3 + 4 ✓

Đôi mắt đen láy của nam nhân loé lên một tia sáng, lướt qua giây lát, sau đó anh khẽ cười một tiếng: "Là tôi không đúng, quá mức mạo muội, còn chưa tự giới thiệu, em gọi tôi là A Lục đi, tôi là nhân viên bộ phận kỹ thuật."

Xuyên Bách nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu.

Người này nói chuyện lưu loát, lớn lên cũng không giống tên biến thái ở tàu điện ngầm hôm nay, anh ta rõ ràng đẹp mắt hơn.

Xuyên Bách lại lần nữa đánh giá người này, đối phương có một đầu tóc ngắn đen nhánh nhu thuận, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mắt đen hẹp dài thâm thúy, ánh mắt ôn nhuận như ngọc, mũi cao thẳng, quanh thân lộ ra một cỗ phong độ trí thức.

"Không quan trọng, không phải vết thương nặng."

Xuyên Bách cười cười, tính toán rửa tay rời khỏi nơi này, lại không nghĩ tới bị đối phương kéo lại.

Cậu nhíu mày lại, người này rốt cuộc muốn làm gì? Hình như mới gặp mặt lần đầu tiên đúng không ?

Thương Lục vẫn nắm lấy cổ tay cậu, đầu ngón tay truyền tới nhiệt độ làm Xuyên Bách rùng mình một cái.

Kỳ quái.....Tay anh ta lạnh lẽo vậy?

Xuyên Bách hơi há mồm, nhưng tiềm thức nói cho cậu, vẫn nên đừng hỏi nhiều.

"Lục tiên sinh, mong ngài buông tôi ra, tôi hiện tại phải quay về làm việc."

Xuyên Bách thật sự không biết nên gọi người này như thế nào, gọi A Lục có phải quá mức thân mật hay không? Vẫn là gọi Lục tiên sinh đi.

"Ngượng ngùng, là tôi mạo muội, cái này cho em."

Thương Lục nhét vào trong tay cậu thứ gì đó, Xuyên Bách tập trung nhìn, là một lọ thuốc giảm đau bớt sưng.

Trong lòng cậu vừa động, thế nhưng sinh ra vài phần cảm động, xem ra là mình trách lầm anh ta.

Vốn dĩ tình cảnh cậu ở công ty không phải rất tốt.....Khó có được người nguyện ý giúp cậu như vậy, chính mình cư nhiên...

Xuyên Bách mặt ửng hồng: "Không có việc gì.....Cảm ơn thuốc của anh.....Tôi là Xuyên Bách, ở bộ phận marketing."

Trong mắt Thương Lục tràn đầy si mê, Tiểu Bách, thật sự quá đáng yêu.

Đáng yêu đến nỗi hắn muốn một ngụm ăn luôn.

"Bất quá tôi thật sự phải đi, nếu không giám đốc sẽ tức giận, chúng ta gặp lại lần sau! Cảm ơn thuốc của anh."

"Lại phải đi sao?"

"Sao cơ ?"

Khuôn mặt Thương Lục có chút cô đơn, mắt đen không khỏi có chút bi thương.

Xuyên Bách không biết vì sao lời nói của anh ta kỳ quái như vậy, chẳng qua trước khi trở về, mọi người đều cúi thấp đầu, lại không phải sinh ly tử biệt.

Bất quá nhìn dáng vẻ này của anh..... Trong lòng cậu lại có loại khó chịu không nói nên lời....?

"Đây là phương thức liên hệ của tôi, có thể tìm tôi hỗ trợ."

Thương Lục thấy cậu phải đi, vội vàng sờ soạng vào trong túi lấy ra một tờ giấy, mặt giấy nhăn nhún, có chút ố vàng, bên trên tựa hồ là số điện thoại để bàn. Thời buổi này, trừ bỏ làm ở văn phòng phải dùng, thật sự còn có người sử dụng điện thoại để bàn à ?

Xuyên Bách nhịn không được chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn mang theo tươi cười: "Cảm ơn anh! Tôi đi trước!"

Cậu tiếp nhận tờ giấy, thật cẩn thận bỏ vào túi, vẫy vẫy tay với anh, quay đầu rời khỏi toilet.

Thương Lục thấy thân ảnh Xuyên Bách càng đi càng xa, hô hấp dồn dập, hai mắt phiếm hồng.

Hắn không biết chính mình còn có thể nhẫn nại bao lâu, từ khi không phải nhân loại, cỗ dục vọng xấu xa ở đáy lòng hắn càng không thể kìm nén được.

Đặc biệt là mỗi khi nhìn thấy Xuyên Bách, dục vọng trong lòng càng thêm mãnh liệt, hận không thể lập tức ném cậu lên giường, nghe cậu khóc thút thít, nỉ non xin tha.

Đột nhiên, hai tròng mắt hắn lấy phương thức cực không bình thường xoay chuyển, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị dữ tợn.

Lại có sâu tới, con sâu này vậy mà còn chưa chết ? Còn dám mơ ước Tiểu Bách!

Con sâu xấu xí, sao mày dám chạm tay vào Tiểu Bách?

Quả nhiên vẫn nên biến mất thì tốt hơn !

Đôi mắt Thương Lục tràn đầy sát ý, lại biến thành bộ dáng đáng sợ kia, chậm rãi đuổi kịp bước chân Xuyên Bách.

****

Khi Xuyên Bách trở về, chỉ thấy trước cửa văn phòng tụ tập một đám nhân viên, mọi người sôi nổi nghị luận, cửa thậm chí bị đóng lại, vài tên cảnh sát đang ở ngoài cửa nói gì đó.

Khâu Thiện Minh đang đứng ở trước văn phòng, suy tư gì đó.

Không đúng, người thứ nhất chết rõ ràng phải là Xuyên Bách, sao lại thành tên giám đốc này?

Hơn nữa tên giám đốc này tựa hồ không xuất hiện ở trong kịch bản...

Gã lại lần nữa đưa ánh mắt nhìn vào thi thể trong văn phòng, giám đốc trước khi chết phảng phất như gặp phải kinh hách kịch liệt, ngũ quan trở nên vặn vẹo, hai tròng mắt thậm chí bởi vì sợ hãi mà trừng lớn.

Thời điểm được phát hiện, ông ta mang khuôn mặt vặn vẹo, miệng mở lớn, như là sống sờ sờ bị hù chết.

Cách chết như vậy, quá mức quỷ dị, nhưng giám đốc không tham gia trò chơi tâm linh, như thế nào sẽ...?

Xuyên Bách đứng ở chỗ xa, không khỏi nhíu nhíu mày, đây là có việc gì vậy?

"Chính là Xuyên Bách! Trước khi giám đốc chết thì cậu ta là người cuối cùng tiến vào văn phòng!"

Không biết là ai gào một tiếng, các cảnh sát lập tức chuyển ánh mắt lên người Xuyên Bách.

Xuyên Bách căn bản không biết đã xảy ra cái gì, không rõ nguyên do, có ý gì?

Cậu cau mày, chậm rãi đi tới cửa văn phòng, khi nhìn đến thi thể giám đốc, cậu trừng lớn hai mắt, dạ dày quay cuồng, không nhịn được nôn khan, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Này......Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Khâu Thiện Minh thấy thế, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, vội vàng đỡ cậu.

"Không có việc gì đâu Xuyên Bách!"

Gã giả ý an ủi Xuyên Bách, tay thì lại ái muội đặt ở vai cậu.

Xuyên Bách vội vàng xoa ngực, tim cậu đập kịch liệt, cảnh tượng đẫm máu trong phòng cứ quanh quẩn ở trong đầu cậu, bị Khâu Thiện Minh đụng vào càng làm cho cậu cảm thấy có chút không khoẻ.

"Tôi không có việc gì......Đây là có chuyện gì."

Nam cảnh sát giải thích nói: "Nửa giờ trước, cục cảnh sát có người báo án, nói là ở công ty xảy ra án mạng, cho nên hiện tại chúng tôi đang điều tra, Xuyên Bách tiên sinh, nghe nói ngài là nhân viên cuối cùng gặp người chết, có thể tâm sự cùng ngài không?"

Sắc mặt Xuyên Bách chỉ một thoáng liền không tốt, cậu nhẹ nhàng gật đầu, tránh khỏi tay Khâu Thiện Minh, đi theo nam cảnh sát vào phòng uống nước trà.

Lúc ấy trong lòng Khâu Thiện Minh có chút thẹn quá thành giận, tên NPC dân bản xứ này thật đúng là dầu muối không ăn! Dù sao cũng sẽ chết, còn dám không cho gã mặt mũi! Xem ra cũng không cần cứu tên này.

Trong mắt gã tràn đầy khinh miệt, hừ nhẹ một tiếng rồi trở lại chỗ ngồi, tiếp tục tự hỏi nên mau chóng giải quyết Boss như thế nào.

Mà lúc này Thương Lục đang thất thần, đi theo Xuyên Bách tiến vào phòng trà, khóe miệng hắn cong lên, con ngươi hiện lên một tia điên cuồng.

Vẫn còn mấy con sâu chưa được giải quyết.

Hắn chuyển ánh mắt sang Xuyên Bách, sủng nịch trong mắt tựa hồ muốn tràn ra.

Tiểu Bách phải ngoan ngoãn chút nha, còn có mấy con sâu chưa giải quyết, chờ hết thảy đều kết thúc, chúng ta liền có thể vĩnh viễn ở bên nhau.

Thân hình hắn dần dần biến mất, nhưng bên chân Xuyên Bách vẫn bị vây quanh bởi một vòng sương đen nhàn nhạt, lúc này đang thân mật cọ mắt cá chân cậu.

"Xuyên Bách tiên sinh, là chuyện này, thời điểm cuối cùng cậu nhìn thấy giám đốc, ông ta đang làm gì?"

Xuyên Bách sắc mặt tái nhợt, chẳng lẽ cảnh sát đang hoài nghi cậu làm sao?

"Khi đó.....Tôi đã làm sai chuyện, giám đốc giáo huấn tôi.....Sau đấy tôi liền đi toilet..."

"Giáo huấn cậu? Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra việc gì, có thể nói cụ thể không ?"

Nam cảnh sát vẫn đang ghi chép cái gì đó, cậu nhìn vài lần, phỏng chừng là ghi chép xung đột giữa cậu và giám đốc.

Không biết sao, cậu đột nhiên có chút ủy khuất, buổi sáng bị dâm loạn, tới công ty liền không thể hiểu được bị mắng, hiện tại còn bị hoài nghi giết người?

"Cấp trên răn dạy cấp dưới mà thôi, tôi chỉ là nhân viên bé nhỏ không đáng kể, bị giáo huấn xong liền tới WC, lúc ấy tôi căn bản không ở hiện trường."

Nam cảnh sát ý thức được thanh niên trước mặt tựa hồ có chút phẫn nộ, nhanh chóng dừng bút, an ủi nói: "Tôi không phải có ý này, phương thức chết rất quỷ dị, mà nhân viên bên ngoài cư nhiên không nghe thấy được tiếng nào, chúng tôi đều không thể tưởng tượng được."

Sắc mặt Xuyên Bách rốt cuộc cũng đẹp hơn một chút, nhẹ nhàng gật đầu: "Là như vậy sao......Nhưng tôi thật sự không biết đã xảy ra cái gì, bất quá vẫn hy vọng mọi người có thể mau chóng phá án."

Nam cảnh sát gật đầu, tiễn cậu đi ra ngoài, các cảnh sát khác tụ ở bên nhau không biết đang nói cái gì, sau một lúc lâu, nam cảnh sát mở miệng: "Bởi vì công ty phát sinh án mạng, chúng tôi cần thời gian và không gian để điều tra lấy bằng chứng, cho nên chủ tịch công ty hạ mệnh lệnh, mấy ngày sau mọi người không cần tới công ty."

Xuyên Bách đã trở lại chỗ ngồi, nghe thấy tin tức này, không biết vì sao trong lòng có vài phần cao hứng.

Giám đốc chết là ngoài ý muốn, về sau mình không còn bị ông ta mắng nhiếc.....Mặc kệ là ai làm, cậu đều cảm thấy người nọ làm rất tốt....

Hơn nữa đã xảy ra chuyện này, phỏng chừng một đoạn thời gian dài sẽ không cần tới công ty, cậu cũng không cần phải đối mặt với đám đồng nghiệp nữa.

Cậu nhẹ nhàng cong cong khóe môi, chỉ lướt qua giây lát.

Mà Marry sáng nay xin nghỉ lúc này đang ở trong nhà nấu cháo và gọi điện thoại cho đồng nghiệp.

Trên bàn là mấy gói thuốc rực rỡ muôn màu, cô ta bọc mình lại thành một cục trong chăn, đôi lúc truyền ra tiếng cười.

Lúc này thời tiết nóng bức, cô ta cư nhiên bọc mình lại không có một khe hở.

"Really ? Giám đốc thật sự đã chết? Xuyên Bách làm?"

"Không thể nào, Xuyên Bách kia bộ dáng vâng vâng dạ dạ, cả ngày thích đi lấy lòng người khác, sao có lá gan đi giết người? A.....Lạnh quá!"

Marry núp ở trong chăn, chà xát cánh tay, kỳ quái, rõ ràng đã bọc nhiều chăn như vậy, vì sao vẫn lạnh như vậy?

Lúc này môi cô ta trắng bệch, hốc mắt hãm sâu, nào còn có nửa phần dạng người, nhưng miệng cô ta vẫn đang cười Xuyên Bách.

"Không phải nói giám đốc cùng Xuyên Bách có một chân sao? Nghe nói giám đốc thường gọi Xuyên Bách vào văn phòng chính là làm những việc ấy ấy, khó trách cậu ta có thể ở trong công ty lâu như vậy, nguyên lai là bán mông a ha ha ha ha!"

"Bất quá Xuyên Bách lớn lên thật sự không tồi, ngày thường mang bộ dáng cẩn thận, tôi nhìn cũng động tâm, không phải bà nói có thời gian sẽ hẹn đem Xuyên Bách ra ngoài à...?"

"Được rồi! Không đùa nữa ! Tôi đi nghỉ ngơi, cảm giác có chút mệt nhọc, bái bai."

Marry cúp điện thoại, run bần bật, đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn, trùm vào trên người, cô cảm giác ý thức của mình càng ngày càng tan rã.

"Marry, tỉnh dậy..."

Là ai? Là ai gọi cô? Cô chậm rãi mở mắt ra, một màn trước mặt làm cô ta chảy máu ròng ròng.

Gọi cô là Xuyên Bách, lúc này cổ áo được cài chặt ngày thường được buông lỏng, làn da trắng nõn lộ ra, xương quai xanh tinh xảo, chỉ là gương mặt mi thanh mục tú kia quá mức tái nhợt.

"Xuyên Bách.....?"

"Là anh.....Cùng anh tới đây được không ?" ( hỏny:3 )

Xuyên Bách ánh mắt mê ly, kéo cô ta đi vào phòng bếp, cậu đặt tay trước quầy, từng chút một cởi cúc áo sơmi ra, Marry nuốt nước miếng, muốn nhào lên.

Kỳ thật cô ta đã sớm muốn cùng Xuyên Bách làm cái gì đó, nhưng Xuyên Bách người này cực kì ngu ngốc, nói một câu ám chỉ cũng không hiểu được, chính là tên đầu gỗ.

Bất quá Xuyên Bách hôm nay, tựa hồ rất mê người.

Xuyên Bách câu khoé miệng, trong lòng Marry vừa động, cô mãnh liệt nhào tới.

Chỉ là còn chưa chờ cô ta ôm Xuyên Bách, người trước mặt đột nhiên biến mất, đôi tay cô ta không khống chế được mà cầm lấy dao cắt thức ăn trên bàn.

Marry hai mắt trừng lớn, phát ra tiếng thét chói tai, nhưng hết thảy đều không còn kịp.

Cô ta run rẩy xuống tay, hung hăng cầm dao chém vào người mình, một nhát lại một nhát, máu tươi nhiễm đỏ sàn nhà, trong miệng cô phun máu tươi, hai mắt không thể tin tưởng nhìn phía sau.

Lúc này phía sau cô ta, một nữ quỷ bộ mặt dữ tợn nắm cổ tay của cô, cưỡng bách chính mình một chút một chút nhào về phía thân thể cô.

Đồng tử Marry co rút, như bị châm chọc, cả người run rẩy, không bao lâu hô hấp ngừng lại.

Thương Lục ở một bên nhìn Marry run rẩy, phát ra một tiếng cười lạnh.

Cũng không nhìn xem bản thân mình là thứ gì, Tiểu Bách là ai mà dám mơ ước?

Trong con ngươi hắn hiện lên một tia không kiên nhẫn, chậc, hiện giờ không ngừng xuất hiện sâu bọ.

A, nghĩ tới Tiểu Bách, cũng không biết hiện tại thế nào, nên nhanh chóng trở về, bằng không em ấy sẽ sốt ruột.

"Ngươi làm rất tốt."

Hắn thấp giọng mở miệng, nữ quỷ vẫn luôn đi theo Thương Lục cả người chấn động, nằm ở trên mặt đất run rẩy: "Đa tạ chủ nhân khích lệ..."

Thân ảnh nữ quỷ dần dần biến mất, thân thể Thương Lục cũng dần dần trở nên trong suốt.

"A a a! Con gái của tôi ! "

Tiếng thét chói tai ở phòng trong vang lên, không lâu, dưới tầng có xe cảnh sát tới, cảnh sát nhanh chóng phong tỏa hiện trường, nâng Marry lên xe cứu thương.

Lại một vụ án mạng, toàn bộ thành phố phảng phất bị bao chùm trong sương mù.

Màn đêm buông xuống, mãi cho đến khi về nhà, tâm tình Xuyên Bách rất tốt, thậm chí quên mất việc gặp biến thái sáng hôm nay.

Tên giám đốc ngày thường đối với cậu quá hung dữ, đôi khi còn động tay động chân, cố tình cậu lại không thể mở miệng đắc tội ông ta.

Hiện tại giám đốc đã chết, trong lòng cậu cư nhiên có vài phần khoái ý, xem ra cũng có người phản cảm tên vô lại này giống cậu.

Xuyên Bách hừ hừ, sau khi vào cửa liền ngả người xuống sô pha, vươn một bàn tay cởi bỏ cúc khuy ở cổ áo.

Thật tốt quá, trong khoảng thời gian này không cần tới công ty...

Cậu đột nhiên bật dậy, đầy mặt dại ra, hiện tại đã sắp đến cuối tháng, không tới công ty thì tiền lương của cậu làm sao bây giờ!

Lúc này, di động cậu phát ra thanh âm ong ong, Xuyên Bách luống cuống tay chân mở ra, phát hiện người gọi điện cư nhiên là Khâu Thiện Minh.

Cậu nhăn lại mày, kỳ quái, tên này gọi điện thoại cho cậu làm gì?

Chần chờ một lúc, cậu vẫn chọn tiếp nhận.

"Xuyên Bách! Marry đã xảy ra chuyện!"

Khâu Thiện Minh bên kia giống như đang chạy vội, tiếng thở dốc không dứt vang bên tai.

"Làm sao vậy? Cô ấy không phải xin nghỉ sao?"

"Không có thời gian cùng cậu nói, không biết cô ấy luẩn quẩn trong lòng cái gì, tự chém vào người mình rất nhiều nhát! Hiện tại đang ở bệnh viện nằm ICU, cậu mau tới đây!"

Vừa dứt lời, Khâu Thiện Minh bang bang cúp điện thoại.

Xuyên Bách tim đập như đánh trống, Marry đang êm đẹp sao lại tự sát? Ngày đó khi chơi bút tiên thì trạng thái cô ta rõ ràng rất tốt ! Sao có thể....

Trong lòng cậu có chút sợ hãi, cảm thấy không rét mà run.

Thật trùng hợp ? Đầu tiên là giám đốc, sau lại là Marry, hai người đều là nhân viên trong công ty, đang êm đẹp đột nhiên xảy ra chuyện?

Cậu vội vàng đứng dậy, mặc một cái áo khoác liền chạy ra khỏi cửa.

Lệ quỷ Thương Lục đi phía sau có chút bất mãn, con ngươi hiện lên một tia sát ý.

Khó có thể cùng Tiểu Bách đơn độc ở chung một hồi, đám sâu này cứ tìm tới, phiền phức vậy!

Hắn tới gần Xuyên Bách, vùi đầu ở cần cổ cậu, tham lam ngửi hơi thở cậu.

Khâu Thiện Minh bên kia cũng không khỏi hoang mang vô cùng.

Rõ ràng người chết phải là Xuyên Bách chứ! Sao một đám vai phụ lại chết trước cậu ta? Nếu cứ như vậy..... Chẳng phải rất nhanh liền đến phiên gã sao?

Nghĩ như vậy, trong lòng gã bất an nóng nảy, đi qua đi lại trong phòng bệnh.

"Tôi tới rồi, Marry thế nào rồi?"

Xuyên Bách thở hổn hển đi vào từ ngoài cửa, gương mặt hơi hơi đỏ lên, môi kiều diễm, Khâu Thiện Minh trong khoảng thời gian ngắn hơi ngây người.

"Khâu Thiện Minh?"

Cậu cảm thấy ánh mắt Khâu Thiện Minh mạc danh có chút đáng khinh, nhịn không được mở miệng nhắc nhở gã.

Mà Thương Lục phía sau Xuyên Bách tính tình lại không tốt, quanh thân hắn tản ra hơi thở nguy hiểm, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, lại hóa thành bộ dáng lệ quỷ.

Nguyên lai con sâu kia ở chỗ này! Thật là ghê tởm! Dám mơ ước tới Tiểu Bách!

Nhưng......Trước mắt tựa hồ không phải cơ hội tốt để động thủ.....Nếu tùy tiện động thủ, chỉ sợ khiến cho Tiểu Bách sợ hãi.....

Mắt đen hiện lên tàn nhẫn, ánh mắt âm độc chuyển sang Marry đang nằm trên giường bệnh.

Nếu không thể động con sâu kia, vậy con sâu đang trên giường này hẳn có thể trừng phạt đi?

Marry ở trên giường ý thức không rõ, hai mắt nhắm nghiền.

Cô ta tự mình chém rất nhiều nhát, mất máu nhiều, không nghĩ tới lại bị bác sĩ kéo vê nhưng tình huống cô ta thật không tốt, phỏng chừng thời gian không còn nhiều.

Marry tuy rằng ngủ, nhưng ý thức lại thanh tỉnh.

Đau đớn trên người làm cô ta căn bản không thể đi vào giấc ngủ, cô ta cảm giác linh hồn chính mình đang treo giữa không trung, trước giường bệnh của mình vây quanh một đám người.

Con ngươi cô ta khóa ở trên người Xuyên Bách trong đám người đó.

Là.....Là tên này hại chính mình! Là tên này!

Thân thể Marry đột nhiên bắt đầu run rẩy, toàn bộ giường bệnh đều phát ra thanh âm kẽo kẹt.

"Đây là.....Đây là làm sao vậy! Bác sĩ! Bác sĩ!"

Xuyên Bách cũng bị dọa tới, chân vội tay loạn tới gần Marry ấn xuống người cô ta.

Marry cảm nhận được Xuyên Bách tới gần, phản ứng càng thêm kịch liệt, con ngươi hãm sâu, cổ họng phát ra thanh âm ê ê a a, máu tươi từ trong miệng tràn ra, nhưng lại không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Nước mắt từ hốc mắt chảy xuống theo gò má, Thương Lục đứng sững ở bên cạnh Xuyên Bách đột nhiên duỗi dài cổ, cách cô ta càng ngày càng gần.

Marry treo ở không trung, bị dọa đến hồn phi phách tán, trong mắt tràn đầy sợ hãi, cô ta muốn chạy trốn, lại bị Thương Lục một phen bắt được.

Cô ta muốn phát ra thét chói tai, chỉ là lại không biết nên làm cái gì.

Thân thể của cô ta dần dần ngừng giãy giụa, dấu hiệu sinh mệnh ở điện tâm đồ dần dần biến mất, phát ra thanh âm báo nguy.

Marry đã chết, chỉ trong vài phút.

Xuyên Bách sắc mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy, sao......Tại sao lại như vậy?

Vừa rồi rõ ràng vẫn còn tốt, vì sao đột nhiên lại chết?!

Khâu Thiện Minh ở một bên, trên tay đều là máu tươi chảy ra khoang miệng Marry, trong lòng gã hoảng hốt, Marry đã chết, vậy người tiếp theo sẽ là ai? Là chính mình sao?

Rõ ràng người thứ nhất phải chết không phải là Xuyên Bách sao? Vì sao trình tự lại xảy ra biến hóa?

Nhưng gã đến bây giờ còn chưa nhìn thấy Boss! Gã phải tiêu diệt như thế nào?

Trong lòng gã là khủng hoảng chưa bao giờ từng có, nguyên bản lấy thực lực của gã là có thể hoàn thành trò chơi này, nhưng hiện tại tất cả đã dần dần chuyển sang hướng đi không thể nói rõ....

****

Xuyên Bách cũng không biết bản thân mình về đến nhà như thế nào.

Cậu chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh rất thấp, lạnh tới phát run, không nề hà mà ngâm mình vào bồn tắm, để giải toả nhiệt độ thấp.

Giám đốc cùng Marry gặp chuyện không may, vừa khéo......Tay cậu chặt chẽ nắm chặt, con ngươi hiện lên một tia kiên quyết.

Cậu nghĩ kỹ rồi, cậu muốn từ chức! Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, tốt nhất là tới nơi nào đó tránh đầu sóng ngọn gió, nói như vậy, việc xui xẻo hẳn sẽ tránh xa mình một chút ?

Nếu không......Về quê?

Rốt cuộc tổ trạch của cậu vẫn còn ở đó, tuy rằng nhiều năm không trở về, nhưng vị trí cụ thể cậu vẫn nhớ rõ.

Nghĩ như vậy, cậu vội vàng choàng khăn tắm rồi gửi một phần bưu kiện cho công ty, bất chấp tất cả đóng máy tính lại, tiếp theo cậu gửi một tin nhắn cho chủ nhà, tiền thế chấp cũng không cần, vội vàng cất đi di động.

Cậu muốn từ chức, còn muốn chuyển nhà, ai cũng không liên hệ được với cậu!

Đúng....Ai cũng không liên hệ được với cậu.....Cậu muốn tránh xa mấy thứ này!

Làm xong, Xuyên Bách lau vệt nước trên người, nhanh chóng bò lên giường, gắt gao dùng chăn bao lấy chính mình, thân thể run rẩy.

Cậu thật sự rất sợ hãi, khẳng định là do trò chơi bút tiên này đó! Nhất định  là vậy! Giám đốc là người thứ nhất.....Marry là người thứ hai, kế tiếp khẳng định chính là cậu!

Hốc mắt cậu đỏ lên, mũi có chút chua xót, rõ ràng mình bị cưỡng bách chơi, rõ ràng mình vẫn luôn bị bọn họ bắt nạt, vì sao tất cả chuyện xấu đều tìm tới cậu?

Cậu vùi mặt vào gối, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Xem ra cậu sẽ chết vào lúc nào đó...

"Vì sao.....Vì sao chứ...."

Xuyên Bách càng nghĩ càng hãm sâu vào, trong đầu như bị mê hoặc, cơn buồn ngủ đánh úp lại, bất tri bất giác ngủ rồi.

Lúc này, Thương Lục sau lưng vươn tay, nhẹ nhàng ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Xuyên Bách, hôn lên tấm lưng gầy yếu của cậu.

Hai tròng mắt tràn đầy sủng nịch, khác biệt rất lớn giữa bộ dáng dữ tợn ban ngày.

"Tiểu Bách.....Đừng khổ sở.....Tôi sao có thể làm tổn thương em...."

Trong lúc ngủ mơ Xuyên Bách bất an giật giật, xoay người vùi đầu vào trong lòng ngực Thương Lục.

Khóe mắt cậu còn vương vấn nước mắt, hốc mắt hơi hơi đỏ lên, cái mũi tựa hồ bị ngăn chặn, chỉ có thể dùng miệng hô hấp, cậu khẽ nhếch đôi môi, bờ môi đỏ có vệt nước lại càng thêm kiều diễm, Thương Lục trong lòng vừa động.

Hô hấp hắn dồn dập, rốt cuộc nhịn không được mà nhẹ nhàng hôn lên, lướt qua liền ngừng, không dám thâm nhập.

"Tiểu Bách.....Tôi thật sự rất yêu em..... Đừng rời khỏi tôi....."

Hắn nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Xuyên Bách, xúc cảm như vậy, làm hắn cảm thấy cực không chân thật, hắn cúi đầu, mãnh liệt ngửi cỗ hơi thở thuộc về Xuyên Bách.

Con ngươi hiện lên một tia âm trầm, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Tôi nói rồi, muốn ở bên nhau mãi mãi, dù có biến thành quỷ, cũng sẽ không buông tay.

Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn ở bên nhau.

Xuyên Bách trong lúc ngủ, lại lần nữa mơ thấy giấc mơ cổ quái kia, chẳng qua lần này, là về nam nhân kia.

Cậu vẫn không thấy rõ diện mạo nam nhân kia, lúc này anh đang mặc một thân trang phục biểu diễn, đầu tóc đen như mực, dài như tơ lụa, khoác trên vai.

Đột nhiên, cửa phòng bị người đẩy ra, nam nhân nhướng đôi lông mày phong khinh vân đạm.

"Bắt hắn lại cho ta!"

"Ai dám."

Nam nhân dừng tay lại, thanh âm trầm thấp, từ tính, ngữ khí lạnh băng.

Tráng hán có mệnh lệnh nuốt nuốt nước miếng, đi lên phía trước một bước: "Đừng không biết tốt xấu! Ngươi cho rằng ngươi xứng đôi với thiếu gia nhà ta sao? Thiếu gia nhà ta là thiên nhân chi tư, bầu trời Văn Khúc Tinh hạ phàm, ngươi tính thứ gì!"

Nam nhân nghe được hai chữ "Thiếu gia", đôi mắt đen hiện lên một tia nhu tình, nhưng anh vẫn cười lạnh một tiếng: "Xứng hay không xứng, cũng không đến lượt một tên nô tài quyết định."

Tráng hán nghe vậy liền nổi giận lôi đình: "Ngươi còn dám nói! Nếu không phải ngươi có ý định câu dẫn thiếu gia.....Rất tốt, hiện tại coi như ngươi mạnh miệng, đợi lát nữa tới trước mặt lão gia! Ta xem ngươi còn có thể giỏi ăn nói như vậy nữa hay không! Mang đi!"

Hình ảnh xảy ra biến hóa, nam nhân giờ phút này chật vật bất kham, bị trói ở trên ghế dựa, mà đối diện có năm, sáu người đang ngồi, biểu tình bọn họ rất là khinh thường.

"Chính là ngươi? Quả thật có một bộ dáng tốt, khiến con trai ta vì ngươi mà thần hồn điên đảo!"

"Tộc trưởng, không cần nhiều lời, trói con hát không biết liêm sỉ này lại, kéo ra sau núi đánh chết, chúng ta bồi thường Hi Viên Lâu là được."

Mấy lão già sôi nổi tán thành, từng gương mặt hiền từ, lại nói ra những lời cực kỳ tàn ác.

Nam nhân trên ghế không nói một lời, mắt đen âm trầm đáng sợ, trên mặt mang vẻ trào phúng.

"Muốn bức ta đi vào khuôn khổ phải không? Thiếu gia nhà các người đâu? Bảo hắn tự mình ra mặt mà nói."

Vài lão già bị hắn thổi râu mà giận trừng mắt, bảo thiếu gia đi gặp? Thiếu gia không phải sẽ đau lòng đến chết sao, chỉ sợ không còn cơ hội diệt trừ con hát này!

Bọn họ tuyệt không cho phép nhân sinh của tiểu thiếu gia tồn tại một vết nhơ!

Hiện giờ, thiếu gia đang ra ngoài du lịch, bây giờ là cơ hội tốt nhất để giải quyết người này.

"Chuyện đã tới bây giờ, ta cũng không gạt ngươi, kỳ thật con ta đã có hôn ước, đính ước vào ngày 15 tháng sau, đến lúc đó ta sẽ đưa thiếp cưới tới Hi Viên Lâu."

Lão già cầm đầu rốt cuộc cũng mở miệng, chỉ là lời nói này còn mang lực sát thương hơn những lời vừa rồi.

Quả nhiên, nam nhân trừng lớn mắt, con ngươi tràn đầy kinh hoảng cùng tuyệt vọng.

"Không có khả năng! Các ngươi nhất định là đang lừa ta! Em ấy sao có thể thành thân với người khác...?"

"Ngươi còn không tin? Nguyệt nhi, xuất hiện đi."

Lão già gọi một nữ tử ra, cô gái kia thướt tha yểu điệu, dáng người tựa nhược liễu phù phong, khuôn mặt xinh đẹp.

"Đây là vị hôn thê con ta, tên là Vương Nguyệt, là tiểu thư Thành Đông vương phủ, cũng là con biểu tỷ ta."

Nữ tử được nuôi dạy tốt, cho dù đối phương lúc này chỉ là một con hát, cô cũng hành lễ với nam nhân.

"Nguyệt nhi xuất thân danh môn, là thanh mai trúc mã của con ta, bọn họ là trời đất tạo nên một đôi, ngươi vẫn nên đừng dây dưa thêm nữa! Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ thả ngươi, cũng giúp ngươi chuộc thân, để ngươi thoát khỏi tiện tịch, thế nào?"

Nam nhân ngồi yên ở ghế dựa, sợi tóc hỗn độn, hai tròng mắt tràn đầy không thể tin tưởng, ngay sau đó hắn chậm rãi cúi đầu, không dám ngước nhìn lên, mắt đen rũ xuống, trong mắt tràn đầy bị thương.

Nữ tử trước mắt.....Thật sự rất xứng đôi với em ấy.

Vậy còn mình? Mình thì tính là cái gì?

Chẳng lẽ mấy ngày này vẫn luôn là hắn một bên tình nguyện sao?

Em ấy rõ ràng đã nói, muốn cùng hắn ở bên nhau, còn nói muốn dẫn hắn đi......Này đều là giả sao?

Vì sao có hôn ước lại không nói cho hắn, vì sao còn muốn dây dưa cùng hắn?

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

"Ta chờ em ấy trở về, tự mình cùng ta nói, đến lúc đó nếu em ấy chính miệng thừa nhận những việc này, ta sẽ cùng em ấy cắt đứt quan hệ, vĩnh viễn không qua lại."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top