Chương 5: Không bằng dứt khoát cắn tớ đi

   Sau khi Phương Chí Hào đi, Trần Nghiễn Hiển cười như không cười nhìn cô, Chu Lý có chút chột dạ, buông tay ra, tầm mắt rủ xuống.
   "Cậu biết nên làm như thế nào? Hả?" Hắn duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng gõ cái bàn cô, Chu Lý nhỏ nhỏ mờ mịt.
   "A. . ."
   "Làm sao cự tuyệt Phương Chí Hào, cùng hắn nói rõ ràng, bảo hắn đừng lại đây lấy lòng cậu." Trần Nghiễn Hiển dứt khoát kiên nhẫn dạy cô, đem sự tình tỉ mỉ nói rõ, Chu Lý kịp phản ứng, đỏ mặt lên.
   "Hắn, hắn chính là mua quà cho tớ hai lần mà thôi, nơi nào có cái gì lấy lòng. . ." Lúc này lại liên tưởng tới Tưởng Bố Cốc nói đến cuồng nhiệt theo đuổi, Chu Lý càng thêm khó xử, cảm giác mình đã bị vũ nhục.
   "Các cậu đang loạn tưởng cái gì vậy, dơ bẩn bẩn thỉu! Tớ đi nói rõ ràng với hắn!" Chu Lý chợt đứng lên, nắm chặt nắm đấm, lòng đầy căm phẫn, như cái pháo đạn nhỏ cùng vọt tới trước bàn Phương Chí Hào, khí diễm lại yếu xuống tới.
"Cậu, cậu ra đậy một chút, tớ có việc muốn nói."
   Hai người đứng ở trong hành lang, Phương Chí Hào còn có chút lạc lõng, lại kìm không được khẩn trương, trộn lẫn lấy chờ mong, "Chu Lý, cậu tìm tớ có chuyện gì?"
   "Tớ chính là muốn cùng cậu nói. . ." Cô gãi gãi đầu, hơi có vẻ buồn rầu, "Đừng đưa đồ ăn cho tớ, tất cả mọi người là bạn học, không cần thiết phải khách khí như vậy."
   "Vì cái gì!" Phương Chí Hào trong nháy mắt tức giận, lên giọng, "Có phải hay không bởi vì Trần Nghiễn Hiển!"
   "Cái này cùng hắn không có quan hệ." Chu Lý nhướn lông mày, nghiêm túc lại không lạnh không nóng trình bày, "Chúng ta chỉ là bạn học bình thường, cũng không phải là bằng hữu đặc biệt tốt, cho nên hảo ý của câu sẽ để cho tớ cảm thấy có áp lực cùng không quen, mọi người về sau là bạn học bình thường được rồi."
. . .
   Phương Chí Hào mặt ủ mày chau, lúc ủ rũ trở lại phòng học giống như là một con đấu bại gà trống, vừa ngồi xuống liền ỉu xìu ỉu xìu gục xuống bàn, vùi đầu không dậy nổi.
   Trần Nghiễn Hiển thu hồi ánh mắt dò xét, ánh mắt rơi vào gương mặt tức giận nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng lơ đãng xuất hiện ý cười, tiếng nói ôn hòa, "Làm tốt lắm, cuối tuần này thưởng cậu."
   Chu Lý nhịn một chút, rất muốn duy trì được phẫn nộ, nhưng vẫn là không khỏi hỏi: "Thưởng  gì?"
   "Đến lúc đó sẽ biết." Trần Nghiễn Hiển suy tư hai giây, mỉm cười nói.
   Cuối tuần này, trời sáng khí trong, Chu mẹ chuẩn bị bữa sáng mang lên bàn, thấy Chu Lý mặc chỉnh tề đeo túi nhỏ đi ra ngoài, ở cửa trước vội vã đổi giày.
   "Mẹ, hôm nay con hẹn bạn học, đi trước."
   "Ai, bữa sáng con không ăn hả?"
   "Không còn kịp rồi ——" Chu Lý người đã đến đầu bậc thang, thanh âm xa xa truyền đến, Chu mẹ mắt nhìn đồng hồ trên tường chỉ hướng 8:30, cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn.
   Chu Lý xuống xe taxi, đi vào hiệu sách lúc Trần Nghiễn Hiển nói, khoảng cách hai người ước định thời gian đã qu một phút, ánh mắt cô cuống quít tìm kiếm, rốt cục vị trí bên trong cùng phát hiện hắn.
   Hiệu sách chia làm hai bộ phận, phía trước là thư viện, đằng sau thì là một quán cà phê, ánh đèn thoải mái dễ chịu, không khí yên tĩnh, cái bàn trưng bày màu nâu gỗ, bốn phía có thể thấy được xanh thực.
   Cô chạy tới, còn chưa có thở đều đặn, "Ngại quá, tớ tới chậm một chút xíu."
   "Không có việc gì." Thái độ Trần Nghiễn Hiển rất là hòa ái, lại còn hỏi cô, "Ăn điểm tâm chưa?"
". . ." Chu Lý bình phục hai giây, mới thăm dò đáp, "Còn chưa có."
   "Vậy tớ giúp cậu gọi một phần, tiệm này bánh ngọt cũng không tệ lắm." Trần Nghiễn Hiển cúi đầu cầm menu bên cạnh, giúp cô chọn một khối black forest* bánh ngọt cùng hai chén cà phê.
Chu Lý bất định ngồi xuống, cất kỹ túi nhỏ của mình, mật thiết chú ý đến sắc mặt hắn.
* Black forest cake: giống trong hình dưới

   Phải biết, Trần Nghiễn Hiển thế nhưng là ghét nhất người khác đến trễ, buổi sáng cô không cẩn thận ngủ quên, trên xe một đường đều nơm nớp lo sợ.
   Chu Lý đến đây hết thảy quy công cho hắn hôm nay tâm tình tốt.
   Sau đó, không khỏi nhớ tới mục đích chuyến đi này.
   "Đúng, cậu nói ban thưởng là cái gì a?" Chu Lý hạnh hạch mắt to, bên trong bao hàm chờ mong, hai tay dâng gương mặt, dáng tươi cười không tự giác tràn ra ngoài.
   Trần Nghiễn Hiển hơi cong khoé miệng một chút, sau đó kéo khoá kéo của cặp sách trước người, không chút hoang mang từ giữa lấy ra một chồng thật dày bài thi phóng tới trước mặt cô, thần sắc nhu hòa.
   "Đây là đề mô phỏng của các năm trước và chính tớ sửa sang lại trọng điểm, cậu đem cái này làm xong, toán học hẳn là có thể miễn cưỡng qua môn."
   "..." Chu Lý nhìn xem, trước mặt là một đống bài thi sắp cao hơn cái cằm mình, cảm nhận được chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ.
   Nửa ngày, cô vùng vẫy giãy chết, yếu ớt hỏi, "Không làm được sao?"
   Trần Nghiễn Hiển lắc đầu, ôn nhu lại tàn khốc.
"Chu Lý, cậu có muốn cùng tớ lên cùng một trường đại học không."
   Này không thể nghi ngờ lại là một cái kinh lôi, miệng Chu Lý mở ra môi hồi lâu đều không khép được, không thể tin kêu lên: "Trần Nghiễn Hiển cậu điên rồi sao!"
   Cô hoảng sợ đong đưa đầu, tự lẩm bẩm, "Không có khả năng, cậu không bằng dứt khoát cắn tớ luôn đi."
   "Tớ phân tích qua, cậu ngoại trừ toán học mấy môn đơn khoa khác đều học không kém, tổng điểm cấp trước là một trăm, cùng A một đi không trở lại, năm trúng tuyển phân số chỉ thua kém hơn một trăm phân mà thôi, mấy tháng này dùng hết toàn lực ôn một cái, cũng không phải không có khả năng."
   Trần Nghiễn Hiển lù lù bất động, tỉnh táo trật tự phân tích rõ ràng cho cô, Chu Lý lại càng nghe càng tuyệt vọng, ôm đầu nhắm mắt, tự thôi miên bản thân.
   "Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh."
   Trần Nghiễn Hiển: ". . ."
   Hắn hít một hơi thật sâu, trầm giọng gọi cô.
   "Chu Lý."
Vẻ mặt cô cầu xin, chậm rãi thả tay xuống, nhìn qua hắn mắt đầy cầu khẩn.
"Tớ thật không được. . ." Cô bối rối giải thích,  "Giống tớ là một loại phế vật, não dung lượng có hạn, cùng các cậu IQ cao học bá là không thể so được, học cặn bã nghịch tập cố sự cũng chỉ sẽ phát sinh tại đầu óc người thông minh, mà lại, mà lại cha mẹ tớ chỉ cần tớ có thể thi đậu đại học liền đã rất thỏa mãn."
   "Chu Lý, cậu chẳng lẽ không muốn cùng tớ ở một trường học đọc sách sao?" Trần Nghiễn Hiển thấy thế biểu lộ nhu hòa xuống tới, ngữ khí chậm dần, trầm thấp dụ hống.
   "Chuyện gì phát sinh cậu có thể tùy thời tùy chỗ tìm tới tớ, sớm muộn đều có thể gặp mặt, cuối tuần có thể cùng đi ra ngoài, ngồi nghỉ cùng một chuyến xe lửa về nhà, vô luận gặp được khó khăn gì, tớ đều sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu giải quyết —— "
   Theo lời hắn nói rơi xuống, Chu Lý lâm vào trầm tư, cô nghĩ ngợi một phen hoàn cảnh hắn miêu tả, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng ánh mắt rơi vào xếp bài thi phía trên, trong nháy mắt một cái giật mình, trở lại hiện thực.
   "Cái kia, kỳ thật tớ cảm thấy, không ở cùng một đại học cũng không có quan hệ gì. . ." Cô thử dò xét nói, Trần Nghiễn Hiển biến sắc, mới ấm áp hoà thuận vui vẻ tựa như là giả tượng.
  Hắn mặt không biểu tình, ngữ khí băng lãnh.
"Vậy chúng ta liền tuyệt giao đi."
   "..." Chu Lý lập tức đổi giọng.
"Cậu nói đúng! Tớ cũng cảm thấy học cùng một trường đại học rất tốt!"
   "Không phải là thi A lớn, tớ nhất định có thể làm!" Chu Lý khóc nói.
. . .
   Cho tới trưa vùi đầu làm bài, thời gian trôi qua nhanh chóng, buổi trưa hai người ở trong cửa hàng ăn cơm trưa, Chu Lý chọn chính là mỳ Ý, Trần Nghiễn Hiển kêu phần tiêu đen thịt bò cơm.
   Món ăn tốt nhất đến, cơm phân lượng không sai, mỳ Ý tinh xảo ở trong mâm, nho nhỏ một đoàn, Chu Lý không ăn mấy ngụm chỉ thấy ngọn nguồn.
   Ánh mắt của cô không tự chủ được nhìn chăm chú về phía khối thịt trong mâm Trần Nghiễn Hiển, tay nắm lấy cái nĩa, nuốt yết hầu.
   Trần Nghiễn Hiển nhấc lên mí mắt nhìn một chút, cầm đũa gắp mấy miếng thịt cho cô, lại hỏi, "Đủ sao? Cần tớ lấy thêm ít cơm cho cậu không?"
    Chu Lý suy tư mấy giây, quả quyết gật đầu, cầm chén dịch chuyển về phía trước, "Tốt, tớ muốn lấy một ít tương cơm bên kia."
   Trần Nghiễn Hiển không nói gì, ngón tay thuận theo cô hướng về chén mình, cầm muôi xúc cho cô đều đặn một nửa.
    Ăn uống no đủ, hai người tiếp tục ôn tập, lại làm xong một tờ bài thi, Chu Lý ngồi thẳng lên duỗi lưng một cái, Trần Nghiễn Hiển đồng thời để bút xuống, xoa tay.
   Hắn mắt nhìn lên đồng hồ đeo tay, mang theo vài phần tản mạn tùy ý, "Bốn giờ, muốn đi xem phim không?"
   "A, đã trễ thế như vậy à."
   "Ừ, vừa vặn xem hết có thể trở về nhà ăn cơm." Trần Nghiễn Hiển ngẩng đầu nhìn cô, "Chơi học kết hợp, học quá nhiều đầu óc của cậu chịu không được."
   "Có lý." Chu Lý không kịp chờ đợi, đã bắt đầu bắt đầu thu hồi bài thi ôn tập, tài liệu giảng dạy bày đầy bàn.
   "Thuận tiện mua hai cốc trà sữa, phim thêm trà sữa mới là tuyệt phối."
   Chủ nhật, rạp chiếu phim có rất nhiều người, Trần Nghiễn Hiển sớm đã ở trên mạng mua phiếu, mua phải là gần nhất trận, một bộ kinh điển Disney phim hoạt hình, có rất nhiều cha mẹ mang theo con mình đến xem.
   Hai người cầm phiếu tìm tới vị trí của mình, sau khi ngồi xuống, Chu Lý hướng bên cạnh xem xét, đối diện phias trước là một cậu bé, con mắt tròn căng, trong tay bưng lấy bắp rang đang tập trung tinh thần nhìn cô.
   Chu Lý đối với cậu bé cười cười, đỉnh đầu quang một cái chớp mắt đêm đen đến, chính giữa màn hình lớn bắt đầu chiếu phim.
   Phim dài một một trăm phút, xem hết thì trời chiều vừa mới chìm ở chân trời, thoáng mở ra một màu nhàn nhạt đỏ, chạng vạng tối lộ ra vẻ phá lệ ôn nhu.
   Trạm xe buýt ở phía dưới rạp chiếu phim, hai người sóng vai hướng kia đi đến, dọc theo đường cái, cùng đám người gặp thoáng qua, Chu Lý còn có chưa uống xong trà sữa cùng bắp rang thừa, vừa định tìm thùng rác vứt bỏ, phát hiện dây  giày bị tuột.
   Cô đem đồ vật trong tay giao cho Trần Nghiễn Hiển, ngồi xổm xuống buộc giây giày.
   Chu Lý đi là giày thể thao, nhanh gọn buộc lại, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, nghe phía sau truyền đến một tiếng mang theo ngạc nhiên thăm dò, "Trần Nghiễn Hiển?"
  Trần Nghiễn Hiển nghe tiếng vừa quay đầu, người kia tựa hồ xác nhận, ngữ khí trở nên khẳng định lên.
"Thật là cậu a, thật là đúng dịp, một mình cậu đi sao?"
   Chu Lý lần này đã hiểu, là những người trong ban ủy viên lao động, một ngày bình thường là những nam sinh thích nhất bát quái ồn ào.
   Cô lập tức ngẩng đầu, duy trì lấy tư thế buộc giây giày không thay đổi, hướng Trần Nghiễn Hiển nháy mắt ra hiệu.
   Hắn bất động thanh sắc, ánh mắt rủ xuống, rơi vào cái tay đang giằng co với dây giày, lần nữa dời mắt, nhìn về phía sau đầu, ngữ khí nhàn nhạt.
   "Có chuyện gì không?"
   Hắn đứng ở nơi đó, trên mặt không có quá nhiều biểu tình, lộ ra dáng vẻ chớ đến gần.
   Nam đồng học theo bản năng xót xa, cảm thấy hắn hôm nay tâm tình không tốt lắm, lập tức không kịp chờ đợi muốn chạy đi, căn bản vô tâm chú ý chung quanh.
"Không có việc gì không có việc gì. . . Thấy cậu liền chào hỏi." Hắn liên tục khoát tay, chỉ chỉ một phương hướng ngược lại, cẩn thận hỏi thăm, "Vậy tớ đi trước?"
   "Trên đường cẩn thận." Trần Nghiễn Hiển kéo căng lấy hàm dưới, hơi chút gật đầu, thái độ nhu hòa rất nhiều, nam đồng học thụ sủng nhược kinh,         lúc quay người rời đi, hoang mang gãi gãi cái ót.
Hôm nay người này làm sao có chút kỳ kỳ quái quái. . .
  Chu Lý ngồi xổm trên mặt đất đến chân đều đã tê, cũng không nghe thấy Trần Nghiễn Hiển gọi cô đứng lên, âm thanh trò chuyện tựa như ngừng một đoạn thời gian, cô nhịn không được động tác,  nghiêng đầu một chút sang chỗ khác, sau lưng đã không có một ai.
   Chu Lý một thanh đứng lên, khí thế mười phần.
"Cậu đi tại sao không gọi tớ!" Cô thở phì phò chất vấn, Trần Nghiễn Hiển không để ý tới cô, bình tĩnh nhìn chăm chú, dư huy màu đỏ cam chiếu vào, trong mắt đựng lấy ánh sáng, giống như biến thành màu hổ phách trầm tĩnh.
   "Cùng với ta nhận không ra người?" Hắn hỏi ngược lại câu, Chu Lý nhất thời sửng sốt.
  Bên đường dòng người đi lại không dứt, cái cây cao lớn không biết tên nở ra những đoá hoa màu hồng, ở trong gió nhẹ rêu rao, một tiếng ô tô thổi còi làm cô tỉnh lại .
   Trên mặt Chu Lý bày biện ra một loại khó tả xoắn xuýt, giây lát, cô chột dạ giương mắt, lấy lòng hướng hắn vươn một đầu ngón tay.
   "Trần Nghiễn Hiển, chúng ta. . . Có thể hay không ước định một việc?"
   "Hả?" Trần Nghiễn Hiển nhìn chằm chằm cô, lặng chờ đoạn dưới.
   "Chính là, xuất phát từ các phương diện cân nhắc, chúng ta trước mắt là quan hệ người yêu, trước tiên có thể không cho người khác biết được không?"
   "Lý do." Hắn lời ít mà ý nhiều.
   "Tớ sợ bị bọn hắn vặn đầu. . ." Chu Lý rụt cổ một cái, thanh âm rất yếu, bộ dáng sợ ba ba, lại có chút đáng thương.
   Trần Nghiễn Hiển nhắm mắt, nhớ tới cô ngày đó phát ngôn bừa bãi, vò mi tâm, "Có thể."
   "Cái kia. . ." Cô lại do dự một chút, ấp a ấp úng, nhấc lên mí mắt nhìn lén hắn, mới nói.
   "Chúng ta có thể hay không giống như trước?"
   "Tỉ như?" Trần Nghiễn Hiển vặn mi suy nghĩ một lát, chậm rãi hỏi.
   "Lúc trước là bạn học trên dưới khóa, ngồi trước sau bàn, cậu giúp tớ mua trà sữa tải phim, tớ giúp cậu mang bữa sáng, tựa như chúng ta không có giống yêu đương. . ."
   Nói đến phần sau, Chu Lý thanh âm càng ngày càng nhỏ, đại khái là chính mình chột dạ không đi nổi, tiếng nói dần dần biến mất, cúi đầu tránh đi, mắt không còn dám nhìn hắn.
   Trần Nghiễn Hiển nhìn cô gái nhỏ trước mặt co đầu rụt cổ, tức giận mỉm cười.
*
Tác giả có lời muốn nói:
# đáp ứng làm bạn gái của ngươi chỉ là lừa ngươi tiếp tục cùng ta làm bằng hữu hệ liệt #^^
Hàng phía trước tám mươi cái hồng bao ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top