Chương 7: Thân chính không sợ bóng nghiêng


   Chu Lý cuối cùng cũng ôm đồ vật đi, bóng lưng có vẻ hơi cô đơn, tựa hồ còn lộ ra uỷ khuất không giảng hoà, Trần Nghiễn Hiển trước mắt hiện ra dáng vẻ vừa rồi của cô sau khi nghe xong, trong nháy mắt kia lộ ra biểu cảm.
   Lúc mếu máo quay người, giống như là tràn đầy không khí đáng thương.
   Hắn một trận mỏi mệt từ đáy lòng dâng lên, giây lát, chỉ dùng lòng bàn tay đè lên xoa xoa huyệt thái dương.
   Chu Lý đem lễ vật đều trả về nguyên chủ, đối mặt với từng đôi con mắt khổ sơt thất lạc, yêu thương không thôi, chỉ hận không được nện xuống đầu Trần Nghiễn Hiển.
   "Ngươi nói một chút, Trần Nghiễn Hiển cái này là tính xấu, ngoại trừ tôi không ai có thể nhịn được a?" Trở lại phòng học, Chu Lý ngồi tại chỗ nhịn vài giây đồng hồ, nhịn không được, không khỏi quay đầu cùng Tưởng Bố Cốc nói chuyện.
   Đọng tác trong tay Tưởng Bố Cốc dừng lại, chậm rãi quay sang, "Nói câu lời nói thật. . ."
Chu Lý giữ vững tinh thần lặng chờ đoạn dưới, biểu cảm đờ đẫn, không chứa cảm tình, thanh âm chậm chạp thổ lộ.
   "Giống Trần Nghiễn Hiển là loại bề ngoài có thành tích tuyệt ưu, nghịch thiên học bá, nếu như tính tình lại ôn nhu quan tâm, đó mới là phản nhân loại tồn tại đi, bao nhiêu thiếu nữ sẽ kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lại tiến lên, chân tâm phó mặc."
   "Lại nói. . ." Cô lại đánh giá Chu Lý một chút, mang theo mấy phần ghét bỏ.
   "Hắn tính tình cũng không có kém như vậy đi, bình thường không đi trêu chọc ranh giới cuối cùng, biên giới điên cuồng thăm dò hắn, Trần Nghiễn Hiển vẫn là chính chính thường thường người tốt."
   "... Cậu nói tốt có đạo lý, tớ vậy mà không cách nào phản bác." Chu Lý hữu khí vô lực* gục xuống bàn, hướng cô dựng lên một ngón tay cái. Tuy nói, mới ở sau lưng hắn nói xấu, giờ tự học buổi tối vừa qua đi mười phút, Chu Lý đã quên đi chuyện lúc trước, cầm sách vở lại không có chút nào khúc mắc quay đầu đi hỏi hắn đề mục.
  *Hữu khí vô lực: có khí nhưng không có lực
  Nhìn xem cái dạng này của cô, Tưởng Bố Cốc không biết nên nói cô một tiếng rộng rãi rộng lượng hay vẫn là không tim không phổi.
   Thứ ba trực nhật, Chu Lý bị phân đi đổ rác, cô đang đánh quét làm việc này từ trước đến nay không có thiên phú, do cô sát qua pha lê, đảo qua, xóa được bảng đen, cơ bản đều cần người khác làm lại hai lần, bởi vậy mỗi lần đều chỉ có thể bị phân đi tới đổ rác.
   Trường học sắm thùng rác thể tích khá lớn, hai cánh tay cô cầm theo hơi có vẻ phí sức, xuyên qua hành lang, lúc xuống cầu thang thì đúng lúc đụng tới Phương Chí Hào đang lên lầu.
   "Để tớ giúp cậu làm." Hắn nhìn thùng rác trên tay Chu Lý, sửng sốt một chút nói, sau đó không chờ cô trả lời, liền đã đưa tay tiếp nhận.
   Nam sinh khí lực lớn, không tốn chút sức nào liền nhấc lên, Chu Lý đành phải buông tay đi sau lưng hắn, vội vàng nói cảm ơn.
  "Phương Chí Hào, cậu thật sự là một bạn học tốt, nhiệt tình." Lúc cô khen ngợi rất thành khẩn, con ngươi đen nhánh mở to trong, mười phần linh động đáng yêu, Phương Chí Hào tâm nóng lên, lại nghĩ tới chuyện lúc trước, đối với việc cô lấy lòng bất mãn hừ lạnh một tiếng.
   Chu Lý dừng lại, đại khái là chột dạ đuối lý, đi theo một bên cũng không nói chuyện.
   Ngược lại xong đổ rác trở về, hai người đi đến cửa phòng học, mặc dù Phương Chí Hào toàn bộ hành trình đều kéo căng lấy khuôn mặt, trong tay lại đem thùng không cầm một đường, không có cho Chu Lý cầm.
  Vì thế, làm Chu Lý trong lòng không khỏi sâu sắc mấy phần áy náy, nghĩ nghĩ, ở trên túi áo bên trong rút mấy lần, tìm tới hai túi nhỏ đậu phụ khô cay lúc trưa không ăn.
   "Phương Chí Hào, cám ơn cậu." Sau khi Phương Chí Hào đem thùng rác trả về chỗ cũ, cô hướng hắn đưa ra đồ tạ lễ của mình.
   "Cái này cho cậu ăn."
Phương Chí Hào run lên mấy giây, sau đó yên lặng đưa tay tiếp nhận.
   Làm xong vệ sinh Chu Lý liền đi ăn cơm, hôm nay vẫn còn có tiết tự học buổi tối, vì tiết kiệm nhiều thời gian hơn nên hiện tại Chu Lý đều không trở về nhà ăn cơm, trực tiếp ở nhà ăn trường học giải quyết.
   Lúc này không có nhiều người, giờ dùng cơm cao điểm đã qua, dì ở nhà ăn rất hào phóng cho cô hai muôi lớn đồ ăn, Chu Lý đem ớt xanh bên trong thịt đều lựa ra ăn sạch sẽ, sau đó đi đầu cơ phá giá tử.
  Vừa đi ra của nhà ăn, khói dầu còn chưa tan đi, phía trước liền vọt tới một thân ảnh hốt hoảng, một giây sau, tay Chu Lý bị bắt lại.
   "Lý Lý! Trần Nghiễn Hiển cùng Phương Chí Hào ở sân bóng rổ đánh nhau! ! Cậu mau đi xem một chút! ! !"
   Chu Lý quá sợ hãi, lúc bị Tưởng Bố Cốc một đường kéo đến sân bóng rổ, tình hình chiến đấu tựa hồ đã lắng lại, một đám nam sinh vây vào giữa, Tưởng Bố Cốc lay ra, tình cảnh bên trong hiện ra trước mắt.
   Phương Chí Hào đứng ở kia, tay bị đau xoa xoa bả vai, chỗ khác nhìn hoàn hảo không chút tổn hại, mà Trần Nghiễn Hiển nghiêm trọng hơn nhiều, hắn ngồi dưới đất ôm đầu gối, tựa hồ đau đến không đứng dậy nổi.
   Tim Chu Lý hung hăng nhảy lên một cái, lập tức xông lên trước.
   "Trần Nghiễn Hiển, cậu không sao chứ, chân bị thương sao?" Cô bối rối khẽ chạm lấy mắt cá chân hắn, đỉnh đầu lập tức truyền đến một tiếng kêu nhẹ.
   "Rất đau sao?" Cô lo lắng ngẩng đầu hỏi, con mắt đều đã nhanh đỏ lên.
   Trần Nghiễn Hiển thần sắc nhỏ không thể thấy nhu hòa xuống dưới, "Không có, khả năng xoay đến mà thôi."
   "Tớ đưa cậu đi phòng y tế?" Cô ngẩng mặt lên, thả nhẹ thanh âm, giống như là đối đãi với một loại nào đó cẩn thận từng li từng tí sợ đồ vật nát.
   "Ừ." Trần Nghiễn Hiển gật đầu, vừa vươn tay, liền bị Chu Lý dùng sức đỡ lấy, đem hắn từ dưới đất chậm rãi kéo lên.
   Bên trong quá trình đứng thẳng, bàn chân thương tổn kia của Trần Nghiễn Hiển không cẩn thận chạm đất, lại đau đến phải hít vào một hơi, Chu Lý vội vàng để tay hắn trên vai vòng lấy chính mình, cả người dìu lấy hắn cẩn thận đi lên phía trước.
   Người vây xem dần dần tản, có thành viên chơi bóng nhịn không được lo lắng muốn nói cái gì đó, Trần Nghiễn Hiển ánh mắt từng cái đảo qua, không hẹn mà cùng ăn ý cấm thanh.
        Phòng y tế.
   Y tế trưởng kiểm tra, sau đó cho ra kết luận là cường độ thấp bị trật, chườm lạnh với băng bó chân, mắt cá chân không còn như lúc trước dọa người, Trần Nghiễn Hiển chân duỗi thẳng dựa lưng vào vách tường, Chu Lý ngồi ở bên giường còn chưa tỉnh hồn.
   "Các cậu làm sao đột nhiên đánh nhau? Đến cùng xảy ra chuyện gì?"
  "Không có đánh." Trần Nghiễn Hiển bình thản giải thích, "Thời điểm chơi bóng phát sinh mấy lần ma sát, không cẩn thận đụng vào."
   "Thật sao?" Chu Lý hoài nghi nhìn chằm chằm hắn, Trần Nghiễn Hiển cùng cô đối mặt, sắc mắt trầm tĩnh.
   "Ừ." Hắn gật đầu.
   Trần Nghiễn Hiển còn cần ở phòng y tế nghỉ ngơi một lát, Chu Lý đi lấy nước cho hắn rửa tay, lúc bưng xô xuyên qua hành lang, đột nhiên nghe được có người gọi cô.
"Chu Lý —— "
   Cô quay đầu, thấy được Phương Chí Hào.
   Hắn đứng ở nơi đó nhìn qua Chu Lý, muốn nói lại  thôi.
   "Tớ nói là hắn động thủ trước cậu tin không?" Hành lang trống trải an tĩnh, hắn có chút khó khăn bất mãn giải thích.
   "Lúc đầu mọi người chơi bóng đánh thật hay tốt, hắn lại đột nhiên nhằm vào tớ, tớ thực tế nhịn không được mới đi đụng hắn ——" mặc dù khí lực khả năng có chút lớn, nhưng người nào biết Trần Nghiễn Hiển vừa vặn liền trẹo chân!
   Hắn âm thầm oán hận mắng.
Tâm cơ quỷ!
   "Tớ đã biết." Chu Lý nghe xong trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng.
   Phương Chí Hào thấy thế một chút kích động, âm lượng không tự giác đề cao, "Cậu không tin tớ? !"
  "Tớ tin tưởng cậu." Chu Lý giải thích, dừng một chút, lại mở miệng.
   "Nhưng tớ cũng tin tưởng cậu ấy."
   Nam sinh cao lớn trước mặt trong nháy mắt lộ ra thất bại, vẻ mặt hiếm thấy mang theo mấy phần tinh thần sa sút.
   "Chu Lý, cậu vì cái gì tin tưởng Trần Nghiễn Hiển như thế, dựa vào cái gì?" Hắn chỉ như một một cái bình hoa thôi sao? Ác miệng lại âm hiểm? Phương Chí Hào tức giận đến tay nắm chặt thành nắm đấm.
   Dựa vào cái gì?
   Hắn chất vấn làm Chu Lý sửng sốt mấy giây, sau đó nghĩ đến một sự kiện trải qua nhiều năm đã lâu không thể làm chung sự tình.
   Chu Lý đi học sớm, các bạn học trong lớp cơ bản so với cô lớn hơn một hai tuổi, lúc học sơ nhất  vẫn còn gầy gò nho nhỏ, vẫn là cái bộ dáng của học sinh tiểu học.
   Vậy sẽ không thể so với hiện tại, cô vừa mới chuyển học qua, đối với xung quanh đều chưa quen thuộc, mỗi lần đều là một mình đeo cặp sách lủi thủi về nhà.
  Từ trường học về đến nhà phải đi xuyên qua một ngõ nhỏ hơi vắng vẻ, thời điểm khai giảng mới nửa tháng, Chu Lý liền bị một đám người để mắt tới.
   Xung quanh là một đám học sinh lưu manh ở trường dạy, chặn cô đòi tiền, trên người đối phương truyền đến khí tức lạ lẫm cùng mùi khói xâm lược áp bách mười phần, cô sợ muốn chết, ngoan ngoãn đưa ra một ít tiền tiêu vặt.
   Sự tình cũng không có vì vậy dừng lại, mà lại cổ vũ bọn hắn nhiều hơn, Chu Lý trở thành mục tiêu, thường thường liền sẽ bị chặn lại.
    Lúc này chính là thời điểm Chu ba Chu mẹ bận rộn nhất, thường xuyên tăng ca không ở nhà, Chu Lý còn bị đối phương uy hiếp không cho phép nói cho bất kì kẻ nào, đồng thời bắt cô phải nói ra địa chỉ nhà mình.
   Chu Lý tuổi còn nhỏ bị loại mánh khoé này hù đến hồn bay phách lạc, mỗi ngày hoảng sợ không chịu nổi, lo lắng hãi hùng, thậm chí còn nghĩ tới rời nhà trốn đi, không để liên lụy đến người nhà.
    Trần Nghiễn Hiển ngẫu nhiên gặp được lần kia, Chu Lý đã bị bắt buộc năm sáu lần.
   Mấy cái nam thanh niên cao lớn vây quanh ở giữa nữ sinh, cái đầu cô nho nhỏ, gầy yếu bả vai sắp bị cặp sách trên lưng đè sập, cả người mặc cho bọn hắn xô đẩy trêu đùa, trên mặt đờ đẫn tuyệt vọng, trong mắt ngậm lấy nước mắt, giống như là một con búp bê vải không có sinh lực.
  Khoảnh khắc ấy lửa giận mãnh liệt xông đến đỉnh đầu, Trần Nghiễn Hiển lần thứ nhất mất lý trí, cái gì báo gọi người, toàn bộ đều quên sạch sành sanh, không quan tâm xông tới, hung hăng ra  quyền.
   Ngày đó hắn bị đánh cho rất thảm, đối phương cũng không có lấy gì tốt, bị tư thế không muốn sống chết của hắn hù đến, thả vài câu chửi bậy liền muốn rời đi.
   Trần Nghiễn Hiển miễn cưỡng đứng vững, lòng bàn tay lau máu trên khóe miệng, hung tợn cắn răng uy hiếp.
   "Về sau còn dám khi dễ cậu ấy, tao thấy bọn mày một lần đánh một lần."
   Bọn hắn là vị thành niên, cũng không dám đi bệnh viện, về sau là ở tiệm thuốc mua cồn i-ốt trừ độc, cơ bản là dược phẩm, Chu Lý ngồi ở ghế bên ngoài, một bên giúp hắn xử lý vết thương một bên khóc, Trần Nghiễn Hiển bộ dáng không thèm quan tâm, lại lần đầu tiên không có phong độ, hung hăng mắng cô ngu xuẩn.
   Trần Nghiễn Hiển đưa cô trên dưới đi học được một tháng, bảo đảm đám người kia sẽ không lại đến quấy rối, lúc đó mới dần dần buông lỏng đề phòng, hắn ăn hơn mười ngày bữa sáng mẹ Chu làm, tổn thương cũng rất nhanh khôi phục tốt, thân thể giống như cao hơn một chút.
   Chu Lý đối với hắn ỷ lại tín nhiệm, đến chính mình cũng không có phát giác, sớm đã thẩm thấu đến trong thân thể, phảng phất là một loại bẩm sinh.
...
   "Thật xin lỗi." Cuối cùng, cô vẫn là nói với Phương Chí Hào.
   Trần Nghiễn Hiển có vết thương ở chân, hành động bất tiện, làm cái gì đều lực bất tòng tâm. Chu Lý quả thực hóa thân thành tiểu nha hoàn của hắn, múc nước mua cơm sung phong làm gậy trống hình người cho hắn, hầu hạ đến tận tâm tận lực.
   Cái dạng này của cô, không khỏi làm Trần Nghiễn Hiển cảm động mấy phần, liền thần sắc đều nhu hoà không ít, hai người đạt đến sự hoà hợp trước nay chưa từng có.
   Thứ sáu tan học, Chu Lý đưa Trần Nghiễn Hiển về nhà, chân hắn đã gần như khỏi hẳn, bác sĩ đổi một lần thuốc cuối cùng liền có thể hủy đi băng vải, tự mình khôi phục.
   Hiện tại bình thường đi đường có chút đau đớn rất nhỏ, ngoại trừ đi lên xuống cầu thang không tiện, cơ bản thì đã có thể hoạt động tự nhiên.
   Lúc chạng vạng tối, Chu Lý cố ý tránh đi giờ cao điểm tan học, lúc đợi đến trường học người đều đi được không sai biệt lắm, mới thu dọn đồ đạc cùng Trần Nghiễn Hiển cùng nhau trở về.
   Cô ở một bên đỡ lấy hắn, chậm rãi đi xuống cầu thang, hai người kề bên rất gần, Trần Nghiễn Hiển cúi đầu xuống liền có thể thấy được đỉnh xù lông.
    Trong mũi giống như ngửi thấy trên quần áo có mùi nước giặt tạo mùi thoang thoảng.
   Cùng khí tức trên thân cô hỗn hợp lại cùng nhau, biến thành một loại đặc hữu, lôi cuốn lấy vị ngọt ấm áp.
   Không có một ai trong cầu thang, tiếng bước chân là động tĩnh duy nhất, Trần Nghiễn Hiển tựa hồ nghe được tiếng tim đập của mình, ở trong lồng ngực chậm chạp nhảy lên kịch liệt.
   Thời gian bị kéo dài, giống một tước phim quay chậm, ánh mắt của hắn rơi ở bên người trên mặt cô, không có chút nào phát giác sự ôn nhu cùng yêu thích.
   Bất tri bất giác, hai người đi đến chỗ ngoặt của cầu thang, Chu Lý chuyên tâm đỡ lấy hắn, chú ý bậc thang dưới chân, ánh mắt Trần Nghiễn Hiển ngưng ở trên người cô, ai cũng không có chú ý tới phía trước có người đi tới.
   Đột nhiên, một tiếng nói quen thuộc vang lên, mang theo sự răn dạy cùng nghiêm túc.
   "Trần Nghiễn Hiển, Chu Lý! Hai người các em làm sao còn ở nơi này!"
   Trần Nghiễn Hiển đột nhiên bừng tỉnh, dời ánh mắt nhìn về phía thầy, thần sắc khắc chế trầm tĩnh, môi giật giật, lại không nói chuyện.
   Chu Lý bên cạnh ngẩng đầu, một mặt đứng đắn nhìn qua Lý Thanh Thiên giải thích.
"Giáo sư Lý, bạn học Trần Nghiễn Hiển chân không tiện, em dìu bạn ấy xuống lầu."
   "Làm sao muộn như vậy?" Ánh mắt của hắn vẫn là hoài nghi dự đoán, ở giữa hai người tuần sát dò xét, Chu Lý lý trực khí tráng trả lời.
   "Bởi vì thời điểm vừa tan học có nhiều người, sợ không cẩn thận đụng vào."
   Lý do hợp tình hợp lý.
   Lý Thanh Thiên gật gật đầu, chắp tay sau lưng đi vượt qua bọn họ, không quên lưu lại một câu.
   "Về nhà sớm, không được lưu lại trên đường."
"Vâng, cám ơn giáo sư Lý quan tâm!"
   Cuống họng Chu Lý giơ lên ứng tiếng, bộ dáng tự nhiên hào phóng nổi bật lên, bên cạnh không nói một lời Trần Nghiễn Hiển phá lệ chật vật, sau khi người đi, hắn mới liếc nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt.
   "Cậu ngược lại là không chút nào chột dạ."
   "Chúng ta thân chính không sợ bóng nghiêng."      Đáy mắt cô bằng phẳng, cằm nhỏ nhếch lên, bộ dáng tựa hồ còn có chút đắc ý, Trần Nghiễn Hiển sắc mặt một nháy mắt âm trầm xuống, từ trong khuỷu tay cô rút ra, tự mình hất tay cô ra.
   "Tự tớ đi!"
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hàng phía trước tám mươi cái hồng bao ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top