[Anh, em và chỉ...nếu như] - Võ Vi Vân

 

 Nếu như em nói: chuyến đi này, anh là người em nhớ nhất...thì anh có tin không!?

Nếu như: sau tin nhắn này mà anh trả lời thì…J

Nếu như: sau tin nhắn này mà em không còn nhận được tin nhắn nào từ anh thì…

…em sẽ xem như là mình “vừa vấp cục đá…té”, vậy thôi!

 Không phải đây là lần đầu tiên em nói “Nếu như…” với anh, phải không anh nhỉ? Em tự lầm bầm với mình sau khi nhấn send cái tin nhắn bỏ ngỏ quái quỷ đó. Và đây cũng không phải là lần đầu tiên  em tự nguyền rủa mình sau khi nhắn tin cho anh. Vì em biết tin nhắn gửi đi kia với hàng loạt giả định “Nếu như…” của em sẽ luôn nhận được tin nhắn trả lời. Đúng vậy! Anh luôn trả lời những mệnh đề “Nếu như…” của em bằng một mệnh đề khẳng định… “Lần này em lại điên…”

Anh biết không? Ngay từ lúc em nhận ra em yêu anh đến nhường nào là em đã đồng ý với khẳng định của anh rồi! Em điên thật mà, dẫu trước khi gặp anh, em cũng không được giống với khuôn mẫu quy chuẩn của một cô gái bình thường. Và anh, anh cũng biết không? Anh cũng không giống một anh chàng bình thường…em đang nói né đi rằng “Anh cũng điên lắm!”, thế nên em mới yêu anh đấy! Thường thì người ta bảo, hai người quá giống nhau thì sẽ đẩy nhau như hai thỏi nam châm cùng cực, nhưng chẳng hiểu sao em lại bị anh hút như thế này. À, đúng rồi! Anh là kim loại, em là nam châm, nên chỉ mình em bị hút thôi.

 Không đợi để nhận chuông báo tin nhắn đến. Em mím môi, ấn giữ nút nguồn. Em không muốn lại nhận được một tin nhắn kiểu mặc định như bao lần. Lần này em sẽ biến mất sau giả định nếu như. Tự nhủ rằng không biết là “Nếu như…lần này em biến mất như vầy thì…” em vẫn để ngỏ. Vì em biết, em vẫn không nắm được phần nào trong trái tim anh, nên em không đủ tự tin để tự mình điền câu trả lời của anh vào phần còn lại của mệnh đề do em tự đặt ra.

 5 ngày sau…

Em mím chặt môi, giữ chặt tay chỗ phím nguồn và nút home. Em dồn hết sự hồi hộp, mong ngóng trong suốt năm ngày vừa qua, tại đất nước không một mạng viễn thông Việt Nam nào có thể vươn tới, để mở hộp tin nhắn. Không có tin nhắn từ anh, nhưng….có cuộc gọi nhỡ “…from 090*******” Anh đã lo cho em sao!? Nếu như mà thật là anh lo cho em nhiều như thế thì…

-          Em về khi nào thế?

-          Em vừa từ sân bay về nhà!

-          Sao về mà không gọi báo anh?

-          Gọi báo anh để làm gì?

-          ….

-          Nếu như em gọi báo, thì…anh có ra tận sân bay để chờ đón em không?

-          Có thể!

Em đã chông chênh thật sự anh à! Vì trong năm ngày đó, em đã nghĩ khi trở về, em sẽ có được câu trả lời rõ ràng, để quyết định xem là em có nên tiếp tục mơ tưởng về những mệnh đề “Nếu như…” với anh. Chỉ cần em không nhận được tin nhắn nào từ anh, thì tự động em sẽ tìm một tảng đá to đặt giữa đường để-được-vấp-đá-té…quên anh ngay và luôn! Điên rồ.

Đằng này anh không nhắn tin, cũng chả im lặng, anh đã gọi em với câu nói “có thể”…thì hỏi em sao có thể ngừng cái mơ tưởng vào những giả thuyết gắn với mệnh đề “Nếu như, anh có-thể-đã-yêu em thật thì sao…!?”

 Điều đó có quá khó xảy ra không? Khi mà người anh yêu, cô ấy quá khác em, hay chính xác hơn là em không có tất cả những yếu tố khiến anh yêu cô ấy nhiều như vậy. Anh vẫn còn yêu cô ấy nhiều như vậy! Dù những lần nói chuyện, anh không hề đề cập đến. Dù em cũng vài lần tò mò vài lời gợi nhắc, anh cũng cố lảng đi. Dù những lần anh buồn, em nhân được điện thoại của anh với cái giọng say mèm. Dù một đôi lời anh nói lúc đó, tưởng chừng như là tất cả những gì mà bấy lâu nay em chờ đợi. Thì cô ấy vẫn là người anh yêu nhất vào sớm mai, khi anh tỉnh cơn say…và anh quên mất rằng, tối qua anh đã gọi cho ai. Dù trong recent call có ghi lại số của em, thì anh cũng cố vờ quên.

 1 tháng sau…

“Nếu như em lại nói: lần này chưa đi, anh cũng đã là người mà em nhớ nhất, thì…anh có tin không?

Nếu như anh tin hay nếu như anh không tin thì…em cũng không quan tâm nữa.

Vì em biết đó chỉ là cảm xúc của một mình em mà thôi.”

[Anh có thể delete tin nhắn này với bất kỳ lý do gì]

 Và vì là cảm xúc của một mình em nên anh không có quyền bắt em ngừng yêu anh được. Em vẫn cứ gửi cho anh cái mệnh đề “Nếu như…” điên rồ như vậy trước khi bắt đầu một cuộc chạy trốn mới. Nhưng lần này em không chạy trốn để cho mình câu trả lời từ phản ứng của anh. Mà lần này, em tự tìm câu trả lời từ chính mình. Vì anh biết không? Anh không phải là người mạnh mẽ trong tình cảm. Trái lại, em là đứa dám yêu, dám nói, dám làm tất cả vì tình cảm của mình. Em là người theo chủ nghĩa “Con tim có quyền điều khiển mọi thứ”.

 Em biết anh ít nhất cũng từng xao lòng với em. Nếu như không xao lòng thì ít nhất, anh cũng từng xem em như một người thay thế tạm thời. Nhưng những lần như thế anh không dám khẳng định, không dám thể hiện. Dẫu rằng anh biết, em sẵn sàng chấp nhận vị trí người thay thế dù chỉ trong chốc lát, mà không trông chờ vào bất kỳ điều gì sau đó. Ngược lại, em luôn đòi hỏi, đòi hỏi anh, đòi hỏi một người không thể yêu em bằng trái tim nguyên vẹn, rằng anh hãy cho em biết, em là gì của anh?

 “Nếu như bây giờ em đưa tay ra, thì anh…có nắm lấy tay em không?”

Vào một ngày anh buồn và em cũng không hơn gì anh [cả hai người đều buồn vì người mình yêu], em đã nhắn cho anh mệnh đề nếu như đó.

 “Nếu như anh nói giờ anh đang ở đâu, em sẽ đến đó và mang cho anh bánh ngọt”

Vào một ngày anh buồn trước đó, em đã nhắn tin cho anh như thế. Vì người làm anh buồn vẫn không-thể là em, để em có thể làm anh hết buồn…nên em chỉ có thể mang cho anh bánh ngọt.

Một cuộc tình gần đi đến kết thúc là khi mà hai người trong cuộc, ít nhất là một trong hai người ngậm nhấm lại hết những ngọt ngào lẫn khổ đau trong cuộc tình đó…để mà buồn, mà tiếc nuối. Một cuộc tình gần đi đến kết thúc là khi mà đâu đó có một người hàng ngày tự hỏi mình…

“Nếu như, mình là một cái bánh ngọt, thì sao nhỉ…!?”

 Lần này, sóng điện thoại của anh vẫn với tới nơi em đang trốn. Số anh gọi đến cho em trong một buổi chiều nắng le lói trên biển. Giọng anh xen lẫn với tiếng sóng rì rào dưới chân em. Câu chia tay anh nói với ai kia được anh lặp lại trong điện thoại với em…

Làm sao để em mô tả lại hết cảm xúc của em lúc đó cho anh bây giờ? Em chỉ biết là em đã đứng chết trân, trong khi đầu dây anh bên kia cũng hoàn toàn là khoảng lặng im đến đáng sợ. Lúc đó nói thật là em sợ anh ạ! Em sợ rằng rồi tiếp sau đây, vì câu nói này mà em tiếp tục cho mình cái quyền gieo thêm một hàng dài những mệnh đề “Nếu như…” khác nữa với anh…trong khi em vẫn chưa giải được mệnh đề

“Nếu như sau khi, người anh yêu tiếp theo vẫn-không-thể là em, thì…”

 Em dành thêm một ngày nữa để tìm cách trả lời mệnh đề “Nếu như…” kia. Dù khẳng định lại một lần nữa rằng: tình cảm của em là chuyện chỉ có thể do con tim em quyết định, nên em yêu hay thôi không yêu anh nữa thì anh không thể điều khiển được. Thế nhưng, cũng lại một lần nữa, em trao quyền cho anh gián tiếp quyết định cho com tim em.

 “Nếu như sáng sớm ngày mai em về lại thành phố trên chuyến tàu X, thì anh có ra tận nơi chờ đón em không?”

[Em sẽ tắt điện thoại cho đến khi đến nơi]

 Em chỉ cho phép mình nhìn quanh một lượt, đi lướt qua hết dãy ghế dài nơi phòng đợi. Em không cho phép mình chút cái gọi là chần chừ chờ đợi. Kéo cái vali giữa làn không khí mỏng nhẹ buổi sớm tinh sương, lần đầu tiên, em thấy Sài Gòn lạnh đến thế!

 Gọi taxi ra thẳng trung tâm Quận 1 khi mà dư âm của một phố đêm nhộn nhịp đã hoàn toàn nhường chỗ cho khoảng lặng hiếm hoi ở thành phố không ngủ này. Em tìm mua cho mình một cái bánh ngọt trong cửa hàng 24h gần đó, nhỏ-và-ngọt. Em ngồi tại đúng nơi mà cách đây gần nửa năm, biết anh có còn nhớ!? Em đã ngồi đó và nhắn tin cho anh, biết anh có còn nhớ!?

“Nếu như em nói em đang ngồi ở My Corner và có 1 ly trà sữa đang đợi anh, thì anh có ra không?”

“Nếu như em nói em vẫn đang đợi anh ở đây và có 1 ly trà sữa khác thay cho ly kia thì anh có ra không?”

“Nếu như em nói em vẫn còn đang ngồi ở đây, chỉ ngồi đây…mà không phải là để đợi anh nữa thì…anh có tin không?”

Cũng tại đây,  cách đây bốn tháng, anh phát hiện ra hình xăm trên ngón tay áp út của em.

-          Sao em lại xăm ở đây?

-          Anh không biết thật sao?

-          …Không!

-          Nếu như em nói…hình xăm này là em dành cho anh, thì anh có tin không?

-          Lần này thì em quá là điên rồi!

 Lần này thì em sẽ không điên và sẽ không nhắn cho anh bất cứ mệnh đề “Nếu như…” nào nữa đâu anh à! Em nghĩ đã đến lúc tim em cần hít thở một buổi sớm tinh mơ trong lành… và em cần tự cho mình một cái bánh ngọt.

 1 tháng sau…

Lần này chắc chắn là sẽ chẳng có tin nhắn với mệnh đề “Nếu như…” nào được gửi đi. Vì sau một tháng cố tình vùi dập những cơn sóng cảm xúc chực trào trong tim bằng hàng đống thứ giấy tờ, thủ tục, em đã quên dần mình từng có khoảng thời gian thảnh thơi để hàng ngày chơi trò giải-đáp-mệnh đề “Nếu như…”

Em nhét tấm vé vào túi xách và tần ngần lôi ra cái điện thoại. Em chẳng còn chờ đợi hay còn điều gì muốn thắc mắc, muốn đòi hỏi một câu trả lời từ anh. Đã qua một tháng, em nghĩ là em có thể chịu được. Rồi đây sẽ là một năm, một năm cho chuyến đi lần này, em nghĩ là em rồi-sẽ chịu được.

 Lần cuối… “Nếu như, em nói: lúc này đây, em đã không còn yêu anh nữa thì…anh có tin không?”

Máy bay cất cánh!

 Anh!

“Nếu như lần này, khi em về, em gọi cho anh, thì…anh sẽ chờ đón em bất cứ lúc nào!”

 Nếu như…tin nhắn này đến kịp trước lúc em thay vào máy chiếc sim quốc tế, thì…

Võ Vi Vân

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: