Chương 5: Kì nghỉ hè vui vẻ

Được!" Giọng nói trong trẻo của Tiểu Thỏ vang lên, sau đó tự động nhét tay nhỏ mềm mại của mình vào trong tay Trình Chi Ngôn.

" Mẹ...." Trình Chi Ngôn không nói gì ngẩng đầu lên nhìn mẹ ruột của mình, giọng nói u oán: " Không phải mẹ nói mẹ cùng Tiểu Thỏ chơi đùa sao? Bài tập nghỉ hè của con còn chưa làm xong a."

" Ai nha, bài tập nghỉ hè gì gì đó ngày mai làm cũng được, nghỉ hè của con không phải vừa mới bắt đầu sao, nhớ năm đó, mẹ con .... Khụ khụ..... Mẹ của con đều một ngày nghỉ hè cuối cùng mới bắt đầu điên cuồng làm bài tập." Chu Nguyệt khoát tay hướng về phía Trình Chi Ngôn nói: " Đi chơi đi, đi chơi đi, đứa bé nhà người ta đều suy nghĩ phương pháp chơi đùa, con nhà chúng ta như thế nào còn phải chờ mẹ thúc giục đi chơi?"

" ...."

Trình Chi Ngôn không nói gì bị mẹ mình đẩy đi lên lầu, lại quay đầu nhìn Tiểu Thỏ nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh mình, thiệt tình cảm thấy mẹ anh tuyệt đối là gài bẫy con trai mình.

Đến phòng của Trình Chi Ngôn, Tiểu Thỏ mặc áo ngủ hồng nhạt ôm Tiểu Hùng của cô liền trực tiếp bổ nhào vào trên giường lớn của Trình Chi Ngôn, thuận tiện lăn lăn nói: " Anh nước chanh, giường của anh thật mềm, không giống giường của em cứng lắm cứng lắm."

Trình Chi Ngôn đứng ở bên giường nhìn Tiểu Thỏ một hồi, sau đó đưa cho cô một đống lớn mảnh ghép hình nói: " Em trước tiên tự mình chơi ghép hình một lát, anh muốn làm bài tập, làm xong anh cùng em chơi."

" Bài tập là cái gì?" Tiểu Thỏ xoay người một cái liền ngồi dậy, trong mắt tò mò nhìn anh.

" Chính là.... Trường học giao cho bài tập sau giờ học." Trình Chi Ngôn cảm thấy mình đối với một bạn nhỏ còn chưa bắt đầu đi nhà trẻ giải thích bài tập là cái gì, độ khó này có phần lớn.

" Bài tập sau giờ học là cái gì?"

" .... Chính là.... Câu hỏi..."

" Câu hỏi gì?"

" Viết chính tả a.... Từ đơn a... Các loại nghĩa a..."

" Viết chính tả từ đơn và các loại nghĩa là cái gì?" Nhưng mà tuổi này của Tiểu Thỏ rất thích hỏi vấn đề, hễ có một chút mình không hiểu lắm liền thích tiếp tục hỏi người khác.

Trình Chi Ngôn đưa tay lau mồ hôi trên trán mình cảm thấy mình sắp chống đỡ không được rồi.

" Hiện tại anh muốn viết chữ." Anh chần chừ một chút, cuối cùng vẫn quyết định lấy phương thức đơn giản nhất để diễn tả mình cần phải làm việc, " Chờ anh viết xong, liền cùng em chơi."

" A....." Tiểu Thỏ gật gật đầu, cô vẫn biết đến viết chữ, chỉ tiếc hiện tại cô quá nhỏ một chữ cái cũng không biết, càng miễn bàn viết chữ rồi.

Sau khi đạt được chung nhận thức, Trình Chi Ngôn yên tâm ngồi xuống bàn học trước mặt mình bắt đầu tiếp tục viết bài tập nghỉ hè.

Tiểu Thỏ ngồi ở trên giường lớn mềm mại của Trình Chi Ngôn, cầm lấy một tấm hình ghép nhìn lại vứt đi, sau đó lại cầm lấy tấm hình ghép khác nhìn sau đó lại vứt đi.

Ba mươi phút sau.

Tiểu Thỏ xoa hai mắt của mình ngáp một cái hướng về phía Trình Chi Ngôn nói: " Anh nước chanh... Em buồn ngủ rồi..."

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn bàn trên bàn học, kim đồng hồ chỉ tám giờ rưỡi, không kém nhiều so với giờ các bạn nhỏ nên đi ngủ.

" Em buồn ngủ rồi hả ? Muốn anh đưa em về nhà hay không?" Anh đứng dậy đến bên giường nhìn Tiểu Thỏ mặc áo ngủ hồng nhạt để một đôi chân nhỏ ngồi ở trên giường mình, cặp mắt to trắng đen rõ ràng kia giờ phút này gần như đã sắp híp lại, đầu tròn tròn lắc lư một chút, dáng ngồi cũng bắt đầu lung la lung lay ngã trái ngã phải.

" Không cần....Em phải ngủ ở chỗ này...."
Tiểu Thỏ dụi mắt, từ trung tâm giường lung la lung lay đi đến trước mặt Trình Chi Ngôn, hai tay gắt gao ôm lấy cổ của anh, ánh mắt vừa nhắm vừa thì thào nói câu " Em muốn uống sữa bột...." Sau đó liền trực tiếp ngủ thiếp đi.

"..."

Trình Chi Ngôn có chút bó tay nhìn đứa nhỏ mềm mại giống gấu Koala bám trên người mình, muốn mở miệng gọi mẹ anh nhưng lại sợ đánh thức cô, vì thế dứt khoát cắn răng một cái, hai tay bắt đầu ôm cô ôm ở trên vai ra khỏi phòng.

Tuy rằng Tiểu Thỏ chỉ có ba tuổi nhưng mà cân nặng đã ba mươi cân rồi.

Đứa bé ba mươi cân, cho dù là người lớn ôm cũng có chút vất vả huống chi là Trình Chi Ngôn mười tuổi.

May mà phòng mẹ anh ở ngay bên cạnh phòng anh.

Chu Nguyệt vốn đang cao hứng phấn chấn xem tiết mục giải trí trên ti vi, cửa phòng đột nhiên được mở ra, một cái vật thể không rõ ràng đi đến, cuối cùng lại làm bà giật nảy mình.

Đến khi bà bình tĩnh lại, sau khi nhìn kỹ liền phát hiện cái vật thể không rõ ràng kia thực ra là con trai của mình ôm Tiểu Thỏ, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

" Tiểu Thỏ làm sao vậy?" Chu Nguyệt nhìn bước đi có chút tập tễnh của con trai, nhanh chóng xuống giường đi ra phía trước muốn bế Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên người Trình Chi Ngôn, nhưng cánh tay đứa bé kia gắt gao ôm cổ Trình Chi Ngôn, kéo như thế nào cũng không ra được.

" Em ấy ngủ thiếp đi." Mặt Trình Chi Ngôn kề sát đôi má mềm mại béo béo của Tiểu Thỏ, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của cô, cái đầu xù xù của cô gục ở trên bả vai mình, tóc mềm mại lướt qua sau gáy của anh cảm giác giống như một sợi lông vũ lướt qua.

" Mẹ đi gọi mẹ Tiểu Thỏ đến đây." Chu Nguyệt kéo Tiểu Thỏ một hồi, phát hiện đứa bé này thật sự là ôm Trình Chi Ngôn thật chặt, cuối cùng đành phải buông tha nói.

" Uh'm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, lại lung la lung lay ôm Tiểu Thỏ trở về phòng của mình.

Đến khi mẹ Tiểu Thỏ vội vàng chạy đến, Trình Chi Ngôn tư thế nghiêm chỉnh đang ngồi ở trên giường mình, hai tay ôm thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ, vẻ mặt chờ đợi quay đầu lại nhìn bà.

" A, đứa bé này khó có được một ngày không cần mẹ la liền trực tiếp ngủ." Mẹ Tiểu Thỏ thấy một màn như vậy nhịn không được bật cười.

" Em ấy nói em ấy muốn uống sữa bột...." Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mặt mẹ mình và mẹ Tiểu Thỏ cười đến xán lạn, hơi có chút bất đắc dĩ hướng về phía hai người nói.

" Được, dì đi pha sữa." Mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu xoay người liền đi lấy bình sữa đổ nước.

Chỉ một lát sau, bình sữa bột nóng hầm hập liền cầm lại đây.

Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay kéo kéo cánh tay Tiểu Thỏ, oa, như thế nào kéo không ra?

Bà có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, lại phát hiện vẻ mặt Trình Chi Ngôn cũng đang nghi hoặc nhìn mình.

" Tiểu Thỏ, Thỏ Thỏ, đến uống sữa mẹ ôm nào...." Mẹ Tiểu Thỏ sau hai lần kéo liền phát hiện kéo không được đành phải khom người xuống ở bên tai Tiểu Thỏ ôn nhu nói.

Tiểu Thỏ đang ngủ lập tức đem ngón tay cái tay phải của mình nhét vào trong miệng, làm ra tư thế chờ đợi uống sữa.
Chỉ là một cánh tay kia vẫn gắt gao ôm lấy cổ Trình Chi Ngôn không buông ra.

.....

Mẹ Tiểu Thỏ có chút không biết nói gì.

Trình Chi Ngôn cũng có chút không biết nói gì.

" Tới, Ngôn Ngôn con giúp Tiểu Thỏ uống một chút đi?" Mẹ Tiểu Thỏ lấy bình sữa nhét vào trong tay Trình Chi Ngôn.
---------------------------END------------------------
- Mong các bạn vẫn sẽ ủng hộ truyện mình!
- Đừng quên vote chuyện cho mình nha!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top