Chap 3
Nhìn thấy cảnh này, lòng hắn se thắt lại. Hắn thấy xót ruột, vừa thương, lại vừa giận Bình. Hắn nhớ lại cái đêm trăng trên thuyền, hắn uống say và ngủ lăn quay. Chính hắn rủ Bình lên con thuyền đó và cũng chính hắn lấy rượu cho thằng Trần sở khanh uống. Hắn đã tạo cơ hội thuận lợi cho gã khốn kiếp kia hại đời con gái của Bình. Hắn tự dằn vặt lòng, tự trách bản thân không thể bảo vệ được người con gái mình yêu thương. Hắn ước gì thời gian có thể quay ngược trở lại, hắn nhất định sẽ tống cổ tên Trần xuống dưới dòng kênh, sẽ dìm cho nó uống nước một trận thừa sống thiếu chết.
Nhưng thực tại phũ phàng vẫn bày ra trước mắt hắn, những cây roi dội xuống tới tấp, Bình rúm ró trong sợ hãi và xấu hổ. "Đứa bé trong bụng mày là con thằng nào?". Cha Bình quắc mắt quát lớn. Bình không nói chỉ lắc đầu, khóc thút thít. Hắn rẽ đám trẻ con ra hai bên, xông thẳng đến trước mặt cha Bình.
-Là con hại Bình. Con làm con sẽ chịu trách nhiệm.
-À! Ra cái thứ mồ côi cha như mày không ai dạy dỗ đi hại đời con gái người ta. Lần này ông cho mày ở tù mục xương luôn con.
-Cháu sẽ lấy Bình. Cháu xin chú tha lỗi cho cháu với Bình. Hai đứa cháu thật sự có tình cảm với nhau mà.
Hắn run rẩy trả lời, môi xám ngoét, mặt xanh chành như tàu lá chuối. Rít điếu thuốc lá thật dài, nhả những vòng khói khét lẹt lên cao. Cha Bình nhìn sâu vào khoảng không vô tận. Sau câu nói như van xin của hắn, đôi mắt ông có phần dịu lại. Một nét buồn, lo lắng thấp thoáng ẩn hiện trên mặt của ông.
Ông già ngồi lặng lẽ, vẻ nghĩ ngợi. Bình là con gái út, anh chị nó đều có gia đình rồi. Ước mong của ông là Bình có thể vào đại học nhưng giờ xem ra mọi việc không chiều theo ý ông. Gánh học hành của Bình sắp đứt gãy giữa đường. Hưng hiền lành, thật thà, ông cũng không muốn nó phải sớm vướng vào vòng lao lí chỉ vì sự đam mê bồng bột, nhất thời.
Chuyện Bình có bầu với hắn đồn đại từ làng trên đến xóm dưới. Cuối cùng, cha mẹ Bình làm qua quít vài mâm tác hợp cho đôi vợ chồng trẻ con về chung sống một nhà. Sau đám cưới, hai đứa dắt díu nhau lên thành phố ở trọ nhà một người bà con của Bình. Cha Bình sợ ở lại miền quê này, Bình mặc cảm không giám đến trường. Hằng ngày hắn chạy xe ôm còn Bình nhận hàng về may gia công tại nhà. Tốt nghiệp cấp ba, hắn thi đậu vào trường Cao đẳng kỹ thuật còn Bình đậu vào Cao đẳng sư phạm.
Đứa bé chào đời, cuộc sống của Bình và hắn càng chật vật hơn. Bình trở nên trầm lặng. Bình không bao giờ mở lời với hắn nếu không có việc phải nhờ. Đã 6 năm trôi qua, chiếc giường và chiếc võng ở góc nhà là thế giới riêng của mỗi người. Ngày ngày hắn vẫn lăng xăng bên cạnh lo lắng cho cô từ công việc nhà đến chuyện chăm sóc đứa con riêng của Bình. Nhiều bữa đi làm về muộn, bị cảm, hắn ho lụ khụ nhưng ở trong buồng, Binh vẫn hờ hững đưa nôi ru con.
Hắn lặng lẽ ra sau nhà nhấm nháp li rượu trắng. Trong bóng tối, hắn húp từng giọt rượu và nhận ra rượu cũng đắng như chuyện tình của hắn. Bao nhiêu năm để Bình có thể quên được hình bóng một gã con trai phố thị. Và bao nhiêu năm nữa Bình mới dành tình cảm cho hắn. Hắn không biết, không đoán được những ý nghĩ sâu thẳm trong lòng Bình. Hắn đau khổ, ấm ức trong lòng. Hắn đưa tay lên quẹt vội hai giọt nước tràn qua đôi mắt đỏ ngầu. Cuộc sống khó khăn, gánh nặng cơm áo, tình yêu thất bại...Tất cả mọi thứ khiến hắn già dặn và chững chạc rất nhiều so với cái tuổi 22.
Không hiểu sao chiều nay sau giờ học, hắn lại không ở lại chạy xe ôm như mọi khi. Trong lòng hắn thấy bồn chồn, nôn nao vô cùng. Về nhà, hắn đẩy cửa vào, căn phòng khá yên ắng. Chiếc máy may nằm im lìm, bên trên còn đặt chiếc áo sơ mi đang may dang dở.
Bình đi đâu? Hắn lắng tai nghe âm thanh khe khẽ phát ra từ giường bên của Bình. Ban đầu là tiếng trở mình sau đó là tiếng thở gấp gáp và cuối cùng là tiếng rên la. Hắn vội vàng bước vào. Bình nằm co quắp trên giường, hai tay ôm bụng quằn quại trong đau đớn. Hắn lo lắng hỏi dồn dập: "Bình làm sao vậy? Đau ở chỗ nào?". Gương mặt xinh xắn của Bình lúc này méo xệch, tái xám, cô nói không ra tiếng. "Đau bụng quá... Chắc Bình chết mất...".
Hắn hốt hoảng, bế xốc Bình lên xe máy nhưng khổ nỗi Bình ngồi oặt oẹo, không có ai vịn lại cô sẽ rớt xuống đất. Hắn vừa gởi con Bình cho hàng xóm trông hộ, vừa chạy lăng xăng đi tìm người giúp. Bình được đưa đến Trung tâm Y tế quận. Bác sỹ thông báo tình trạng khẩn cấp. Bình bị đau ruột thừa phải cho xe cấp cứu chuyển đến bệnh viện ngay. Còi xe cấp cứu hú vang cả con đường. Vào giờ cao điểm, dòng xe cộ khắp các ngả đường tua tủa đổ ra, đông đặc, đen kịt. Chiếc xe cấp cứu như tên tướng bại trận, nằm kẹt giữa các ngả bao vây của quân thù. Nó kêu la trong tuyệt vọng.
Ngồi trên xe, nhìn dòng người chen lấn nhau, còn bánh xe cấp cứu mỗi phút trôi qua chỉ nhúc nhích được vài xen ti mét. Khuôn mặt hắn không còn chút máu. Trông thấy Bình gồng mình trong đau đớn. Ruột gan hắn lồng lộn cả lên. Mồ hôi hắn đổ dài khắp mặt. Hắn mở cửa xe, chạy xuống đường.
Cơn mưa chiều kéo đến, ai nấy vội vã tìm đường thoát thân về nhà. Người nhấn ga, kẻ trả số, bóp kèn, thắng gấp...một mớ âm thanh hỗn tạp phát ra từ đám đông. Hắn xông lên phía trước xe cấp cứu vẫy tay lia lịa. Một số xe máy kẹt cứng, móc dính vào nhau khiến họ không thể lùi tiến gì được. Quanh xe cấp cứu không hở một khoảng trống nào để bác tài có thể xê dịch. Bình đang kề bên cái chết không lẽ hắn lại chào thua số phận sao?
Không. Hắn không thể để vuột mất Bình. Bình sống, đứa bé sống và hắn cũng sống. Trời mưa tầm tã, đám đông kẹt xe càng thêm hỗn loạn, chẳng khác nào như kiến vỡ tổ. Hắn tiến đến vị trị cao nhất cạnh cột đèn đỏ, đánh tay chéo trước ngực cầu cứu. Tiếng gào thét của hắn chen lẫn trong tiếng mưa. Đám đông đã giãn ra một chút. Một số người tò mò, dòm hắn lom lom.
Mưa như những sợi roi lớn, quất mạnh vào người hắn, rát rạt. Hắn từ từ quỳ sụp xuống đất, vái lạy dòng người đang chen chúc nhau. Hắn lê lết hai đầu gối xuống mặt đường, đôi mắt như chờ đợi, van lơn những người đi đường sự thương cảm. Lần lượt từng chiếc xe máy trèo sát vào hai bên lề và cuối cùng thì xếp thành một hàng sát dí trong vỉa hè. Khoảng trống giữa con đường ngập ngụa nước từ từ hiện ra, chiếc xe cấp cứu lao vút đi trong màn mưa trắng xóa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top