Chap 36: xin lỗi em, Thiên Tỷ!

- Thiên Tỷ! Em tỉnh rồi sao?- giọng Vương Tuấn Khải trầm ấm mang nét thu hút đặc biệt. Một chút nhẹ nhàng, một chút bá đạo, một chút cưng chiều người đối diện.

- *ngáp* chúng ta vẫn trên máy bay sao?- Dịch Dương Thiên Tỷ mệt mỏi đáp. Đã lâu rồi cậu mới có thể ngủ ngon như vậy, nhưng mà chưa đủ giấc nên vẫn còn muốn ngủ tiếp.

- không! Thực ra máy bay rớt rồi! Anh không bảo về được em vậy hai chúng ta cùng chết vậy- Vương Tuấn Khải nghiêm túc nhìn vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt người kia

- cái gì! Thật sao?- Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn xung quanh thì không thấy chỗ này có điểm nào giống ở máy bay hay sân bay- nếu vậy! Chúng ta là ma?

- ừm

- vậy không ai thấy chúng ta sao?

- ừm

- cùng đi công viêcn giải trí đi Đại ca!- mọt câu hỏi của bạn học Dịch Dương Thiên Tỷ đập nát không khí của Vương Tuấn Khải! Anh còn tưởng cậu sẽ sợ hãi mà ôm lấy anh mà khóc!

- cũng được! Nhưng em k muốn gặp gia đình sao?

- em muốn gặp ba mẹ, cả nam nam nữa! Chúng ta có thể không?- giọng Thiên Tỷ trở nên nhẹ hẫng, cậu sợ!

- tất nhiên rồi ! Thiên Thiên ngốc- ánh mặt chứa đựng nét dịu dàng như mặt nước mùa thu, không che dấu được vẻ cưng chiều vô hạm của Tuấn Khải!

- nhưng mà chúng ta không biết đường! Làm sao đi!

- anh biết đường! Em nhắm mắt lại đi!

- có phải anh dùng phép thuật di chuyển không gian không?- Thiên Tỷ háo hức hỏi

- đây là thực tế! Không phải như mấy cái phim giả tưởng em hay coi đâu! Thiên ngốc!- Vương Tuấn Khải nhìn vẻ trẻ con tinh nghịch của người kia thì anh cảm thấy hạnh phúc lạ thường

Nắm tay Dịch Dương Thiên Tỷ đi từng bước từng bước, chậm rãi, bàn tâyhi người đan chặt vào nhau. Dù tin tưởng anh nhưng theo bản năng cậu vẫn sợ sẽ vấp trúng cái gì đó nên năm tay càng chặt, rồi bỗng nhiên nhớ ra, đã là ma thì cần gì sợ đụng! Nhưng vẫn tham lam năm chặt tay người kia, có thể đi gần, có thể ngửi được mùi hương bạc hà thanh mát của anh!

Đi được một lúc, cậu thấy ba mẹ và nam nam ngồi quay quần ở bàn ăn, cười nói vui vẻ. Nước mắt cậu lại tuôn ra

- sao vậy? Thiên Tỷ? Mít ướt như vậy!- Vương Tuấn Khải hoảng hốt lau đi từng giọt từng giọt nước mắt trên khuôn mặt buồn bã của cậu.

- sao con trai chết mà mọi người vui vẻ vậy chứ! - vâng, Dịch Dương Thiên Tỷ là người chỉ cần phát ra một câu thì trong bất kì trường hợp nào đều có thể sát cảnh như thường!

Vương Tuấn Khải khóc không ra nước mắt! Đành bất lực kéo Thiên Tỷ về phía họ.

- hai đứa dậy rồi sao? Mau mau ngồi xuống ăn trưa đi! Chắc mệt lắm rồi phải không?- má Dịch nhìn hai cậu cười vui vẻ nói.

- ủa? Mẹ thấy chúng con?- Dịch Dương Thiên Tỷ kinh ngạc

- sao lại không?

- không.. Không lẽ.. Mẹ.. Me cũng.. - cậu bừng tỉnh!

- cũng gì? Cái thằng này! Nửa đêm nửa hôm mới về nhà phá giấc của mẹ giờ còn lấp liếm cái gì?

-hã?

Quay qua nhìn Vương Tuấn Khải đang che miệng nhịn cười mà chảy cả nước, khí tức vượt quá đầu. Tên này, hay lắm! Dám gạt tôi. Ba má Dịch nhìn cảnh trước mặt mà ngơ ngác, con trai mình thì đỏ mặt tía tai, mắt thì trừng trừng nhìn Vương Tuấn Khải. Còn cậu kia thì nhịn cười đến rung cả người. Rốt cuộc hai cái đứa này hôm nay bị cái gì vậy?

*rầm* mặt Vương Tuấn Khải đang cười bỗng trở nên tái nhạt.

- khải nhi! Có sao không con?

- dạ! Không.. Không sao- Vương Tuấn Khải đau tới mức hơi thở cũng trở nên ngắt quãng. Vẫn dịu dàng nhìn qua Thiên Tỷ, cậu biết dùng hơi quá sức nên rất hối hận mà nhìn anh! Nhưng anh vẫn mỉm cười với cậu! Tội lỗi tội lỗi.

- chỉ là Thiên Thiên hơi kích động đá vào chỗ chân bị thương của con thôi!- vẫn cười vẫn nhe răng cười đúng chất của một tên đao mà nhing cậu.

Khinh bỉ anh! Vương Tuấn Khải!

Má dịch nghe vậy thì xót, con trai mình sao bữa nay lại khôg biết phép tác gì, với ngay tờ báo không khách khí mà đánh cái bốp lên đầu của cậu!

- mẹ! Sao mẹ đánh con- Thiên Tỷ theo phản xạ đứng lên ôm đầu. Nhonxg nhẽo nói với mẹ.

- ai bảo con không biết phép tắc trên dưới!

- mẹ!

- có biết hôm qua ai cõng con về không? Tối qua ai chăm con ốm không hã? Nhìn anh đi, chưa ngủ được miếng nào mà ngồi trông con suốt đó! Chưa kể hôm qua ngủ còn lăn tới lăn lui, anh vì thấy mày ngã mà chạy tới đỡ nên trặc chân đó. Còn không cám ơn anh đi!- má dịch tay chống ngang eo mà lên lớp con trai

Dịch Dương Thiên Tỷ biết mình không phải, nhưng giờ không lẽ xin lỗi, cũng tại anh gạt cậu làm gì! Nhưng nghe mẹ kể những việc Tuấn Khải làm cho mình, Thiên Tỷ cảm thấy hạnh phúc đang len lỏi trong lòng cậu.

- sao mẹ biết nhiều vậy?- nghi ngờ hỏi

- mẹ mẹ.. Ờ thì- má Dịch ấp úng không biết giải thích như thế nào! Không lẽ bảo là nửa đêm nửa hôm nhìn lén qua khe cửa thì còn đâu tự tôn của người mẹ. Bèn nhìn qua Ba dịch đang bón cho Nam nam ăn.

- tụi con làm rầm rầm cả đêm không cần nhìn cũng biết rồi- ba biết ý đành nói đỡ cho mẹ nhưng mắt vaanx không ngừng khi bỉ, sống gần nữa đời người rồi mà còn đi nhìn trộm chúng nó!

- ờ đó! Bay làm ba mẹ tối qua không yên giấc gì cả- như thoát khỏi gánh nặng, má dịch thoet phào! Vương Tuấn Khải cũng biết ý mà nói

- con xin lỗi! Tối qua tại con mà ba mẹ ngủ không ngon!- anh đứng dậy gập người xin lỗi một cách chân thành nhất. Không phải anh không biết tối qua má dịch ở ngoài cửa. Đã thế phải thể hiện hết mặt tốt của mình cho mẹ biết. Nếu sau này muốn hỏi cưới em ấy thì cũng đỡ khó khăn. Dù tối qua mí mắt nhe muốn sụp xuống thì anh cũng gắng gượng được tới khi má dịch về phòng. Có anh mới biết được là sau khi má dịch đi thì anh đánh một giấc tới khi Thiên Tỷ dậy.

- con thì có lỗi gì chứ! Lỗi ở thằng trời đánh này cơ- má dịch còn tranh thủ đánh yêu một cái lên khuôn mặt đang phụng phịu của cậu.

- con là con ruột mẹ đó!- có mùi giấm chua ở đâu đó rồi!

- đứa nào cũng là con mẹ! Mau mau ăn đi không cơm nguội, đợi hai đứa mà ba mẹ đói rụng rời tay chân rồi đây này!

- dạ!- hai người đông thanh đáp, Vương Tuấn Khải thì hí hửng mà ăn, bữa cơm gia đình này thật ngon, ăn bao nhiêu cũng không thấy no. Còn người kia bản tính kén ăn thì ăn được vài đũa thì bỏ đũa xuống bảo con no rồi.

Cậu dọn chén đũa đi vào bếp lấy hoa quả ra gọt! Vừa gọt vừa nghĩ tới những việc Vương Tuấn Khải đã làm thì trong tim cảm thấy rất ấm áp hạnh phúc. Cậu đã đúng khi theo anh lên chiếc máy bay ngày hôm nay. Đang gọt thì cảm giác mình được ôm từ phía sau, lọt thỏm vào trong lòng anh! Khí nóng dần dần chiếm hữu cậu.

- đang làm gì vậy?

- không thấy à! Đang gọt trái cây!- mãi nói chuyện không tập trung nên bé dao nhỏ nhắn đã lướt nhanh trên ngón tay của bạn học kia!

- chảy máu rồi! Mau theo anh ra phòng khách- anh nắm tay cậu dắt ra ghế ngồi rồi tỉ mỉ lấy hộp cứu thương ất teung cho cậu. Nhìn hành động anh nhẹ nhàng nâng niu cậu, chỉ sợ sẽ làm cậu đau thì phì cười!

- còn cười nữa! Em ngồi đây đợi anh đi! Không được đi đâu hết- anh cầm romote Tv đưa cho cậu rồi quay vào bếp loay hoay một buổi lâu. Ba má Dịch ra trước nhìn cậu với cặp mắt khinh thường

- sao mẹ nhìn con vậy?-

- thảnh thơi qá ha! Con có biết Tuấn Khải giỏi như thế nào không? Nó gọt trái cây xong còn rửa chén dọn dẹp phòng bếp! Coi làm được gì?

- là con muốn làm mà dì! Với lại em ấy mới dậy đang mệt! Dì đừng la em ấy mà!- Vương Tuấn Khải cầm dĩa trái cây đã được ướp lạnh sẵn đặt lên bàn eooif từ từ xuống kế bên người kia

- chỉ có Khải nhi biết nghĩ thôi!- má dịh lườm con trai rồi lại quay ra nở nụ cười tươi với Tuấn Khải. Làm cho Thiên Tỷ bức bối mà đi lên lầu. Vương Tuấn Khải thấy vậy thì xin phép chú dì đi lên theo! Ước gì có thể như thế này mãi thì tốt biết mấy! Nhưng đáng tiếc là....
-------------end chap 36--------------
End chap 36 rồi nha mấy nàng! Còn một chương cuối nữa là end! Tính viết luôn mà cảm thấy chap này dài quá rồi nên mị cut bớt ra! Cũng có thể coi là HE rồi! Theo dõi tiếp chap sau xem xem kết quả cuối cùng như thế nào nhoé!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top