Chap 84: Kết thúc.
3 năm sau.
Ánh nắng mùa hạ len lõi qua những khẽ lá chiếu thẳng vào trong một ngôi nhà đồ sộ.
Nơi có những đứa trẻ đang bắt đầu bập bẹ biết nói, bắt đầu tập đi những bước đầu đời.
Luc Khiêm đầu tóc cột chõm cây dừa, khuôn mặt có chút vặn vẹo khổ sở không hài lòng. Anh vừa thái thịt trong bếp vừa dỗ đứa con gái nhỏ nằm trên lưng.
- Lục Nhi ngoan, mẹ sắp về rồi. Lục Khiêm nhíu mày, bảo bối của anh bỗng tóm lấy tóc anh giật mạnh.
Lục Khiêm khóc không ra nước mắt cầu xin Lục Nhi của anh.
- Lục Nhi ngoan, á... Đừng kéo tóc bố... Huhu đau quá ... Trì Ái... Em đang ở đâu rồi..
Lục Khiêm bỗng hoảng đến độ phát khóc...
Vậy là trong căn bếp lớn của nhà họ Lục, một người đàn ông vừa dỗ đứa con gái nhỏ trên vai vừa khóc vừa thái thịt. Miệng không ngừng nức nở gọi tên cô.
- Trì Ái.. Em mau về đi.. Huhu... Anh biết lỗi rồi. Lần sau không đè em ra làm thịt nữa... Huhu.
Từ xa.. Hai đứa trẻ một trai một gái đang chập chững đi lại phía anh. Miệng nhỏ không ngừng gọi.
- Papa.. Papa.
Anh đã từng hứa sẽ không để cô phải sinh con nữa, nhưng cách đây một năm lúc cùng Sở Ngạo uống say anh đã về nhà đè cô ra lăn qua lăn lại đến sáng. Kết quả... Một tháng sau anh ngồi trong nhà vệ sinh cầm que thử thai khóc...
- Lại phải ăn chay nữa rồi.. Hức... Huhu.
---
Mùa xuân qua đi mùa hạ tới... Rồi tới mùa thu và rồi là mùa đông.
Cả thành phố lạnh giá phủ đầy tuyết vừa được dọn sạch lúc sáng nay. Mấy hôm nay trời đã bớt lạnh.... Nắng ấm hơn hẳn.
Lục Khiêm cao lớn tuấn tú đeo đứa bé gái đang ngậm bình sữa trước ngực. Tay nắm lấy tay của một người con gái xinh đẹp.
Bỗng anh dừng lại hôn lên mái tóc mềm mại xõa dịu dàng sau lưng cô, Lạp Tráp mỉm cười.. Nhìn anh.
- Sao vậy.
- Anh yêu em.
Lục Khiêm nhìn cô cười liền bật cười theo, anh ôm lấy Lạp Tráp, người đàn ông tuấn tú mang theo hơi thở nam tính phun ra làn khói trắng... Là do thời tiết mùa đông.
Bàn tay thô to mở từng cúc áo khoác dài tới đầu gối, một tay ôm cô vào trong áo, lấy hai cánh áo che lại xoa xoa bên ngoài.
- Bảo bối, em lạnh lắm đúng không?
Lạp Tráp vùi mặt vào con gái, bị người đàn ông ôm chặt. Cô cũng luồng tay ôm lấy hông anh, mỉm cười hạnh phúc :
-Khiêm, Em cũng yêu anh.
.
.
.
Hình ảnh người đàn ông vừa bao bọc lấy đứa con vừa bao trọn lấy vợ mình... Khiến bao nhiêu người trầm trồ ghen tị.
- Tình yêu của họ thật đẹp.
----
Hôm nay là một ngày đẹp trời vào tháng 6.
Lục Khiêm về nhà giữa trưa nhìn cô vui vẻ nói.
- Ái, thay đồ cùng anh đến nơi này.
Lạp Tráp nhíu mày cô nhìn anh tò mò hỏi.
- Đi đâu?
- Đến nơi rồi em sẽ biết.
Lục Khiêm nói rồi ôm lấy cô ra xe để lại 3 đứa trẻ cho Vỹ Vỹ cùng Lam Lam đang khóc không ra nước mắt.
----
Chiếc lamborghini màu đen sang trọng dừng lại trước một rừng cây. Lạp Tráp thân mặc bộ váy màu vàng hai dây, trên đầu đội mũ cói, đôi dày trắng mũi nhọn đế thấp xinh đẹp trẻ trung nắm lấy tay Lục Khiêm đi theo anh vào rừng.
Cô thấy anh sắc mặt có chút nghiêm túc, tay còn lại của anh đang cầm một giỏ hoa quả thượng hạng.
Lạp Tráp không hỏi gì chỉ đi cùng anh cho đến khi lại gần đứng trước ngôi mộ nọ.
Cô nhíu mày khó hiểu nhìn anh, đây không phải là mộ của ba mẹ anh.
- Ba... Con đem con gái ba đến thăm ba đây.
Lục Khiêm nắm chặt tay Lạp Tráp lên tiếng. Cô cả người sững sờ nhìn ngôi mộ trước mặt.
Là... Là ba của cô... Là Chân Phương.
Lạp Tráp quay người muốn rời đi liền bị anh giữ lại...
Cô đứng đó nhìn anh quỳ xuống hành lễ với ba cô.
Anh nhìn cô ôn nhu nói.
-Anh biết em đã tha thứ cho ông ấy.. Đừng gồng mình nữa... Đã gần 20 năm rồi.
Lạp Tráp nghe anh nói, nhịn không được bật khóc nhìn ngôi mộ trắng trước mặt. Từ ngày mẹ cô mất đi, cô không nhìn mặt ông ấy nữa. Cho đến khi ông ấy đau bệnh qua đời cô tuyệt nhiên không hỏi han mộ ông ở đâu.
-Ba...
Lạp Tráp quỳ rạp xuống nền cỏ khóc lớn...
-Ba... Con gái đến thăm ba đây.
Lục Khiêm mỉm cười mãn nguyện vuốt tóc cô.
- Ái, Chân Trì Ái... Em làm tốt lắm.
----
Ánh chiều tà buông xuống ở khu rừng xanh mát. Lục Khiêm bóng dáng cao lớn nắm chặt lấy tay Lạp Tráp đi ra khỏi khu rừng.
Anh nhìn cô ánh mắt đầu cưng chiều, bóng dáng người đàn ông đứng dưới buổi chiều tà càng ôn nhu, ngọt ngào làm sao.
- Vậy là kết thúc rồi... Bây giờ chúng ta về nhà thôi.
Lạp Tráp gật đầu bật cười hạnh phúc nằm trong lồng ngực rắn chắc an toàn của anh.
" Vậy là kết thúc rồi...một cái kết thúc có hậu. Anh nhỉ".
Cô mỉm cười nghĩ thầm trong bụng. Cả người vẫn vừa đi vừa tựa vào lồng ngực rắn chắc của Lục Khiêm.
Ánh nắng chiều tà vừa đẹp đẽ vừa man mác đượn buồn. Dưới con đường hai bên cây xanh thoáng đãng hiện hữu hình bóng một nam một nữ ân cần tay trong tay bước đi trên con đường không nhìn thấy điểm dừng..
Khuôn mặt người con gái xinh đẹp cười hạnh phúc đánh vào lồng ngực của người đàn ông tuấn tú.
" Nhân lúc anh chưa bỏ lỡ hẹn của chúng ta...
Nhân lúc em còn bằng lòng".
Lời bài hát vang lên trong buổi chiều tà động lòng người... Hình ảnh hai người họ tay trong tay đi mất hút.
Tôi tin rằng... 10 năm 20 năm 30 năm sau và lâu hơn thế nữa .. Sẽ lại nhìn thấy hai người tay trong tay đi bên nhau ... Chỉ là khi đó họ đã bên nhau đến già nua... Đến lúc Lạp Tráp đã không còn đi vững nữa mà Lục Khiêm vừa phải chống gậy vừa phải dìu cô đi.
Chỉ có vĩnh viễn một thứ không bao giờ thay đổi .
Là một tình yêu duy nhất.
- Trì Ái,
- Chuyện gì.
-. Trì Ái, Anh đâu có gọi em. Anh gọi mẹ của con anh đấy chứ.
- Anh muốn chết.
-Á aaaaaaa.
----
- Ái. Xin em đừng hỏi nếu có kiếp sau anh có yêu em nữa không. Bởi anh đâu chỉ yêu em đến kiếp sau. Mà anh sẽ lại yêu em cưới em làm ba của con em cho đến khi cả hai không thể đầu thai được nữa.
-------------END-----------
T/ G: Mỗi câu chuyện đi qua đều sẽ để lại cho ta một chút tiếc nuối vấn vương. Ngày 10-3-2019 23:04 phút. Tôi hoàn thành bộ truyện YÊU ĐẾN HẬN.
TÔI CÓ TIẾC NUỐI VẤN VƯƠNG... CÒN BẠN.. BẠN CÓ NHƯ TÔI?.
----
Đêm nay đã là đêm cuối cùng, chap này cũng đã là chap cuối cùng. Tiếc gì một cmt trải lòng với ta. Chúng ta đã gắn bó gần 2 tháng... Nói ta biết lúc full truyện các nàng có muốn nói điều gì, chia sẻ cảm xúc của mình khi đọc hết bộ truyện hay không. ♥
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top