Chương 17: Rồi nắng sẽ lên

Từng tia nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, nhảy nhót trên gương mặt của tôi, thật chói chang nhưng cũng thật dịu nhẹ.

Lích Cha Lích Chích. Nghe đâu đây có tiếng chim lảnh lót vang lên, những tiếng kêu lích chích, hòa cùng với tiếng kêu xào xạc của cây lá tạo nên bản giao hưởng bất tận, nghe rất bắt tai.

Tôi giở vội chiếc chăn, từ từ mở mắt ra. Khung cảnh vẫn thế, vẫn như hôm qua, nhưng bên kia góc giường, bóng dáng Vân Ca đã biến đâu mất biệt. Chắc anh ấy đi mua đồ ăn sáng cho mình đây, chẹp chẹp. ^.^ Nghĩ vậy, dù còn đang ngái ngủ nhưng tôi vẫn gắng sức đứng dậy.

Tôi kéo nhẹ chiếc rèm rồi mở cửa sổ, hơi nóng từ ánh nắng sớm mai bắt đầu hắt lên đôi mắt khiến tôi phải khẽ nheo lại. Ánh nắng chói chang hơn hẳn ban nãy.

- Ưm!

Tôi hít một hơi thật sâu, không khí tràn vào căng hết cả lồng ngực. Chúng thạt trong lành, dịu nhẹ và có mùi gì đó rất dễ chịu.

Mới đêm qua, cơn mưa "nhẹ nhàng" dạo quanh mặt đất nên sáng nay, hương ngai ngái của đất tươi xông vào mũi rất dễ chịu. Pha vào đó, có chút hương của cây lá, có chút hương hoa. Là người thành phố, ít khi tôi được ngửi mùi hương này...

Đúng như người ta hay nói " Sau cơn mưa, trời lại nắng", qua cơn mưa nắng lại trải dài trên nền trời xanh thẵm. Nắng mang hơi ấm của mặt trời đi khắp nơi, xóa đi sự lạnh giá của đêm qua. Bởi vậy, khi mở cửa sổ ra, người đón tôi là nó.

Trên bầu trời, những gợn mây trắng nhẹ nhàng "thả mình" trôi theo hơi gió ấm Phương Nam. Chúng như bọt sóng giữa biển khơi, mãi mãi trôi theo dòng nước ra biển lớn mà tung tăn. Đôi lúc, gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, chúng đứng yên, tách thành từng mảng gợi ra sự cô đơn. Có chút gì đó buồn nhẹ thoáng qua.

Bất chợt tôi thấy lòng mình đau nhói, hình bóng của Thiên Du cứ ẩn hiện trong tâm trí khiến tôi cảm thấy có lỗi rất nhiều. Chị đã hy sinh tính mạng cho đứa em gái này trong khi "nó" chưa làm được gì cho chị cả. Thậm chí đến lần cuối ấy, nó cũng chỉ mải mê ngâm trời mây mà không nghĩ đến người đang đibên cạnh mình. Bây giờ, tôi chỉ hy vọng mỗi một điều rằng, nếu Thiên Du còn sống, tôi sẽ cố gắng quan tâm và lo lắng chị hơn. Nhưng chị ấy đã mất nhiều năm trước, hy vọng đó thật mong manh.

Liệu rằng, tôi có nên giữ lại hình bóng ấy, tiếp tục tự dằn vặt, hay đưa vào quên lãng, rồi cứ thế sống tiếp?

...
        

- Bé Di dậy rồi à!

Vân Ca đẩy cửa bước vào. Những suy nghĩ, âu lo vừa rồi cũng nhẹ nhàng theo cơn gió đi vào hư vô.

- Dạ. :3

Tôi cố trả lời tươi tỉnh hết sức, không để anh ấy phải lo lắng.

- Em khỏe nhiều chưa? Anh mới nấu ít đồ ở căn tin. Không biết em có... ăn...

Anh Vân Tinh ngại ngùng. Câu nói đang tuôn ra thì trở nên lấp lửng

- Anh khỏi lo.

Một giọng nói khá quen thuộc vang lên.

- Nhỏ Di nhờ công anh nên giờ chắc đánh voi cũng ngã. Mà anh Tinh nấu cái gì nó cũng sẵn lòng ăn hết á.

Tuệ Nhi?! Cô bạn thân của tôi đứng dựa vào vách tường và nói trong giọng điệu rất khôi hài.

Nghe thế, không biết có đúng không nhưng tôi thấy mặt của Vân Ca đỏ ửng lên, rồi "ảnh" chối phắt:

- Đâu... đâu có đâu. Em nói quá ấy chứ.

- Đúng đó. Bà nói quá hà.

Tôi phụ họa theo để chống lại nhỏ nhưng trong lòng phải công nhận rằng lời nói của Nhi cũng đúng đúng.

Bị hai người hắt lại, nàng ta ngúng nguẩy một hồi rồi kéo cửa đi ra. Trước khi đi còn nháy mắt nữa chứ, ý gì vậy trời.

- Nà. Cháo đậu hầm anh mới nấu xong, còn nóng nên ăn từ từ nhé.

Vân Ca đặt vội lên bàn gần đó.

- Hứ!

Tôi quay ngoắt, phụng phịu nhìn anh.

- Hả? Em không thích à?

- Không em thích lắm! Nhưng mà mệt quá, dậy ăn hông nổi.

- Thôi cứ nằm đó đi, anh đút cho.

Hú hú. Kế hoạch tác chiến thành công, được Vân Ca đút đúng là hạnh phúc mà.

Anh ấy múc một muỗng nhỏ, thổi một hơi rồi đưa qua. Oa, chưa gì mà hương đậu xanh đã lan vào mũi rồi, thơm quá đi mất.

- Nói "A" đi nè!

Vân Ca nở nụ cười, nụ cười ấy vẫn giống như mới ban đầu gặp mặt, thật dễ thương.

- A!

Tôi mở miệng ra, chuẩn bị đón cái thức quý ngon lành ấy.

...

- Ka ơi, em hoàn tất thủ tục rồi. Mình về thôi.

Hữu Kiệt mở cửa xông vào, Vân Tinh giật mình nên đặt vội bát cháo xuống.

- Ờ... ờ em. Anh dẫn Di ra ngay.

- Nhanh nha Ka.

Hữu Kiệt nói xong thì vội đóng cửa lại.

...

Tức quá!!! Chỉ còn chút nữa là ta được Crush đút cho ăn rồi mà. Hic, tên Hữu Kiệt đáng ghét, chờ đó, Thiên Di này sẽ trả thù.

...

- Hoàn tất thủ tục???

Tôi nói với vẻ khó hiểu.

- Ừ. Bác sỹ nói hôm nay em ra viện được rồi, nhưng phải ở nhà bồi bổ ít ngày rồi mới được đi học.

Anh ấy vừa thu dọn đồ vừa nói.

- Haha. Vậy cũng tốt.

Tôi cười thỏa mãn.

Không ngờ mình hên vậy, mới nghỉ hè xong là được nghỉ tiếp. A hi hi!

           ♡♡☆♡♡☆♡♡

Chiếc ô tô lướt đến, dừng lại trước cổng bệnh viện. Cửa xe vừa bật ra, mẹ tôi đã bước xuống ôm tôi vào lòng.

- Con có sao không?

- Con ổn mẹ à!

Tôi lắc đầu.

Nghe vậy, bà ấy mới bình tĩnh được một chút. Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi tưởng như nước mắt của mẹ sắp trào ra. Mẹ đừng khóc nhé!

        
Tất cả chúng tôi cùng bước lên, chiếc xe phóng vi vu trên đường phố. Nhà cửa, xe cộ cứ hun hút vụt qua hai bên. Tôi muốn bắt chuyện với Vân Ca nhưng không được. Mẹ tôi ngồi bên, luôn miệng hỏi đủ điều. Từ chuyện sức khỏe đến việc hôm qua tôi có ngủ được hay không. Từ việc trong người đã hết mệt chưa đến chuyện ăn uống.

- Con ổn mà!

Tôi chốt thẳng một câu, mẹ tôi đến đấy thì cũng bặt tiếng hẳn. Dù biết tình mẹ là vô bờ bến nhưng vầy có thái quá không?


- Anh Vân Tinh?

- Hả? Có chuyện gì không?

Đột nhiên bị chỉ đích danh, anh Tinh liền giật nảy.

- Một người có kỉ niệm sâu sắc với mình không biết còn sống hay đã chết, mất tích nhiều năm về trước thì có nên lãng quên không ạ? Hay phải giữ mãi trong tim?

- Không nên lãng quên... nhưng cũng không nên giữ mãi trong lòng làm gì. Em chỉ nên coi người đó là một mảnh nhỏ trong vô số mảnh ghép của cuộc đời em, có thể không cần quá khắc sâu nhưng ít nhất cũng không được để người đó nhạt nhòa.

Vân Ca đằng hắng, dáng vẻ như nhà triết học thực thụ.

- Cảm ơn anh vì lời khuyên!

Tôi tươi cười rồi ngoảnh mặt ra phía cửa sổ.

- Chị ơi! Hãy sốn mãi trong tim Thiên Di này nhé!

"Nếu cuộc đời em là muôn vàn mảnh ghép, anh sẽ là mảnh ghép cuối cùng. To hay nhỏ không quan trọng, quan trọng là nhờ nó, cuộc đời em mới thật sự hoàn thiện."

Khi nói câu đó, tâm hồn tôi đã được buông lỏng, nó sẽ vươn xa đến những điều nhiệm màu. Nhưng trước hết, nó sẽ "tắm" mình trong ánh nắng của hôm nay.






Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top