Chap 11: Thiên Thiên, cậu nói dối!
- Thiên Tỷ, cậu ở đâu? Thiên Tỷ? - khi Vương Nguyên chạy ra khỏi ktx thì đã không thấy Dịch Dương Thiên Tỷ đâu cả. Ở Trùng Khánh cậu ấy không biết nhiều đường, lỡ đi lạc sẽ rắc rối mất. Vương Nguyên lo lắng đi tìm trong khu vực gần ktx nhất. Đâu đâu cũng chỉ là hẻm nhỏ, nhà san sát với nhau tạo cho người khác có cảm giác như mê cung, có đường đi nhưng không thể thoát khỏi đó.
Thiên Tỷ lúc chạy đi, đã dùng hết sức của mình mà chạy, chạy thật nhanh mà không suy nghĩ. Đến khi kiệt sức, cậu thở dốc nhìn xung quanh. Không một bóng người. Ánh sáng đèn đường thì yếu ớt ở góc đường. Gió rít qua lá cây. Hoang mang nhìn lại vị trí mình đang đứng. Đây là đâu? Tại sao chưa nhìn thấy bao giờ. Thiên Tỷ cảm thấy đầu cậu giờ đây như đá tảng, nặng rất nặng, chỉ muốn thiếp đi. Cậu. Đã không còn chịu nổi nữa. Vẫn cố ép bản thân tỉnh táo đi ra công viên gần đó, vẫn hi vọng họ sẽ tìm thấy mình, nếu họ đi tìm. Nếu... Chỉ là nếu...
Dịch Dương Thiên Tỷ trước nay chưa từng rơi nước mắt vì bất cứ thứ gì kể cả bị bố mẹ trách mắng, đánh đòn, căng cơ khi tập nhảy, antifan, tất cả cậu đều có thể chịu đựng. Nhưng tại sao cứ phải tạo cho cậu niềm tin, rồi lại cướp mất nó. Cứ cho cậu hy vọng rồi lại dập tắt nó. Có phải, cậu đáng phải chịu như vậy? Ai cũng nói Thiên Tỷ mạnh mẽ, nhưng nếu không mạnh mẽ thì yếu đuối cho ai xem. Cậu mạnh mẽ đã quá lâu rồi, vậy để cậu một lần yếu đuối được không? Chỉ một lần thôi.
Công viên không một bóng người. Gần chiếc cầu trượt lại có tiếng khóc được nén lại khiến Vương Nguyên toát mồ hôi. Cậu đã tìm Thiên Tỷ cả tiếng đồng hồ rồi mà không thấy, các ngóc ngách đều đã lục tung lên cả. Vẫn không tìm thấy người. Cứ đi mãi đi mãi, nhiều lúc cậu định bỏ cuộc nhưng lại không có can đảm. Nghĩ tới cậu ấy bị ngất ở đâu đó, rồi bị bắt cóc, bị tai nạn, Vương Nguyên lại lao đầu vào đi kiếm, mới nhớ ra gần công ty có công viên bị bỏ hoang, nếu là cậu ấy, chắc sẽ ở đó. Nhưng lúc chạy ra công viên thì Vương Nguyên lại không dám đi tiếp, trời không sợ đất không sợ nhưng cậu sợ ma. Thử hỏi, hơn nửa đêm ở đây không một bóng người, lại nghe tiếng khóc. Có phải lag doạ người chết không? Không sợ. Là Thiên Tỷ. Chắc chắn là cậu ấy. Phù phù. Vương Nguyên nhặt cành cây khô bên đường rồi từng bước từng bước tiến lại chỗ phát ra âm thanh quái dị đó. Mày là ai chứ? Là Nguyên ca đẹp trai dũng cảm. Không sợ không sợ, không việc gì phải sợ. Nhưng mà nếu không phải cậu ấy thì sao? Ashhh, sống chết có số rồi nên liều đi thôi. Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi rồi nhắm mắt chạy thẳng về phía cầu trượt. Vương Nguyên ti hí mắt nhìn về phía trước mặt, là Thiên Tỷ! Đang ngồi bó gối trong góc cầu trượt, cảm giác giống như bị bỏ rơi vậy.
- Thiên Thiên, cậu đừng như vậy - Vương Nguyên ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng ôm người con trai nhỏ bé vào trong lòng. Muốn ôm Thật chặt nhưng lại sợ cậu ấy đau.
- nhị nguyên? - đột nhiên bị ôm trong lòng như vậy có chút kinh ngạc rồi lại cảm thấy rất an tâm. Thiên Tỷ nhìn đối phương bằng đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, cứ nghĩ bản thân đang tưởng tượng ra.
- Ừ! Là tớ.
- Sao cậu biết tớ ở đây?
- Cậu có biết khu này rất dễ lạc đường không? Tớ tìm cậu hơn cả tiếng rồi. Muốn bảo bảo tớ lo lắng mà chết sao?- Vương Nguyên giả bộ làm mặt giận rồi cao giọng. Muốn trừng phạt cậu ấy một chút.
- Xin lỗi! Là lỗi của tớ. - Thiên Tỷ cúi đầu thấp hơn nhìn xuống bàn chân của mình. Vì chạy đi nhanh qá nên đến cả giày cũng không mang. Trên người chỉ có một bộ đồ ngủ mỏng tang. Gió thối lạnh khiến thân ảnh run lên. Vương Nguyên thấy vậy thì càng đau lòng, lặng lẽ cởi áo khoác của mình cho đối phương. Giúp Thiên Tỷ mặc áo, đội nón len cho ấm. Rồi từ từ nâng đôi chân lạnh ngắt lấm đầy đất cát lên rồi nhẹ nhàng phủi đi. Xin lỗi cậu Thiên Thiên.
Dù tìm thấy cậu không phải là Lưu Chí Hoành, người cậu mong. Nhưng đây là anh em tốt của cậu, đã tìm và ở bên cậu lúc này. Cảm thấy thâht nhẹ nhõm. Mặc áo của cậu ấy rất ấm áp, chỉ muốn rút người vào chiếc áo lông mà ngủ. Lúc Vương Nguyên phủi đất dưới bàn chân, Thiên Tỷ theo phản ứng mà giật chân về, nhưng đối phương lại giữ chặt. Ban đầu có chút mất tự nhiên. Nhưng sau đó lại dần thả lỏng, mặc cho người ta ủ ấm bàn chân mình.
Tách...tách...
Trời mưa sao? Thiên Tỷ ngước mắt nhìn lên trời nhưng không thấy có dấu hiệu gì của mưa. Di chuyển ảnh mắt về phía dưới, lại thấy tấm lưng của Vương Nguyên rung nhẹ. Cậu ấy khóc sao? Vì mình? Lại bị hoang tưởng ra.
- Nhị Nguyên. Sao vậy?
-....- đôi tay đay ma sát để tạo hơi ấm bỗng khựng lại. Xoay người ôm lấy người đó, cậu chỉ muốn ôm cậu ấy trong lòng. Đơn giản là để bảo vệ cậu ấy không bị tổn thương nữa.
- này! Không sao chứ? Sao cậu khóc?
- xin lỗi thiên thiên. Để cậu thiệt thòi rồi.
- cậu đang nói gì vậy. Bệnh quá - Thiên Tỷ không biết nói gì nên chỉ cười cười rồi xoa đầu tên ngốc đang ôm mình.
- cậu có coi tớ là bạn không?
- tất nhiên
- vậy có tin tưởng tớ?
- ừm. Có
- Kể cho tớ nghe về lúc cậu còn ở Phi Huyễn Thiếu Niên đi! Tớ muốn nghe.
- tại sao?
- đi mà.. Thật sự rất muốn nghe...
- cậu có thể tìm trên baidu được mà
- muốn nghe cậu nói
- được thôi.
- 2009 tớ tham gia vào PHTN cùng hai người bạn của tớ. Họ rất tốt. Tới 2011 vì trong nhóm tơ có nhiều hợp đồng riêng hơn nên nhóm ít có hoạt động chung khiến họ có chút mệt mỏi. Tớ nghĩ vậy. Sau đó thì nhóm tan rã. Mỗi người một hướng. Người du học, người chuyển nhà. Còn một mình tớ. Nhưng cũng quen rồi- Thiên Tỷ nói bằng giọng đều đều, không nhìn ra điểm gid bất thường trong lời nói.
- vậy thôi?
- ừ
- cậu có vui khi ở với họ không?
- haha. Tất nhiên chứ. Ba tụi tớ đều ở ktx cùng nhau luyện tập, sinh hoạt, chơi game. Đều rất vui vẻ, mọi người đều quan tâm tới nhau. Quen biết các cậu ấy, tớ luôn trân trọng. - Vương Nguyên nhìn ánh mắt của Thiên Tỷ ánh lên tia dịu dàng hiếm có.
- vậy với tớ và Tuấn Khải?
- các cậu cũng vậy vậy. Đều rất tốt- nhưng chính bản thân Thiên Tỷ cũng không nhận ra ánh mắt của cậu đã chuyển ra vô cảm. Không tí cảm xúc. Vương Nguyên cười một cách khó khăn.
- cậu vẫn không tin tớ?
- sao lại hỏi nữa rồi?
- vì cậu luôn nói dối tớ. Thực chất chúng ta đều có thể biết được. Cậu luôn giữ khoảng cách với tụi tớ.
- vì hai người là khải nguyên mà hì hì.. Giỡn thôi. Đỡ tớ về được không?- Thiên Tỷ không muốn tiếp tục chủ đề này. Không muốn nhớ lại
- thôi đi Thiên Thiên. Tớ không nói không phải là tớ không biết. - Vương Nguyên nhấn người Thiên Tỷ xuống rồi nhìn thẳng vào người đối diện. - lúc cậu mới gia nhập tfboys, tớ có chút ghen tị với cậu. Xin lỗi. Nhưng mà tớ không muốn một người không có cố gắng mà được chọn thẳng, trong khi thực tâp sinh như tụi tớ phải cạnh tranh cố gắng hết sức mới được debut. Nhưng đó là lúc tớ không biết rõ về cậu, sau tớ mới biết cậu chính là người có năng lực, rất tốt. Nên tớ trở thành fan hâm mộ của cậu. Muốn cùng cậu thân thiết hơn. Nhưng cậu vẫn xa cách với tớ! Rất buồn đó.
- Nhị..
- để tớ nói hết. Lúc được phỏng vấn, Mc đã hỏi fan có tốt với cậu không? Cậu đã nói dối. Lúc đó tớ rất muốn giành mic mà nói ra hết tất cả, nhưng Tuấn Khải ngắn tớ kịp. Đầu năm 2014, cậu nhận được thư đe doạ và dao lam sao không nói? Ở hiện trường quay chương trình poster bị vẽ loạn cũng chỉ đứng nhìn? Bị antifan chặng đường uy hiếp thì chỉ đứng đó chịu trận? Bị đăng ảnh khủng bố, bị điều tra hộ khẩu, làm trò cươi cho thiên hạ vẫn im lặng? Bị đẩy ở sân bay cũng như vậy. Thiên Tỷ, rốt cuộc là cậu quá hiền lành hay là quá ngu ngốc đây. - Vương Nguyên nói trong tâm trạng cực kì xúc động, là những câu hỏi mà cậu đã muốn hỏi thẳng với cậu ấy, nhưng lại không dám. Đã phải giữ lại thời gian rất lâu rồi, nước mắt cứ chảy không ngăn lại nổi
- đừng khóc! Tớ quen rồi- Thiên Tỷ không nói gì chỉ nhẹ nhàng lai nước mắt trên mắt bạn
- cậu có biết tớ sợ gì không? Sợ hai chữ "quen rồi" của cậu. Cậu có thể chia sẽ với tớ. Tại sao cậu không kể với tớ? Anh em đồng đội mà vậy sao?
- xin lỗi.
- cậu có thể nói gì khác được không? Cậu...
- tớ cũng sợ lại một lần nữa bị đồng đội mình bỏ rơi, cậu hiểu không? - Thiên Tỷ ngắt lời Vương Nguyên không kiềm chết được mà cũng lên giọng. - không có gì là mãi mãi. Bất cứ ai cũng từ từ đi ra khỏi cuộc đời tớ. Nếu ai cũng tin tưởng thì tớ sớm đã không còn đứng đây. Làm sao cậu có thể hiểu chứ?
Đột nhiên Vương Nguyên cười to áp cả giọng của người bên cạnh.
- cuối cùng, cậu cũng chịu nói ra. Thoái mái hơn phải không?
- hã? Ừ.
- nào. Đứng lên. Nguyên Ca tớ cõng cậu về- Vương Nguyên vui vẻ đứng lên rồi quay lại đỡ Thiên Tỷ.
- tớ đi được.
- chân đã tê như vậy mà còn cứng? Muốn khỏi nhảy phải không? Leo lên.
- nổi không? - Thiên Tỷ nghe là không nhảy được thic có chút sợ hãi nhưng mà...
- dám khinh thường Nguyên Ca tớ? Chán sống phải không?
- hảo a, tớ 49 cậu bao nhiêu?
-43...
-.......
- haha haha.. Cậu.. Haha- Thiên Tỷ cười đến chảy nước mắt, Vương Nguyên bị chọc quê thì đỏ mặt rồi cãi lại. Trong lúc hai người đang đùa vui vẻ thì
- Thiên Tỷ, em ở đâu?
----------end chap 11 aaaa--------
Có nh bạn đã vote cho truyênn của mình a :( cảm động qạ :( cảm ơn mọi người nhèo nhaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top