ thật là muốn cô ngồi lên bắp đùi của anh sao?

Anh làm sao có thể như vậy?

Trên xe còn có những người khác!

Nhưng mà người đàn ông ma quỷ trước mặt này có chuyện gì anh không làm ra được.

"Xấu hổ? Ở trên giường của tôi phóng túng như thế, bây giờ lại xấu hổ có phải hơi trễ hay không?"

Bàn tay thon dài mà lạnh lẽo dùng sức bế cô ngồi lên.

"Không nên như vậy. . . . . ."

Cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt thật to tràn ngập khẩn cầu.

Một tay nhỏ nhắn cầm lấy tay của anh đang muốn đưa tay kéo váy của cô ra.

Trời ạ, anh thực sự muốn làm như vậy với cô ở trước mặt người đàn ông khác sao?

Nhưng, người lái xe phía trước dường như cũng không cảm thấy người phía sau đang làm gì, khóe mắt cũng không di chuyển một cái.

Đã thành thói quen sao?

"Cô muốn chống lại tôi sao?"

Mắt lạnh nhìn qua cô, làm cho cô đành phải thuận theo thu hồi tay lại.

"Tôi không có. Đừng làm trên xe được không?"

Chống lại? Cô làm sao dám?

Nhưng ở trước mặt người đàn ông khác làm những chuyện như vậy, cô không làm được, thật không làm được. Tại sao muốn ép cô như vậy?

"Ý cô là, nếu như không có ai thấy, thì có thể?"

Một tay khác đưa đến hàng ghế phía trước nhấn nút, đè xuống, một màn thủy tinh màu đen được hạ xuống, ngăn cách hoàn toàn 2 hàng ghế trước và sau, tạo thành một không gian cách biệt.

"Anh..."

Lời kinh ngạc còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, trong phút chốc quần áo của cô đã được mở ra, ánh đèn bên trong xe chiếu lên da thịt trắng mịn của cô, đồng thời cũng chiếu lên những dấu vết loang lổ trên người cô, một dấu lại một dấu rõ ràng, làm cho anh cảm thấy hài lòng.

"Nếu để cho cha mẹ cô nhìn thấy trên người cô có nhiều dấu vết đàn ông để lại như thế này, không biết bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào?"

Động tác rõ ràng rất dịu dàng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy kinh hãi vô cùng.

Jiyeon không biết rốt cuộc anh muốn làm gì mới hài lòng đây?

Hơi thở đàn ông càng ngày càng nặng nề, động tác trên tay cũng ngày càng cuồng dã.

Môi của anh bắt đầu thăm dò môi của cô, mùi hương thiếu nữ của cô vờn quanh chóp mũi của anh, làm kích động lòng của anh.

"Có thể dừng lại không?"

Nếu lại là một cuộc hành hạ kinh thiên động địa, cô nhất định sẽ không chịu nổi. Bây giờ cô miễn cưỡng lắm mới có thể tạm thời chống đỡ bản thân, chỉ vì có thể về nhà một chuyến.

"Cô cảm thấy có thể không?"

Anh không đáp, chỉ hỏi ngược lại, đầu cũng không ngẩng lên.

"Suy cho cùng, anh muốn tôi làm như thế nào?"

Dù uất ức xen lẫn sợ hãi nhưng cô vẫn phải hỏi.

Cô đã đồng ý với điều kiện anh đưa ra.

Tại sao anh lại luôn muốn làm khó cô như vậy.

Tối hôm qua cô đã thực hiện lời hứa, yêu cầu của anh, mặc kệ cô cảm thấy sỉ nhục hay khó chịu, cũng chưa từng dừng lại không phải sao?

"Đây là một câu hỏi hay.Chờ tôi nghĩ xong sẽ nói cho cô biết. Thu hồi bộ dạng đáng thương của cô đi."

Đột nhiên dường như cảm thấy chán ghét cô, anh đẩy cô ra, mím môi không nói lời nào.

Anh đang buồn bực chính mình, rõ ràng có một đống chuyện đang chờ anh xử lý, thế nhưng anh lại ở đây đùa giỡn một cô gái nhỏ ngây thơ.

Thôi được rồi, nếu như cô muốn chơi, nếu như không thắng thì không phải tác phong của anh.

"Sungyeol, lập tức gọi người giải Park Minho về Park gia."

Chẳng quan tâm Jiyeon đã mặc quần áo chỉnh tề hay chưa, Kim Myungsoo đè công tắt xuống, ở trên tường kính hiện ra một màn hình vi tính, người ngồi ở phía trước nhìn thấy không sót gì

Park Minho đương nhiên không có ở nhà, sức chịu đựng của anh ta quả nhiên rất lớn, còn có thể đi làm như bình thường, dĩ nhiên không thể xem thường uy hiếp của anh, em gái còn ở trong tay anh chưa rõ sống chết, anh ta làm sao dám?

"Dạ, chủ nhân." Thanh âm gọn gàng linh hoạt.

"Anh đã làm gì anh trai của tôi?"

Vội vội vàng vàng kéo váy lại, Jiyeon khẩn trương hỏi.

"Tôi không làm gì anh ta cả. Anh ta rất tốt, mỗi ngày đều ăn được, ngủ được, đi làm rồi về nhà. Có chỗ nào không tốt?"

"Đợi, anh có thể để tôi nói chuyện với cha mẹ của tôi không?"

Đầu rất đau, bất luận là lý do gì, cha mẹ đều khó có khả năng tiếp nhận.

Nhưng, nếu để cho anh mở miệng, sự việc nhất định sẽ càng trở nên tệ hại.

Tuy rằng bây giờ đã không còn đường quay đầu, nhưng ít nhất cô có thể lựa chọn một cách khiến cho cha mẹ của cô không khổ sở.

Mà Kim Myungsoo chỉ lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.

Tóm lại là đồng ý hay không đồng ý?

Jiyeon lại không dám hỏi, chỉ sợ nếu lỡ như chọc giận anh, ngay cả cơ hội trở về cũng không có.

Một đường, khẩn trương, căng thẳng, xe cuối cùng cũng ngừng lại dưới lầu Park gia.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc ở bên ngoài, thế nhưng Jiyeon lại cảm thấy sợ. Trên trán trắng noãn đã toát mồ hôi lạnh.

Nơi đã từng quen thuộc nhất, nhưng hôm nay lại cảm thấy sợ hãi.

Hai chân của cô vô lực, một chút sức lực cũng không có.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top