Kết thúc

- bạn là Jackson?
- phải, là tôi! Anh là Danny sao?- Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn người con trai trước mặt hết sức ngạc nhiên, theo tính của Vương Tuấn Khải thì anh phải quen với người, à ừm, ít ra cũng phải nhìn tri thức tí xíu, không ngờ người có hai bằng tiến sĩ lại để đầu undercut, sau lớp áo sơmi trắng cậu vẫn có thể nhìn thấy những tattoo ẩn hiện, tai thì bấm tới 3 4 lỗ. Nhìn không khác gì mấy thằng choai choai ngoài đường. Thiên Tỷ nhíu mày nhìn người đối diện, có chút xíu gì đó gọi là không tin tưởng giao tính mạng của cậu vào tay người này.
- đúng. Không ngờ người tình nhỏ của Karry lại cuốn hút như vậy. Rất vui được làm quen với cậu!- Thiên Tỷ phải công nhận này rất lịch sự và có cái gì đó của một người đàn ông trưởng thành, khác với Vương Tuấn Khải rất nhiều. Chính cậu cũng bị người này mê hoặc. Hơn nữa, dù cậu cao cũng gần m8 nhưng lúc đứng với người này thì miễn cưỡng cũng có thể gọi lf đứng ngang tai. Lúc nói chuyện cũng phải nhìn lên. Danny biết rõ ngoại hình của mình chiếm ưu thế rất nhiều so với người trước mặt, vì anh là con lai, 1/2 người mỹ, cao 1m92 nên lúc nhìn có hơi áp đảo người khác. Người con trai trước mặt dáng người dong dỏng cao, mặc đơn giản, trên dưới một cây đen dù đeo khẩu trang đội nón nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi đồng tử màu hổ phách hút hồn kia. Xem ra khẩu vị của Vương Tuấn Khải rất rất được.
- tôi cũng vậy! Anh có thể đưa tôi đến chỗ Vương Tuấn Khải à nhầm Karry được không?
- trước tiên cậu phải đi với tôi đã!- danny kéo hành lí của Thiên Tỷ cất vào xe rồi mở cửa xe cho cậu, chạy thẳng đến trung tâm thương mại nổi tiếng ở Mỹ. Dọc đường Thiên Tỷ vẫn ngu ngu ngơ ngơ nhìn đường xá, cậu cũng thật lạ, qua thăm người ốm lại có tâm trạng ngắm cảnh như thế này, có hay không nhưng cảm giác lo lắng của cậu đã bớt đi phần nào, còn lí do vì sao thì cậu không rõ!
- tớ nơi rồi!
- dắt tôi tới trung tâm thương mại làm gì? Tôi nghĩ chúng ta nên đến bệnh viện.
- cậu mặc đồ như vậy, làm sao vô được?- Danny nhìn với ánh mắt khinh bỉ, rồi bá vai cậu, lôi đến từng cửa tiệm, nào là vest, giày rồi salon làm tóc, nhìn Thiên Tỷ bây giờ phải gọi là cực kì đẹp trai, không thể nào! Thiên Tỷ nhìn trước gương, bộ vest này còn đẹp hơn bộ vest trong lễ cưới của cậu, có nhầm không vậy, đến thăm bệnh thôi mà, nhìn xuống giá tiền của bộ đồ bằng cả lương chạy 10 show lớn của cậu chứ chả ít hơn đâu.
- tất cả hết bao nhiêu anh cứ đưa hoá đơn tôi sẽ trả lại!
- tất nhiên rồi!- Danny nhịn cười nhìn người con trai trước mặt. Cậu ấy, thật thú vị. - giờ chúng ta đi được rồi.

Thiên Tỷ đi tới bệnh viện mà ai cũng nhìn cậu một cách kì lạ, tại sao lại có một người ăn mặc sang trọng như thế đến bệnh viện làm gì? Hơn nữa còn rất đẹp trai. Nhìn không giống là đi thăm bệnh cũbg không giống bị bệnh. Phụ nữ châu âu rất ít khi nào để mắt tới đàn ông châu á, nhưng khi cậu bước vào, từ bệnh nhân y tá bác sĩ đều không cưỡng lại mà nhìn cậu một lúc lâu. Thiên Tỷ cảm thấy nhiều ánh nhìn như vậy thì cảm thấy rất khó chịu.
- cậu đi theo tôi. Thật ra, tôi cũng không muốn giấu cậu nữa, Tuấn Khải cậu ấy đã đi rồi, tôi chỉ thực hiện nguyện vọng cuối cùng là có thể được gặp cậu trong bộ đồ chú rể, nhìn cậu trong khoảnh khắc đẹp nhất.- Danny nghiêm túc nhìn người đằng sau đang sững sờ, cậu ấy, không nói gì, chỉ im lặng mở cửa bước vô.

Ánh mắt của Thiên Tỷ đặt trên thân ảnh được phủ khăn trắng mà không thốt nên lời, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào người đó, người cậu yêu, cậu đã đợi 10 năm bay.

- Vương Tuấn Khải! Anh dậy cho tôi! Anh là đồ khốn nạn. Tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời tôi?- Thiên Tỷ lãnh đạm mà hai dòng nước mắt đã chảy xuống lúc nào không hay.

- người nào đã nói sẽ quay về, chỉ cần tôi đợi kia mà, là ai? Là đã nói sẽ khiến tôi hạnh phúc, sẽ bù đắp cho khoảng thời gian trước kia? Là ai? Ai nói cho tôi biết- Thiên Tỷ gần như mất bình tĩnh mà nắm lấy tay người trên giường.

- anh bảo anh là hiện tại là tương lai kia mà, vậy sao bây giờ anh lại nằm đây? Đang đùa giỡn với tôi phải không? Là muốn khiến tôi bất ngờ phải không?- không có tiếng đáp lời- Tuấn Khải, em thua rồi, em thua anh rồi, chúng ta đừng chơi trò này nữa được không? Chúng ta về Bắc kinh nhé, về hoàn thành hôn lễ của chúng ta.

- Tuấn Khải! Anh có nghe em nói không? Anh đừg như vậy được hay không. Chúng ta sẽ tổ chức đám cưới, sau đó sẽ nhận con nuôi được không anh, một trai một gái thì thế nào, chúng ta sẽ nuôi dạy chúng nó trở thành những người tốt dù chúng có tới 2 người ba, đúng rồi, em sẽ giải nghệ, chỉ đi dạy vũ đạo rồi về nhà thôi, anh sẽ tiếp tục công việc anh muốn. Anh nói xem, tương lai chúng ta đẹp như thế, hoàn mĩ như thế, tại sao bây giờ chỉ còn mình em ?

- Tuấn Khải!-  Thiên Tỷ gục đầu xuống giường, chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ đã khiến cậu mệt mỏi, thêm đả kích, cậu chỉ như cành liễi trước gió, có thể bị cuốn đi bất cứ lúc nào.

- Thiên Tỷ! Không phải cậu còn người khác ở bên kia sao?- Danny nhìn Thiên Tỷ nói bằng giọng đầy khiêu khích

- ý anh là sao? Tôi không hiểu! Cũng không cho phép anh xúc phạm tới nhân phẩm của tôi! - Thiên Tỷ ngước mặt lên nhìn đối phương một cách hung dữ.

- Tuấn Khải nói cậu có một người khác bên đó, không đợi được cậu ấy, nên cậu ấy mới đi uống rượu, và khiến cậu ấy như bây giờ là do cậu.

- đúng là do tôi, tất cả. Chỉ cần anh ấy quay về bên tôi, chuyện gì tôi cũng chấp nhận.- Dịch Dương Thiên Tỷ thẫn thờ nhìn người trên giường, cậu không có can đảm mở khăn trắng xuống. Cậu sợ, người đang nằm thật sự là anh sẽ bỏ cậu lại mà đi.

"Cạch"
- chuyện gì cũng được sao?
- ừ- Thiên Tỷ đáp lại theo phản xạ rồi cậu nhận ra giọng nói đặc biệt thân quen đó, quay lại nhìn. Tên vương bát đản nhà anh.
- vậy làm vợ anh nhé, cùng anh đến lễ đường?- Vương Tuấn Khải xuất hiện trọng bộ vest đen như một chàng hoàng tử, nhưng lại mang theo vẻ cuốn hút của một người đàn ông trưởng thành.
- anh lừa tôi?- Thiên Tỷ lạnh mặt, lau đi những vệt nước mắt còn sót lại, khinh bỉ nhìn người kia
- không! Hoàn toàn! Chỉ là giống như em nói, muốn làm em bất ngờ. - Vương Tuấn Khải cười cười. Thực ra từ lúc Thiên Tỷ bước vô pòng thì anh đã đứng ngoài cửa rồi, chỉ là em ấy không để ý đến anh mà thôi.
- nhân lúc chúng ta chưa kết hôn, chúng ta chia tay đi, Vương Tuấn Khải!- Thiên Tỷ đứng dậy đi ngang qua mặt một một chút lưu luyến
- em bình tĩnh lại được không?- Vương Tuấn Khải ôm chặt lấy người con trai kia- anh đã suýt chết, là thật, nhưng anh vẫn không muốn tin em có người mới, anh muốn đặt cược tất cả của mình vào ván cờ này, là em sẽ bỏ hết tất cả mà bay qua đây với anh. Lúc Vương Nguyên nói em được người khác quan tâm, người đó đã thương thầm em rất nhiều năm như vậy, anh đã rất sợ, sợ em sẽ thích người đó, sợ em sẽ rung động, sợ em sẽ không kết hôn với anh nữa.

Thiên Tỷ đứng trong lòng anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cậu mới thực sự tin anh đã về bên cậu. Nghe anh nói tim cậu quặn thắt, thương anh nhiều hơn, xa mặt cách lòng, anh vẫn cong một chút gì đó không tin tưởng cậu, vì thì cậu sẽ dành nửa cuộc đời còn lại của cậu chúng mình cho anh thấy, tình yêu của họ sẽ không bao giờ phai nhạt cả.

- buông ra!- Thiên Tỷ nói nhỏ
- không!
- buông
- không mà! Sao em tàn nhẫn với anh như vậy- Vương Tuấn Khải cọ cọ mũi vào cổ của người kia mà làm nũng.
- anh có buông ra cho tôi chuẩn bị lại mà còn đi tới lễ đường hay không tên đao này!

Thiên Tỷ đến hết cách với con người này, Vương Tuấn Khải sựng người rồi nhìn cậu, đôi môi anh nhẹ nhàng đặt đặt lên môi cậu, từ từ mơn trớn đôi môi đỏ mọng đó, lưỡi anh cũng từ từ tách môi cậu rồi dịu dàng thăm dò trong khoang miệng cậu, Thiên Tỷ cũng chhir đáp trả một cách rụt rè, từu từ tận hưởng cái giây phút này. Tương lai này, hai người luôn bên nhau, giống như lúc này vậy.
-----end----
Hết rồi nha mấy má! Tui cho HE rồi mà ai còn la tui là tui khóc á huhu

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top