Chương 8

Sáu năm trước, gần cuối năm đại học.

Tôi cùng mấy cô bạn chơi trò chơi trong ký túc xá, thua cuộc bị phạt gọi điện tỏ tình với người mình ghét nhất.
Lẽ ra tôi có thể chọn uống rượu để từ chối, nhưng tôi không làm thế.

Tôi giấu cả nhóm, đi ngược lại yêu cầu và gọi điện quốc tế cho người tôi từng thầm thích hồi cấp ba.
Vì lệch múi giờ, bên đó là buổi sáng, điện thoại reo rất lâu mới được nhấc máy.

“Alo.”

Giọng nói trầm thấp, từ tính truyền qua đường dây điện thoại khiến tim tôi khẽ run.
Đã bốn năm không nghe thấy giọng cô ấy, nhưng trái tim tôi vẫn không khỏi xao xuyến.

Giữa ánh mắt dõi theo của cả đám bạn, tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng, khẽ nói:
“Tôi thích cô.”

Nói xong, tim tôi như vọt lên đến cổ họng.
Tôi vừa sợ cô nhận ra tôi, lại vừa sợ cô không nhận ra.

Nhưng đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Trong tình yêu, tôi luôn là kẻ nhát gan.
Nói được bốn chữ đó đã tiêu tốn toàn bộ dũng khí của tôi.

Khi lời tỏ tình mãi không có phản hồi, tôi đành cười cợt cho qua:
“Đừng coi là thật nhé, tôi đang chơi trò chơi với bạn bè thôi.”

Có lẽ sợ tôi ngại, cô bạn bên cạnh cũng chen vào giải thích:
“Chị gái, đừng hiểu lầm, bọn em đang chơi trò chơi, thua phải gọi điện tỏ tình với người mình ghét nhất.”

Điện thoại lập tức bị cúp.

Tôi nghĩ chắc cô bị làm phiền buổi sáng sớm nên tức giận, hoặc cũng có thể cô chẳng biết người gọi là tôi.

Bây giờ nghe cô nói vậy, chẳng lẽ cô nhận ra tôi từ đêm đó?

Nhưng tôi và Yu Jimin thời cấp ba không hề thân thiết, chỉ là bạn học chung lớp.
Số điện thoại của cô, tôi cũng lén ghi lại từ danh bạ lớp.

Liệu có phải cô nhận ra qua giọng nói của tôi không?

Tôi lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Cô hiểu lầm rồi.”

Yu Jimin nhướng mày:
“Hiểu lầm gì?”

Tôi khựng lại.
Hiểu lầm gì?
Giờ tôi phải giải thích thế nào?

Đã nhiều năm trôi qua, chẳng lẽ bây giờ tôi lại thú nhận rằng mình từng thích cô thời cấp ba, rồi vì trò chơi ngu ngốc mà mượn cơ hội bày tỏ tình cảm chưa từng dám nói ra?

Chuyện đó rõ ràng quá hoang đường và buồn cười.
Yu Jimin đâu có thích tôi, nói với cô điều đó thì có ý nghĩa gì?

Điều đó chỉ khiến cô ta càng tự đắc hơn.
Hơn nữa, ngay từ cái đêm tôi nói ra lời thích ấy, tôi đã buông bỏ.
Sau đó, tôi bắt đầu thử bước tiếp, cố gắng chấp nhận những người khác.

Được rồi, thực ra chỉ có Kim Minji, và thất bại.

Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười:
“Có lẽ cô nhớ nhầm rồi, chẳng có chuyện đó đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top