Chương 2: Cái mạng này là trà sữa cho
Lời nói của Chu Lý hùng hồn rơi xuống, không khí chớp mắt yên tĩnh, thời gian giống như dừng lại mấy giây, có người mắt tinh nhìn thấy sau lưng Chu Lý, cách đó không xa là Trần Nghiễn Hiển, thoáng nhìn hắn so với trước sắc mặt tựa hồ càng thêm âm trầm, lập tức ngậm miệng.
Những người khác đều cảm thấy nguy hiểm liền dứt khoát ngồi xuống, mới vừa nãy náo nhiệt ồn ào như cái chợ. Bây giờ phòng học lập tức yên tĩnh.
Trần Nghiễn Hiển đi tới, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua từng người một vòng, cuối cùng dừng trên người Chu Lý, đôi mắt giống như phủ tầng sương mù, lờ mờ không rõ cảm xúc.
Âm thanh hắn lãnh đạm.
"Các cậu đều quá nhàn rỗi có phải hay không, nếu không có thể cùng tớ tới xin giáo sư Lý tuần này làm nhiều hơn mấy đề thi sau khi học xong tiết sinh hoạt này?"
"Cái này là không cần nha!" Sắc mặt mọi người lập tức trở nên hoảng sợ, vội vàng cự tuyệt.
"Trần đại ca, chúng ta lập tức liền đi học tập!"
"Đúng đúng đúng! Cam đoan sẽ không còn có lần sau! Chúng ta nhất định sẽ bảo vệ thật tốt bạn học Chu Lý !"
Chỉ nghe thấy mọi người luân phiên cam đoan, tiếng lật sách trên bàn rầm rầm truyền đến, với lúc trước mặt Chu Lý hoàn toàn là khác nhau. Cô dùng sức mím chặt khóe miệng, tức giận đi tới chỗ mình ngồi.
Trần Nghiễn Hiển không có đi khỏi, ngồi xuống chỗ ngồi sau lưng Chu Lý.
Động tác hai người không nhẹ cũng không nặng, lúc này bầu không khí trong phòng lại bị kéo dài thả chậm, tiếng ghế ma sát với mặt đất đều có thể nghe rõ ràng.
Chu Lý mở hộp đựng bút, từ giữa hộp xuất ra một tờ giấy màu hồng thỏ, cúi đầu trên bàn viết cái gì đó, Trần Nghiễn Hiển sắc mặt trầm tĩnh mở sách, thần sắc cử chỉ hắn đều như thường, ánh mắt thăm dò quanh mình dần dần tản đi, tâm bát quái thu liễm, bắt đầu làm các công việc.
Không lâu lắm, trên bàn Trần Nghiễn Hiển có thêm một viên giấy nhỏ, bị người phía trước ném tới, sau khi hạ xuống còn không an phận mà run lên hai lần.
Bút trong tay hắn dừng một chút, nhặt lên, ngón tay thon dài cầm mẩu giấy dúm dó kia, thuần thục mở ra, dùng bút mực màu đen viết một câu trên giấy, kiểu chữ xinh đẹp giống như trẻ con trong phim hoạt hình.
"Trần Nghiễn Hiển! Cậu không biết bọn hắn vừa rồi có bao nhiêu! Quá! Phận đâu!"
Hình ảnh nữ sinh phẫn nộ tựa như xuyên qua trang giấy nhảy ra, Trần Nghiễn Hiển nghĩ đến tình cảnh khi đó, thần sắc hơi chậm lại, hắn nâng bút viết cái gì đó, kế tiếp, viên giấy nhỏ lại rất nhanh ném qua.
"Vậy mà nói xấu hai chúng ta đang nói yêu đương! Cậu nói một chút, cái này đúng sao? ! Quả thực hoang đường đến cực điểm! Đều đã làm cho tớ phát thề độc! ! !"
Đầy rẫy dấu chấm than trên giấy, bên cạnh còn vẽ lên cái biểu cảm phẫn nộ đơn giản, rất dễ nhìn ra được người viết đang không thể tin cùng khó mà tiếp nhận, Trần Nghiễn Hiển trầm mặc trong giây lát, một lần nữa đem giấy trong tay vò thành một cục, nhét vào trong ngăn bàn.
Chu Lý đợi đã lâu, mãi cho đến buổi chiều tan học đều không được Trần Nghiễn Hiển đáp lại, cô cũng đã quá quen thuộc, chính mình loạn đông tây tạo ra quá nhiều sự tình, có đôi khi Trần Nghiễn Hiển không có kiên nhẫn sẽ làm lơ không để ý tới cô.
Có người lục đục ngo ngoe bắt đầu ra ngoài ăn cơm, nhất trung có giờ tự học buổi tối, buổi sáng Chu Lý bị lão Lý khiển trách một trận, nên bắt buộc phải về nhà, đồng thời phải viết ba ngàn chữ kiểm điểm còn muốn phụ huynh ký tên nộp lên.
Chu Lý chầm chập thu dọn sách bỏ vào cặp, Tưởng Bố Cốc kéo nàng cùng nhau xuống lầu, nhà ăn cùng cửa trường học có một đoạn cùng đường, đi qua thao trường một lúc, bên cạnh có người đang đánh bóng rổ, bầu không khí như lửa nóng, một đám nam sinh chạy nhảy vọt qua, góc áo đồng phục bị gió thổi lên không trung, tạo thành một phong cảnh xinh đẹp.
Trong đó, ở giữa, thân ảnh cao gầy thu hút sự chú ý, nam sinh dẫn bóng theo tư thế gọn gàng, chân dài nhẹ nhàng nhảy lên, quả bóng hoàn mỹ tiến vào rổ.
Ánh chiều chiếu xuống dưới, khẽ nhếch lên bên mặt trắng nõn tuấn tú, sống mũi cao thẳng tắp cùng hàm dưới phác hoạ ra đường cong lãnh đạm, mấy sợi tóc mái tản mát cái trán, trên thân đồng phục ăn mặc rất chỉnh tề, khóa kéo quy củ kéo đến xương quai xanh phía trên, môi mỏng nhấp nhẹ.
Chung quanh truyền đến tiếng nho nhỏ lớn tiếng khen cùng tiếng hoan hô, trên sân có không ít bóng người đém xem, có nữ sinh không kìm nén được liền vỗ tay, đôi mắt tỏa sáng ngưng lại trên người hắn, miệng hưng phấn giao lưu cùng các bạn học.
"Ban một Trần Nghiễn Hiển rất đẹp trai a!"
"Mọi người đều biết, cám ơn."
"Người ta không chỉ có dáng dấp đẹp trai đâu mà thành tích còn rất tốt, không hổ là đứng đầu cao tam ."
"Ôi ôi ôi cặp kia chân, gương mặt kia, tuyệt!"
Tiếng nói của các cô không nhỏ, đều nghe được rõ ràng rành mạch, Tưởng Bố Cốc đẩy Chu Lý, nhíu mày trêu ghẹo.
"Cậu nhìn kìa, Trần Nghiễn Hiển hiện tại lại có thể là tình nhân trong mộng của bao học muội nha."
". . . Thật sự là không thể tưởng tượng nổi." Chu Lý lắc đầu, không khỏi cảm khái.
"..." Tưởng Bố Cốc im lặng, "Này có cái gì là không thể tưởng tượng nổi, chỉ có cậu, mỗi ngày với đại soái ca đối xử thờ ơ."
Chu Lý trầm mặc. Thời điểm cô nhận biết Trần Nghiễn Hiển, hắn vẫn chỉ cao hơn cô một chút, tướng mạo chỉ giống những nam sinh phổ thông mà thôi.
Không biết từ lúc nào mọi người đều bắt đầu khen hắn soái, mặc dù Chu Lý tự cho là Trần Nghiễn Hiển cùng với hắn trước kia cũng không có khác nhau quá nhiều.
Chỉ là, bất quá tính tình biến lớn chút, ngũ quan nẩy nở một chút, vóc dáng đột nhiên cao lên hai mươi centimet mà thôi.
Cô đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên một cái áo khoác từ trên trời rơi xuống, che lại đầu cô, trước mắt đen lại, đỉnh đầu có âm thanh rời rạc quen thuộc.
"Chu Lý, giúp tớ giữ áo khoác."
Chính là nhân vật nam chính mới vừa rồi được thảo luận đến.Trần Nghiễn Hiển.
Chu Lý đưa tay lên đầu đem áo khoác đồng phục lấy xuống, nâng quai hàm lên.
"Tớ không rảnh, tớ phải đi về."
"Tớ hôm nay cũng trở về nhà, đợi chút nữa đi cùng nhau." Hắn vặn nắp chai nước khoáng ngửa đầu nhấp một hụm lớn, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm nàng, mang theo nhiệt khí sau khi vận động, cả người ướt sũng.
Chu Lý thở dài, "Tốt a."
Ai kêu nhà hai người chỉ cách nhau mấy đầu đường cái, đi học trên đường gặp được cũng là chuyện thường.
Trần Nghiễn Hiển bọn hắn đánh bóng nửa sân, còn có mấy vòng liền có thể phân ra thắng bại, Chu Lý ngoan ngoãn ôm quần áo đứng bên sân chờ hắn, không hiểu sao cảm nhận được ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng.
Cực nóng, nhìn trộm phảng phất mang theo như thật chất.
Cô lập tức quay đầu nhìn qua, khí thế mười phần, bắt được ánh mắt dò xét, đối phương mười phần chột dạ dời mắt, tiếp tục xem hướng trong sân.
Chu Lý âm thầm hừ hừ, chỉ tiếc Tưởng Bố Cốc đi trước đến nhà ăn không ở đây nếu không cô thật muốn chế nhạo một phen.
Ngươi nhìn một cái ta nhìn lại một cái, tiểu học muội kia quả nhiên ánh mắt cũng không quá tốt, rõ ràng cô cùng Trần Nghiễn Hiển rất trong sáng nha, làm sao những người kia đều lộ ra một vẻ bát quái khó nhịn, dáng vẻ như phát hiện ra có gian tình .
Không cần phải ở sân bóng rổ chờ lâu, Trần Nghiễn Hiển liền kết thúc thi đấu, trên trán mang theo một tầng mồ hôi mỏng, hướng cô đi tới, Chu Lý đem đồng phục ôm trong ngực đưa cho hắn, hai người đi ra ngoài, nhớ tới khi về nhà phải đối mặt đủ loại, Chu Lý không khỏi dậy lên nỗi buồn, mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu thở dài.
Trần Nghiễn Hiển vẻn vẹn lườm nàng một chút, liền biết nàng trong đầu nghĩ đến cái gì.
"Lần trước, thời điểm giúp cậu tải phim đã nói, để thời gian nghỉ giữa khoá rồi xem, cậu lại không nghe, cứ muốn đi khiêu chiến ranh giới cuối cùng vủa lão sư." Trần Nghiễn Hiển mặc áo khoác, đúng quy tắc kéo khóa kéo đến cổ, hơi có vẻ lạnh lùng ghẹo cô.
"Tớ nhìn thấy nửa bộ phân cao trào trong kịch bản, nhịn không được nha." Chu Lý bị một dạng này của hắn không nể mặt mũi nói một trận, lúc đầu bảy phần thương tâm lập tức biến thành mười phần, chỉ cảm thấy tự gây nghiệt thì không thể sống.
Chu Lý ủ rũ, bước chân rơi xuống mấy nhịp, hai người thoáng kéo ra khoảng cách, một trước một sau.
Cô nhất thời không nói, đeo cặp sách buông thõng đầu, bất tri bất giác nhanh đến cửa trường học.
Trần Nghiễn Hiển mấp máy môi, đột nhiên lên tiếng, "Muốn hay không uống trà sữa, tớ mời cậu."
"Quên đi." Chu Lý nhíu mày xoắn xuýt, cắn môi nghĩ lại hồi lâu, gian nan phun ra ba chữ.
"Tớ không xứng."
"..."
"Hôm nay trân châu đường đỏ hình như mua hai cốc giảm nửa giá, ngươi thật không muốn sao?"
Trần Nghiễn Hiển vừa nhìn về phía trước vừa nói. Vừa mới nói xong, liền nghe được bên cạnh có người cấp tốc đáp, thuần thục lưu loát.
"Muốn một cốc, nhiệt độ bình thường, thuận tiện thêm một phần pudding đậu đỏ, cám ơn."
"..."
Trần Nghiễn Hiển đi mua trà sữa, bưng tới đưa một cốc cho cô, Chu Lý cầm ống hút đâm thủng giấy đóng, dùng sức hít một hơi, trong nháy mắt trên mặt bị thỏa mãn thay thế, tinh thần có chút tốt lên.
"Cái mạng này của tớ liền là trà sữa cho. . ."
"Còn có nồi lẩu đồ nướng thập cẩm cay." Trần Nghiễn Hiển xoa đầu cô, nhịn không được trong lòng ngứa ngáy, tay đụng đụng, ngoài miệng lại không nể mặt mũi bổ sung.
Chu Lý che đầu, bị nói trúng tim đen liền thẹn quá hoá giận, "Lấy cái tay bẩn thỉu của cậu ra!"
Chạng vạng tối sắc trời sáng mềm, phía trước giao lộ đèn đỏ sáng lên, mấy hàng xe có thứ tự cập bến, lượng người đi đường riêng phần mình vội vàng đi qua.
Hai người sóng vai, một bên uống trà sữa một bên đi dọc theo đường cái, Chu Lý mắt nhìn hắn không nhanh không chậm bước đi, hiểu rõ trong tâm, "Cha mẹ cậu lại không có ở nhà?"
"Đúng. Tăng ca."
"Vậy buổi tối cậu không được ăn thức ăn ngoài." Cô lại nhăn nhăn lông mày nhỏ, một mặt buồn rầu, "Không khỏe mạnh."
"Vậy tớ ăn cái gì?" Hắn thuận miệng nói một câu, ai ngờ, Chu Lý lại lâm vào trầm tư .
"Không phải. . . Cậu có thể tới nhà của tớ ăn cơm." Nghĩ nửa ngày, cô cuối cùng cũng nói ra một câu trả lời, Trần Nghiễn Hiển ánh mắt thật sâu nhìn về phía cô, Chu Lý phối hợp nói tiếp.
"Mẹ tớ mỗi lần đều vung tay quá chớn, đồ ăn thường xuyên làm nhiều rồi ăn không hết, nếu như cậu đã đến tớ cũng không cần sợ lãng phí, cũng không cần cố ý đem những đồ ăn thừa đóng gói vào để xuống dưới nuôi mèo hoang.
Cô nói đến đây, liền có cảm giác đó là một ý kiến hay, ngẩng đầu nhìn hắn, tiếng nói dương lên sự hưng phấn.
"Trần Nghiễn Hiển! Cậu cảm thấy thế nào! Đây có phải hay không là một biện pháp giải quyết hoàn mỹ!"
". . . Tớ cảm thấy chẳng ra sao cả." Trần Nghiễn Hiển im lặng một lát, mặt không biểu tình nói.
...
Trời lúc một tối, toàn bộ trường học đều yên lặng, bị bao phủ ở trong màn đêm, chỉ có mỗi cái phòng học sáng đèn, giống như là từng cái ô nhỏ phát sáng.
Tự học buổi tối có chút loạn, Chu Lý buổi tối không đến, phía trước trống rỗng, Trần Nghiễn Hiển làm lấy đề, có chút không quan tâm.
Tan học Lý Thanh Thiên gọi hắn vào văn phòng một chuyến, buổi sáng bài thi đã hoàn tất phê chữa, hắn nhường Trần Nghiễn Hiển đi phát trả. Trước tiên, mỗi người tự mình chỉnh sửa đề sai một lần, ngày mai mới lại cường điệu giảng giải.
Trần Nghiễn Hiển đem bài thi cho người đầu hàng thứ nhất, người kia lần lượt truyền xuống dưới, lúc đến tổ của bọn hắn, Chu Lý là người thứ ba, chỗ trống, chính hắn đem bài thi đưa cho người phía sau, cầm trong tay bài của Chu Lý đi tới để trên bàn cô.
Một tập bài thi hơi mỏng, phía trên có số điểm đỏ tươi, điểm số ít đến thương cảm.
Trần Nghiễn Hiển lắc đầu, trước dời mắt lại trông thấy cô rối bời trên bàn, không khỏi tiện tay giúp cô thu thập một phen.
Sách vở bài thi phân loại cất kỹ, đồ viết thu vào túi bút, lấy sách vở cất vào cặp sách.
Cái bàn lúc trước vô cùng lộn xộn lập tức trở nên chỉnh tề. Trần Nghiễn Hiển không tự giác lộ ra một cái mỉm cười, chờ lúc phát hiện tới những ánh mắt dò xét quanh mình thì đã không kịp.
Sắc mặt hắn trầm tĩnh nhìn sang, những người kia lập tức thu hồi lại ánh mắt, tránh né. Trần Nghiễn Hiển kéo cái ghế ra, ngồi xuống, vừa lật bài thi ra, bả vai liền bị người từ phía sau chụp lấy hai lần, tận lực đè thấp thanh âm truyền đến.
"Này, Trần Nghiễn Hiển, cậu có phải hay không thật sự thích Chu Lý?"
Động tác hắn dừng lại, thanh sắc bất động rủ xuống mắt, "Có liên quan tới cậu?"
". . . Đương nhiên là có liên quan." Người kia một mực cứng rắn, tiếp đó lực lượng tăng lên mười phần.
"Nếu cậu không thích cậu ấy, tớ liền theo đuổi."
"Cậu?" Trần Nghiễn Hiển nghe xong, quay đầu nhìn hắn, lông mày không tự giác vặn đến một khối.
Người nói chuyện kia tên Phương Chí Hào, tính cách ngang ngược bá đạo, vóc người cao lớn, bình thường trong lớp mọi người đều không nguyện ý trêu chọc hắn.
Bị Trần Nghiễn Hiển nhìn chằm chằm hắn cũng không sợ, Phương Chí Hào trừng lớn mắt đen nhánh, mặt tựa hồ bởi vì kích động mà hiện đỏ.
"Làm sao, không được sao? !"
Trần Nghiễn Hiển khoác tay lên trên ghế dựa, không tự giác vuốt ve lòng bàn tay, thấp mắt trầm tư, mấy giây sau mở miệng, nhẹ nhàng linh hoạt chậm chạp phun ra một câu.
"Tớ cảm thấy không được."
Miệng Phương Chí Hào mở rộng, biểu cảm không thể tin, phẫn nộ đè tiếng nhỏ lại chất vấn, lại nghe Trần Nghiễn Hiển nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi thành tích quá kém, sẽ ảnh hưởng tới việc thi đậu đại học."
"..." Phương Chí Hào thực sự bị vũ nhục, hung hăng cắn răng, tay nắm chặt trên bàn dùng sức đập một đấm.
"Liên quan gì đến cậu!" Hắn thẹn quá hoá giận, nói xuống một câu.
"Ngày mai tớ liền đi tìm Chu Lý tỏ tình, cậu chờ đó cho tớ!"
Đằng sau truyền đến tiếng kéo bàn, động tĩnh khá lớn, giống như là có người đi, Trần Nghiễn Hiển không thèm để ý, cầm bút lên kiểm tra bài thi, làm ngơ toàn bộ quá trình Vệ Tu Kiệt không chịu cô đơn lại gần.
"Người anh em, cậu thật không nghĩ biện pháp gì sao?"
"?" Trần Nghiễn Hiển ánh mắt không hiểu.
"Lần trước tớ còn trông thấy lúc tổng vệ sinh Phương Chí Hào giúp Chu Lý đi đổ rác, hai người ở phía sau nói nhỏ một hồi lâu . . ." Lòng bàn tay hắn chống đỡ cái cằm, nhìn về phía trước khẽ nheo mắt, phỏng đoán.
"Tuy nói Phương Chí Hào hắn cái nào cái nào cũng không sánh nổi cậu, nhưng nhỡ đâu Chu Lý lại thích kiểu này thì sao, không phải nói cà rốt cải trắng đều có chỗ yêu, cậu ấy thích cây củ cải lớn hay là rau xanh, ta không biết, nhưng cậu ấy không thích cậu là khẳng định —— "
"Bịch."
Vệ Tu Kiệt vừa mới dứt lời, âm cuối còn chưa tiêu, Trần Nghiễn Hiển liền cầm một quyển sách ném tới chính giữa hắn mặt.
"Đau ——" hắn che mũi.
"Cậu muốn chết sao?" Trần Nghiễn Hiển nguy hiểm liếc nhìn hắn, Vệ Tu Kiệt chột dạ, tự biết mình đâm trúng hắn nói tới cái việc kia, lập tức thần thục thu thập đồ vật chạy đi.
Trên chỗ ngồi, Trần Nghiễn Hiển đưa tay vuốt vuốt mi tâm, quanh người toả ra một cỗ khí thâm trầm giống như mây đen.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi ngày đều đang bị tức chết trên đường.
Tám mươi cái tiểu hồng bao
◦
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top