Thư gửi em

Nhớ khi ấy chuẩn bị lên cấp 3, ngày khai giảng mẹ tự tay thắt cà vạt cho con trai, phủi phủi vai áo cười bảo, cái độ tuổi đẹp đẽ này đừng để trôi qua uổng phí nhé. Có thể nắm giữ thì nắm giữ, có thể theo đuổi thì theo đuổi, có thể yêu, thì hãy hết lòng hết dạ mà yêu.

Lúc đó còn ngẩn ra hỏi, mẹ không sợ con yêu đương quên học hành sao?

Mẹ chỉ cười, mẹ tin vào con trai mẹ chứ.

Trong đáy mắt mẹ khi ấy long lanh những tia sáng hạnh phúc, và bố ngồi trên sofa khe khẽ mỉm cười.

Mối tình hai người từ thời trung học cho đến trung niên, quãng đường ngọt ngào ấy phải đáng giá biết bao nhiêu?

Tuổi trẻ nếu có gì đáng ngưỡng mộ nhất thì đó chính là sự dũng cảm, chẳng quản ngại phải trái đúng sai, hễ là điều bản thân muốn thì sẽ cố gắng để đạt được.

Tình yêu thuở đó cũng vậy, giản đơn mà vui vẻ.

Ngày ra sân bay đón em, trời lắc rắc mưa phùn. Mặc kệ dòng người xung quanh có nhìn thấy hay không, vẫn len lén nắm lấy cổ tay em làm bộ như giữ cho khỏi lạc, ngón cái miết một đường giữa lòng bàn tay rồi len lén cười. Gõ gõ ba nhịp, em hiểu. Là muốn nói rằng, anh nhớ em.

Ngồi trên xe, má em ửng hồng chẳng rõ lý do, thành viên trong nhóm ngồi ghế phụ lái còn khoa trương chắt lưỡi một cái rõ to. Hai vị đang ngồi ghế phía sau kia ơi, mặt ngượng ngùng chẳng nhìn nhau, mà tay vẫn nắm chặt thế.

Ngày đó, nắm lấy tay em, chẳng ngại miệng đời.

Ba năm cấp ba hoa mộng trong lời mẹ nói, có những bức thư tỏ tình trong ngăn bàn, có những món quà xinh xắn vào ngày lễ Tình Nhân, có những cô nữ sinh mặt đỏ thẹn thùng đứng trước bao người ấp úng nói, tớ thích cậu lắm. Khi chạy trên sân bóng rổ cũng kéo biết bao sự chú ý trong con mắt hâm mộ ghen tỵ của đám bạn cùng lứa. Còn có thật nhiều những kỉ niệm đẹp đẽ, chỉ là, mãi chẳng có người để anh được hẹn hò đón đưa.

Bởi vì họ nói, làm cái nghề này, không được phép yêu đương.

Mà mỗi lần được gặp em nếu không phải là luyện tập rã rời chân tay thì cũng là mệt lả rồi ngủ đến quên trời đất, không phải vội vàng ra sân bay thì cũng là cố gắng mỉm cười trước ánh đèn chói mắt.

Không có những hò hẹn đón đưa, cũng không có đợi nhau ở sân sau trường học nơi nắng chiều nghiêng nghiêng, càng không có tay nắm lấy tay giấu vào túi áo.

Em bảo, tuyết rơi nhiều lắm, anh có lạnh không?

Anh cười tới run người, này, nơi tuyết đang rơi là nơi em ở.

Ừ nhỉ, nhưng anh có lạnh không?

Có. Có lạnh.

Anh nhớ em nhiều lắm.

Trời đông năm ấy lạnh đến buốt da buốt thịt. Ở công ty luyện vũ đạo đến sẩm tối, những con phố đều đã lên đèn, đội mũ che khẩu trang kín mặt, dắt em đi ăn đêm mà lén lút như tội phạm đào tẩu.

Lúc không có em, đi trên đường cứ nhìn từng tiệm bánh mọc lên, đến trường nghe chúng bạn kháo nhau trung tâm trò chơi đã thêm những gì mới, lên mạng cũng đều đều cập nhật những bộ phim đã công chiếu. Em đứng bên cạnh rồi, toàn bộ dự định phút chốc quên sạch. Từ công ty về kí túc xá, em cười cười, đi để ngắm đèn đường trên phố.

Mũ len đỏ, áo dạ trắng, nhìn thế nào cũng như con mèo nhỏ, đều đều giẫm chân lên từng ô gạch phủ đầy tuyết. Dáng thanh thanh gầy gầy, nhìn đằng sau lưng sao mà thương thế. Bất giác nhận ra, đã thích em đến như vậy rồi, chỉ là cánh tay đưa lên gạt làn tóc mái cũng muốn đặt vào mắt, giữ trong lòng. Mỗi một cử động lời nói, mỗi một ánh mắt ý cười, đều muốn cẩn thận giữ gìn, để nghĩ tới thôi cũng mỉm cười, để không cảm thấy cô đơn mỗi lần nhìn máy bay cất cánh, thầm hỏi bao giờ mới đến lần gặp sau?

Mười tám tuổi, cầm trên tay giấy báo trúng tuyển đại học, người đầu tiên anh gọi điện là em.

Ngày chuyển từ kí túc xá của công ty sang ở chung cư, em đến giúp chuyển đồ. Căn phòng bỏ không đầy bụi, nguyên một ngày cùng nhau hì hụi dọn dẹp sắp xếp, đến tận xế chiều trông mới giống một nơi cho người ở. Quay lại nhìn nhau mặt mũi lem nhem mà phá lên cười.

Em ở trong bếp làm món cà chua chiên trứng, miệng khẽ cười, ánh mắt cong cong. Không kiềm được mà cúi đầu xuống hôn em.

Nụ hôn đầu tiên, toàn thân đều như tê dại. Khoảnh khắc môi chạm lên môi, chân run đến đứng không vững, hai tay níu chặt lấy vai em còn đang ngỡ ngàng. Răng va cả vào nhau. Lúng túng vụng về như thế. Rốt cuộc cũng biết được rằng, đôi môi em còn ngọt ngào hơn kẹo.

Em xấu hổ vùi mặt vào lòng anh cười khúc khích, hai má đỏ hồng vì ngượng ngùng.

Ngày ấy, muốn đem tất cả yêu thương trên đời để dành tặng cho em...

Có người hỏi, chúng ta đã nghĩ gì. Nhưng chính chúng ta lại chưa từng tự hỏi mình đã nghĩ gì. Chỉ đơn giản là thích rồi yêu.

Là vô tình chạm mắt nhau trái tim sẽ loạn nhịp, cứ thế... cứ thế mà rơi vào trong ngọt ngào trìu mến.

Là đôi khi tay khẽ chạm tay, lòng tự bảo lòng đừng nắm, đừng nắm, mà hơi ấm cạnh bên kia lại khiến bản thân không tự chủ được nhích tới gần.

Là những lúc anh nhìn em đứng trên sân khấu, tỏa ra vầng hào quang của riêng em, toàn bộ thế giới của anh chỉ còn lại mỗi mình em, ánh mắt đầy say mê trong vũ đạo của em.

Là khi em ngồi bên nghe anh hát, nghiêng đầu nghe anh chỉ em từng quãng lên bổng xuống trầm, rồi ghé bên tai anh thì thầm, ngày đầu tiên nhìn anh ôm guitar trong phòng tập em mới chợt nhận ra, thì ra có thể cất cao tiếng hát là một điều tuyệt vời đến thế.

Còn là... là những nhung nhớ miên man giữa lịch trình dày đặc, là biết bao chờ mong chỉ để đổi lấy vài ngày gặp mặt, là những cuộc điện thoại đường dài lúc nửa đêm, là tin nhắn nhắc đừng bỏ bữa, nhớ mặc ấm.

Chỉ là yêu em thế thôi...

Chúng ta đã nghĩ gì? Chẳng hề nghĩ gì cả. Phải trái đúng sai, từ trước khi mọi thứ kịp định hình, thì trái tim đã tự bắt đầu hành trình.

Bản chất của con người là cô đơn. Đến thế gian này một mình, rời đi cũng một mình. Thế nhưng con người lại là giống sinh vật luôn mong muốn có thể tìm được một người đồng hành với mình trong suốt quãng tồn tại ở thế gian này.

Một bàn tay đưa ra luôn chứa nỗi khát khao được nắm lấy một bàn tay khác...

Vậy, ta yêu nhau, có gì sai?...

Họ không trả lời được, họ chỉ lắc đầu.

Hai mươi lăm tuổi, mười năm bên em và những trang nhật ký cứ ngày càng dày lên.

Đã mười năm rồi. Mười năm bên nhau. Mười năm, tròn trĩnh.

Thời gian trôi qua nhanh quá, tất cả cứ như vệt nắng chiều qua cửa sổ. Anh ngồi trên tàu, tay đặt lên trang sách, nhớ rõ từng sợi nắng mong manh, nhớ rõ màu mật ươm vàng, cũng nhớ cái ấm áp cuối ngày dội vào lồng ngực.

Lá thư này viết tặng em trên chuyến tàu xa về nhà.

Để ôn lại những kỉ niệm cũ và cũng để nói với em,

Em thân yêu của anh, xin em đừng buồn. Nếu chuyện ta yêu nhau là hợp pháp, vậy em sẽ là bạn đời của anh trọn kiếp này. Còn nếu không, ta là tri kỉ cả đời.

Đoạn tình cảm này không cần đem ra tòa thị chính để minh chứng trước pháp luật. Vì giấy hôn thú của chúng ta đã được viết vào ngày em đồng ý nắm lấy tay anh.

Yêu em.

Mark Lee

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top