CHƯƠNG 5: Quyết Định Táo Bạo

Cũng may là từ lúc kết thúc cuộc nói chuyện đến lúc đến nhà anh có chưa đầy 15 phút chứ nếu không cô lại show cho anh xem màn ngủ chảy dãi của mình mất. 

Đến cổng có hai người gác cửa nhanh chóng mở cửa để xe tiến vào, giờ cô mới để ý thì ra từ nãy đến giờ phía sau xe của cô còn có chục cái xe ô tô sang trọng nữa đi phía sau nữa cũng tiến vào trong. Đừng bảo đó là vệ sĩ của anh nhé, cô không dám cất tiếng hỏi anh mà chỉ im lặng tự hỏi mình trong sự ngạc nhiên. 

Mà anh ta sống ở nơi quái nào mà từ nãy đến giờ đi gần chục phút rồi chưa thấy nhà chỉ thấy toàn cỏ mới vườn cây, không phải anh ta sống ở trong rừng rú nhé, chắc không phải đâu- cô vừa nghĩ vừa cười cho sự tưởng tượng phong phú của mình để rồi nhận được ánh mắt khó hiểu của anh cô chỉ biết im re thôi 

Đột ngột xe dừng lại trước một tòa biệt thự sang trọng bậc nhất, nói không ngoa chứ cái tòa nhà của anh chàng thủ lĩnh f4 trong bộ phim vườn sao băng cũng thế này là cùng. Cô bước xuống xe mà hai con ngươi mắt như lòi ra mấy phân còn hàm thì rớt xuống mặt đất phần vì quá ngạc nhiên trước độ xa hoa và giàu có của gia đình anh. 

-Vào thôi- anh lạnh lùng rồi rảo bước vào trước bỏ mặc cô phía sau đó 

-Đợi chút- cô mau chóng thu mắt nhặt hàm rồi chạy theo anh ta. Vừa vào đến sân thì đã thấy toàn thể người làm ra đón anh 

-Cậu chủ, cô chủ đã về- họ cúi đầu chào đều tăm tắp 

“ ôi mẹ ơi, đây có phải là đời thực không vậy, cô cũng biết nhà anh giàu nhưng giàu đến mức này thì khó tưởng lắm. lại còn giàn người làm đông nườm nượp nữa chứ, trời ạ những điều mà trước giờ mình chỉ thấy trên ti vi đang diễn ra với chính mình này, chết mất”- cô vừa nghĩ vừa rúm ró cúi chào lại mọi người. 

Vừa vào đến nhà đã thấy một cặp vợ chồng trung niên ngồi nghiêm nghị đang thưởng thức trà trong cái phòng khách sang trọng to ngang cái sân vận động nhỏ mà trường cô cho các khóa tổ chức giải thi bóng đá. Vừa thấy cô và anh, hai người liền đặt chén trà xuống 

-Hai đứa về rồi hả- hai người nồng nhiệt chào đón 

-Vâng- anh kiệm lời 

-Dạ, vâng ạ- cô ngại ngùng 

-Hai đứa ngồi đi- mẹ cô niềm nở không quên bảo người làm mang cho hai người cốc nước hoa quả 

-cháu là nhung đúng không?- bố anh quan tâm cô 

-dạ, vâng ạ- cô lễ phép 

-hôm qua hai bác về vội quá nên chưa kịp noí chuyện với cháu 

-dạ- cô lẽn bẽn- từ nãy đến giờ anh ngồi bên cạnh cô không nói một tiếng nào 

-chắc cháu đã nghe chuyện từ gia đình rồi chứ- bố anh ngập ngừng hỏi cô 

-Dạ, rồi ạ- cô trả lời mà mắt không dám nhìn ai 

-Bố mẹ cháu cũng đã đồng ý giờ chỉ còn xem ý cháu thế nào thôi- mẹ anh dò hỏi 

-Dạ cháu k…- cô đang định trả lời 

-Từ từ, cháu hãy đi gặp một người rồi hãy đưa ra quyết định của mình – bố anh đề nghị 

-Dạ- cô nhận lời vì cũng không dễ gì mà từ chối họ được. 

Cô cùng họ, tiến lên tầng hai của căn biệt thự. Đi lên tầng hai, rẽ phải qua hai căn phòng, họ dừng trước một căn phòng có vẻ khá im lặng. bố anh goc cửa ba tiếng rồi từ từ mở cửa bước vào, cô đi theo sau cùng 

Trong căn phòng thanh thoát toàn màu trắng này là một người đàn ông tầm 70 tuổi hiền từ đang nằm lặng trên giường bệnh. Không dây rợ chằng chịt nhưng ông cứ nằm đó ngủ yên mà không chịu tỉnh. Nhìn thấy ông, cô lại liên tưởng đến hình ảnh của ông mình cách đây 15 năm, khi ấy cô mới 6 tuổi, ba mẹ cô bảo ông mệt nên nằm ngủ, cô tưởng thật nên ngày nào cũng đến lay ông dậy nhưng ông chẳng những không dậy mà còn rời xa cô và gia đình mãi mãi. Nghĩ đến đây đột nhiên nước mắt cô rơi, cô vô thức không biết mình đang khóc. Cả nhà anh nhìn cô ngạc nhiên không hiểu tại sao cô lại khóc nhưng anh khá tò mò về con người cô người có thể tự nói chuyện với mình, khi cười, khi khóc rất bất chợt mà chẳng thèm dấu giếm hay che đậy cảm xúc giống như anh. 

-Đây là ông nội của tuấn đạt, người đã đặt hôn ước cho hai đứa- bố anh giới thiệu 

-ông đã nằm đây được 1 tháng và mong ước cuối cùng của ông là được nhìn thấy đứa cháu dâu mà ông đã chọn, chính là con đấy- mẹ anh giải thích thêm 

-mấy hôm trước ông mệt mỏi lắm nhưng hôm qua khi nghe thấy tuấn đạt bảo sẽ dẫn cháu dâu về cho ông thì hình như ông đã vui hơn, con nhìn xem ông đang cười đó- mẹ anh tiếp 

-con đến chào hỏi ông một tiếng đi – bố anh gợi ý 

cô dở khóc dở cười, vì ông mà cô sắp phải lấy một người lạ hoắc làm chồng, ấy thế mà nhìn thấy ông, cô lại không thể giận được. cô từ từ đi đến bên giường, cầm lấy bàn tay của ông nhẹ nhàng 

“ chào ông, cháu là cháu gái bạn ông, cháu tên nhung ạ, xin lỗi ông vì cháu cháu đến gặp ông muộn thế này” chẳng hiểu sao mà cô lại có thể vui vẻ cầm tay ông mà giới thiệu mình như thế. Bất chợt, bàn tay của người ông kia động đậy nắm tay cô khiến cô giật mình còn cả nhà ngạc nhiên xôn xao gọi bác sĩ đến. chẳng hiểu đây lại là gì nữa nhưng ông bác sĩ sau khi khám xong thì toe toét đến chúc mừng nào là kì tích đã xảy ra, ông đã bắt đầu phản ứng được, nếu cứ thế này thì chắc sẽ có lúc ông tỉnh dậy lại được… bla .. bla nhiều lắm khiến bố mẹ anh cứ cười suốt còn anh tuy không cười nhưng hình như cũng toát lên một niềm vui qua ánh mắt sáng rực. cô thấy họ vui như vậy cũng vui thay cho họ nhưng đúng là điều này khiến cô càng đau đầu hơn. 

Bố anh bắt đầu 

-nhung ạ, cháu thấy đấy, cháu như là bùa hộ mệnh của ông vậy, vừa được gặp cháu ông đã có phản ứng trở lại, điều tưởng chừng như không thể xảy ra vậy nên ta mong cháu hãy hoàn thành tâm nguyện của ông, đến chăm sóc ông như vậy sẽ có một ngày ông tỉnh lại chung vui với chúng ta- bố anh vui vui nói 

-đúng vậy, nếu không cứ coi như cháu hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho ông đi 

cô nghĩ bụng bùa hộ mệnh, tâm nguyện, kì tích cái khỉ gì, chẳng qua là muốn cô kết hôn với con trai của hai ông bà chứ gì. Cô máy môi đang định trả lời thì mẹ anh tiếp 

-ông là người bạn thân nhất của ông con, giờ ông con không còn, ông cũng đã vậy, chỉ mong hai đứa hoàn thành tâm nguyện của ông thôi. Ông con chắc cũng mong muốn điều này 

cô nghĩ bụng “ không, ông mình chỉ muốn nhìn mình hạnh phúc thôi chứ chắc bắt mình lấy cháu của ông nếu biết anh ta kiêu kì thế này đâu” 

-cháu hãy giúp chúng ta, cả nhà ta không quên ơn cháu đâu, chúng ta sẽ tốt với cháu hơn con cháu trong nhà, nếu ông biết nhất định sẽ vui lắm- bố anh tiếp 

-giờ mà biết cháu từ chối nhỡ ông từ chối mà shock tim thì gia đình bác cũng không biết làm sao 

“ ấy ấy ấy, dừng lại, ý mấy người nếu tôi từ chối mà ông ấy shock là lỗi của tôi đó hả. nếu đắc tội này với tập đoàn toàn cầu thì đừng nói gia đình cô mà cả gia tộc cô sợ cũng khó mà sống tử tế được” – cô nghĩ bụng. 

Thế này thì cô sao dám từ chối. cô đành miễn cưỡng. 

-cháu cũng muốn thực hiện lời hứa ấy nhưng thật sự gia cảnh hai nhà quá cách biệt cháu không muốn bị người ta…- cô buồn buồn nói với vẻ tiếc nuối ( thật ra cô tiếc quái gì vì cô chẳng ham mấy thứ này) 

-cháu không cần lo lắng, đây là sự lựa chọn của người cao nhất của tập đoàn, không ai dám ho he gì cả- bố anh cắt ngang 

-ai dám nói gì ta sẽ xử người đó ngay- mẹ anh cũng mạnh miệng

“ trời, không phải chứ, không chê mình nghèo như trên phim à. Còn gì nữa, còn gì nữa nhỉ”- cô đang cố nhớ lại những điều mà giới nhà giàu lấy làm cớ ngăn cản tình yêu đôi lứa 

-nhưng cháu sợ anh nhà bác có người thương, không đồng ý chuyện này ạ- cuối cùng cũng nhớ ra cô thở phào. Anh ta chẳng mấy hứng thú nên chắc sẽ không đồng ý, cô hí hửng trong lòng 

-tôi đồng ý- anh vang lên ngắn gọn mà như sét đánh giữa tai cô. “ thôi xong, quả này thì xong rồi, conan ơi, em phải chia tay anh thật rồi”- cô nghĩ bụng giờ thì cô phải lạc quan lên mà đồng ý thôi. 

Cô bắt đầu lạc quan hóa quá trình suy nghĩ của mình : “ thôi thì đằng nào chẳng lấy chồng, lấy anh ta nhà giàu không sợ thiếu ăn thiếu tiền, bố mẹ chồng cũng tốt khỏi lo, lại còn khiến bố mẹ cô an tâm, thỏa nguyện cho ông, mà nếu ông anh ta tỉnh dậy thì cô sẽ là cứu tinh của gia đình này ấy chứ…” . Cô đã cố gắng lạc quan rồi mà sao khó chấp nhận thế nhỉ 

-giờ chỉ còn ý kiến của cháu thôi.- bố anh nhìn cô như cầu khẩn, cô nhìn sang mẹ anh cũng tha thiết không kém, nhìn sang anh thì ánh mắt anh lơ đãng nơi đâu. Cô thở dài không biết phải nói gì, bất chợt 

-cháu đồng ý, - cô nói nhỏ. Cháu đồng ý cuộc hôn nhân này nhưng cháu làm vậy chỉ vì ông thôi mong mọi người đừng hiểu lầm cháu có ý xấu gì khác. – cô giải thích 

-chúng ta tin cháu mà, cảm ơn cháu- bố mẹ anh ngắt lời cô vì họ không muốn cô bị tổn thương. Việc đồng ý với cuộc hôn nhân này đã là một quyết định khó khăn cho cô rồi 

-và nếu… nếu một ngàynào đó, anh đạt có người cần quan tâm chăm sóc thì cháu sẽ vui vẻ rời đi- cô ngập ngừng 

Cả nhà anh ngạc nhiên, chẳng thể ngờ chuyện này cô cũng đã nghĩ đến. những tưởng cô sẽ nghĩ cho mình vậy mà cô vẫn nghĩ đến người khác quả là cũng là người tốt đó chứ. Bố mẹ anh cũng mỉm cười và bắt đầu tin vào quyết định của bố mình 

-được, mọi việc theo quyết định của cháu- bố mẹ anh vui vẻ nắm tay cô 

bên ghế đối diện anh nhìn cô với anh mắt khó hiểu, nheo mắt anh tự hỏi lòng “ rút cuộc cô gái kia thế nào mà sao khác hẳn với…” anh lại dừng ngay luồng suy nghĩ khi nghĩ đến người này. 

Bố mẹ anh bảo cô ăn tối rồi anh sẽ đưa cô về. cô đồng ý vì sớm muộn gì ngày này cũng đến nên cô hãy thử bắt đầu xem. Trong bữa ăn, bố mẹ anh rất nhiệt tình,cứ liên tục gắp thức ăn vào bát của cô. Duy chỉ có một điều, gia đình anh nhiều người làm quá khiến cô không thoải mái khi ăn và tên được gọi là chồng tương lai của anh quá lạnh lùng, cô chẳng biết gì về anh ta cả ngoài việc anh ta là tổng giám đốc tập đoàn toàn cầu và là chồng sắp cưới của cô. Không biết những ngày tiếp theo cuộc sống của cô là thiên đàng hay địa ngục nữa. amen. 
*******
xin chào các bạn. câu chuyện của mình có lẽ không hay lắm nếu không muốn nói là tệ, văn phong chắc chắn vẫn mắc rất nhiều lỗi. Rất mong các bạn cho ý kiến nhận xét để mình chỉnh sửa thêm. Xin cảm ơn các bạn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: