Chap 75: Con chào đời.
Vị bác sĩ vừa nói xong quay qua đã không thấy dạng Lục Khiêm đâu. Lúc cửa vừa mở Lục Khiêm đã lao như kẻ điên vào trong...
- Mẹ tròn con vuông. Hai bé khỏe mạnh và rất nặng kí.
Man Quân cùng ông Tần thở phào cũng chạy nhanh vào trong.
Lục Khiêm như tên điên chạy vào trong, vừa chạy vừa vuốt tóc lại thẳng thớm.
Bước chân anh bỗng nặng dần, Lục Khiêm mếu máo nhìn người con gái đang nằm trên giường sanh.
Lạp Tráp mỉm cười nhìn người đàn ông, cô yếu ớt nằm đó nhìn anh. Bây giờ cơ thể cô rất yếu, rất mệt.
- Tráp. Em còn đau không. Còn mệt không... Hay em có thấy khó chịu ở đâu không.
Lạp Tráp bật cười lắc lắc đầu, Lục Khiêm quỳ rạp xuống hôn lên lòng bàn tay cô. Ôm lấy cô yếu đuối khóc lớn...
- Tráp, sau này không để cho em sinh nữa... Chúng ta không sinh nữa.
Lạp Tráp vươn tay mệt mỏi không tình nguyện dỗ dành người đàn ông. Cô mới là người nên khóc mới phải, vừa mới sinh con xong bây giờ lại dỗ bố của hai đứa con... Thật là...
- Em muốn nhìn con.
Lục Khiêm nghe Lạp Tráp thì thào xong mới nhớ đến hai đứa con anh vội vàng nhìn qua hai y tá. Lục Khiêm đứng dậy lúng túng nhìn cô y tá.
Cô y tá có chút ghen tị nhìn Lạp Tráp lại nhìn qua anh. Thật sự rất ít người đàn ông nào lại yêu thương vợ tới như vậy. Lúc lao vào trong mắt người đàn ông đó chỉ có người phụ nữ này.
- Con của anh chị đây. Hai bé rất giống bố nha.
Lục Khiêm hai bàn tay thô to nhận lấy đứa bé gái trên tay. Anh lúng túng ôm lấy nó, cảm giác đứa bé còn nóng hổi trên tay, còn máu đỏ trên tay. Lục Khiêm cảm nhận được sự thiêng liêng đó... Chính là cảm giác này rồi.
Anh sợ làm con anh đau, anh sợ làm rơi nó... Anh sợ tất cả. Lục Khiêm ôm lấy em gái lại gần mép giường nhìn cô.
- Nó rất giống anh... Tráp... Nhìn này, Nó rất giống anh. Lục Khiêm ánh mắt rạo rực nhìn con gái của mình, đây chính là báu vật của hắn. Anh nhìn đứa bé đang dụi dụi vào tay anh ngủ ngon lành liền ngây dại bật cười...
Lạp Tráp cười trừ... Cô thấy trẻ sơ sinh đứa nào cũng giống nhau mà ta.
Lạp Tráp giả bộ gật đầu nhìn đứa bé trai đang nằm cạnh mình. Bé còn chưa mở mắt, làn da trắng hồng nhỏ nhắn nằm trong khăn.
Bỗng một giọt nước mắt cô rơi xuống...
Phải... Cô đã làm mẹ rồi.
----
2 tháng sau.
Vào một đêm đông lạnh giá... Một người đàn ông vượt hàng rào thép trèo cửa sổ nhảy vào trong tầng hai của ngôi nhà nọ.
Lạp Tráp đóng cửa sổ lại ôm lấy Lục Khiêm nhưng bị anh đẩy ra.
- Tráp, người anh đang rất lạnh. Anh không muốn em bị ốm.
Lạp Tráp bĩu môi gật gật đầu nhìn Lục Khiêm run lẩy bẩy ngồi ở góc phòng nhìn cô cười dịu dàng.
- Anh nhớ em.
- Em cũng vậy. Lạp Tráp ngồi ở xa tít đầu kia phòng nhìn anh thì thầm. Người đàn ông lạnh cóng đang thu mình trong góc phòng.
.
.
.
Lục Khiêm khom người hôn lên bụng hai đứa bé, từ sau khi từ bệnh viện trở về anh không còn được thấy mẹ con Lạp Tráp nữa. Vì nhớ mẹ con cô Lục Khiêm đêm nào cũng phải nhảy hàng rào để có thể trèo vào đây. Có những hôm trời lạnh giá va phải hàng rào nhọn khiến cả người anh đau nhức. Nhưng người đàn ông này vẫn mỉm cười hạnh phúc, ... Mệt mỏi không một lời than vãn trách móc.
Anh âu yếm nhìn đứa bé gái lại nhìn sang đứa bé trai.
- Hình như nó cũng rất nhớ anh đấy. Nhìn xem vừa ngửi thấy hơi anh.. Nó đã tỉnh dậy. Còn không thèm khóc.
Lạp Tráp ngồi một bên xếp áo quần cho hai đứa bé vui vẻ nói.
Lục Khiêm bật cười, không hổ danh là hổ phụ sinh hổ tử.
- Papa rất nhớ các con.
-...
- Cũng rất nhớ mẹ của các con.
Lạp Tráp mỉm cười, có chút buồn.
- Em cũng rất nhớ bố của chúng.
----
Cho đến một hôm.
Tần Lam đem li sữa nóng lên cho Lạp Tráp, vừa mở cửa khuôn mặt phúc hậu liền nhăn lại.
- Cậu vào đây bằng cách nào.
Lục Khiêm giật bắn mình đứng dậy nhìn ông đang nghiêm nghị đi vào. Lạp Tráp cũng bị dọa đứng người.
- Ông... Ông ngoại.
- Con nhảy cửa sổ.
Tần Lam thở dài nhìn Chân Ái trắng trẻo mập mạp đang phá vest của Lục Khiêm.
- Lần sau muốn đến, hãy đi cửa chính mà vào.
- Vâng. Lục Khiêm nghe xong liền đờ ra sau đó vui mừng rỡ cúi thấp đầu.
Anh hôn lên môi Lạp Tráp vui vẻ nói.
- Chúng ta sắp được kết hôn rồi.
----
Sau những ngày đông lạnh thì bây giờ trời cũng đã ửng nắng lên. Ở trong vườn biệt thự người làm đang chăm chỉ thu hoạch hoa oải hương.
Tần Lam ngồi ở trong phòng Lạp Tráp nhìn hai đứa bé đang nghịch ngợm khua tay khua chân nằm trên giường.
- Chân Hạo, Chân Ái.. Ông cố ngoại đây. A. Đúng rồi là ông cố ngoại đây.
Hai đứa bé trắng trẻo mật mạp hình như cũng nghe thấy tiếng ông gọi chúng, chúng lên tiếng, ú ớ gì gì đó rất đáng yêu.
Lạp Tráp nằm ở một bên giường ngon lành ngủ. Tần Lam nhíu mày đánh nhẹ vào người cô...
- Đã làm mẹ rồi. Còn không mau dậy xuống bếp nấu bữa sáng đi.
Lạp Tráp nhíu mày ngồi bật dậy.
- Ông bảo Khiêm đến nấu đi. Con không nấu đâu.
- Con... Tần Lam đánh yêu vào người cô. Đúng là... Được Lục Khiêm cưng chiều đến hư thân rồi.
- Ai nói ông đã chấp nhận nó chứ... ... Tối nay gọi nó đến nhà dùng cơm đi. Ờ thì... Chỉ là ăn tối thôi.. Nhìn cái gì.
Lạp Tráp ngơ ngác nhìn Tần Lam đứng dậy đi ra ngoài lại nhìn ngơ ngác hai đứa bé bụ bẫm đang nhìn cô ú ớ.
- Ông cố gọi Papa là tráo trở... Nhưng sự thật ông cố của bọn con còn tráo trở hơn papa đấy.
----
Bam đêm tại phòng của Lạp Tráp.
Lục Khiêm ngồi ở sofa nhỏ bóng dáng to lớn đang cầm tờ báo, vẻ mặt có vẻ rất tập trung... Nghiêm túc.
Lạp Tráp đang cho con bú nhìn thấy bộ dạng biến thái của Lục Khiêm liền khó chịu nói.
- Anh đang đọc báo ngược.
Lục Khiêm nghe xong giật bắn mình, liền nhanh chóng xoay chiều tờ báo lại.
- Em không biết à. Nó đang là mốt... Mốt đấy.
Lạp Tráp bật cười, lai nhìn Lục Khiêm đang nhìn chằm chằm bầu ngực của mình cô đột nhiêm có chút khó chịu. Dù sao đã gần một năm hai người không ở gần nhau, càng không thân mật.
- Em cảm thấy rất khó chịu.
-...
- Anh muốn dành sữa với con.
- Hơi hơi. Lục Khiêm thật thà trả lời.
Lạp Tráp thở hắt ra để mặc tên biến thái tự tung tự tác. Cô cưng chiều nhìn đứa bé trai mũm mĩm làn da trắng hồng, đôi môi chúm chím, đặc biệt đôi mắt màu hổ phách rất giống Lục Khiêm.
Em bé đang nút sữa mẹ ngon lành.
- Từ từ thôi, không ai dành của con cả... Ngoan... Từ từ thôi. Lạp Tráp nhíu mày nhìn em bé nút sữa rất nhanh liền vuốt lưng bé...
Lục Khiêm bĩu môi, ánh mắt có vài tia không phục.
- Mặc ...mặc dù nó ...nó là con anh... Nhưng mà anh vẫn muốn em vắt sữa ra bình thay vì... Thay vì cho con bú trực tiếp như thế.
- Nó là con anh đấy. Anh đang ghen tỵ với cà con mình sao.
-----
----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top