Chương 1: Mưa
Hắn nói, những gì hắn muốn có được thì nhất định sẽ không buông tay. Hắn nói, chỉ sau khi hoàn toàn khuất phục thì tôi mới có thể tự do. Hắn nói, hắn nói có thể không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Vậy nên, tôi không được trốn, cũng không thể trốn.
Trừ thỏa hiệp ra, tôi không còn lựa chọn nào khác. Đối phó với loại đàn ông ngông cuồng tự cao tự đại, chỉ có một cách duy nhất, đó chính là khiến hắn tự động buông tay. Tôi không phải người phụ nữ đầu tiên của hắn, tin tưởng không phải người cuối cùng. Tuy hắn ta là người đàn ông đầu tiên của tôi, nhưng tôi tin tưởng cũng không phải người sau cuối.
★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★
Mưa mùa hạ luôn tới nhanh mà đi cũng nhanh, giống tác phong làm việc ngông cuồng mạnh mẽ của hắn. Mưa rền gió dữ xong, sẽ để lại khung cảnh hỗn độn. Nhưng ít nhất, trước khi mưa tạnh hẳn sẽ dần dần nhỏ đi, mềm nhẹ an ủi mảnh đất vừa bị nó tàn phá, còn hắn, sau khi xong việc, không để lại bất cứ một lời nhẹ nhàng ấm áp nào.
Tiếng động cơ dừng trong mưa gió, đèn xe xẹt qua đá cẩm thạch khắc hoa, vụt tắt. Tôi mở cửa xe, đội túi xách lên đầu rồi chạy về phía cửa. Dù khoảng cách không đến hai, ba mươi bước, lại đủ để mưa thấm ướt quần áo, biến tôi thành một chú chuột lột.
Cửa lớn nhanh chóng mở ra, người giúp việc vội vàng kéo tôi vào phòng, hốt hoảng kêu: "Cô chủ, sao cô không ngồi chờ trong xe một lúc?"
Nước mưa lạnh buốt theo tóc mai lướt qua gò má tái nhợt vì lạnh của tôi, nhỏ xuống tấm thảm lông màu đỏ cao cấp dưới chân, loang thành một mảng nước chói mắt. Tôi nhìn đồng hồ treo trên góc cầu thang, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa mắt tìm kiếm bóng dáng mạnh mẽ của hắn trong phòng khách rộng lớn.
Đột nhiên, một chiếc khăn tắm khô ráo mềm mại bay thẳng vào mặt, hai bàn tay to kiên cố ấn trên đầu tôi, thô lỗ lau khô mái tóc không dài không ngắn. Trước khi bị ngạt, tôi giãy dụa khỏi chiếc khăn, thở hổn hển. Trước mắt tôi là khung cằm cương nghị cùng yết hầu thật lớn, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen sẫm hung ác lạnh lùng của hắn.
Giọng hắn cũng trầm thấp và lạnh lùng y như vậy: "Sao không mang theo ô?"
"Em quên mất."
"Sao không đợi người hầu lấy ô ra đón?"
Tôi lại liếc nhìn đồng hồ treo tường, run rẩy đáp: "Anh chỉ cho em bốn mươi phút, bây giờ chỉ còn hai giây." Tôi phát run không phải vì sợ hãi, mà vì lạnh.
Bầu trời hai mươi tư độ vẫn đang hạ những cơn mưa lạnh buốt, nhất là khi giông bão vừa đi qua. Tôi chưa ăn cơm chiều, ngồi trong phòng làm việc đến mười một rưỡi đêm, chân tay tê cứng đau nhức, mạch máu như đình chỉ tuần hoàn vì ngồi quá lâu. Lúc này hắn gọi điện đến, dùng giọng nói phẫn nộ ra lệnh cho tôi: "Mặc kệ em đang ở đâu, trong vòng bốn mươi phút nữa phải xuất hiện trước mặt anh."
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là cầm túi xách lao ra cửa, phòng làm việc cách biệt thự hai mươi phút đi xe, tôi còn phải khấu trừ thời gian đợi thang máy và thời gian lấy xe. Đêm hôm khuya khoắt không sợ tắc đường, nhưng tôi không ngờ bên ngoài còn đổ mưa. Cũng may, cũng may, tôi về kịp. Nhưng hiển nhiên, phục tùng đến vậy vẫn không thể khiến hắn vừa lòng. Hắn vẫn tức giận ngút trời, hơn nữa rất có xu hướng không chấm dứt.
"Ji Eun, đi pha nước tắm cho cô chủ."
"Dạ."
Hắn duỗi tay bế tôi, đi thẳng lên phòng ngủ lầu hai. Túi xách rơi trên mặt đất, tôi vươn tay muốn cầm, lại hụt mất trong phút chốc.
"Túi của..." Nhận được ánh mắt hung tợn của hắn, tôi ngoan ngoãn nuốt chữ "Em" vào bụng.
Tôi biết lần này tôi không đúng. Hôm qua, nói chính xác hơn là hôm kia, hắn đã nói với tôi qua điện thoại rằng, tối nay, à không, chính xác hơn là tối hôm qua, hắn sẽ trở về. Việc này nghĩa là, tôi phải ngoan ngoãn ở trong biệt thự chờ hắn, giống hậu cung phi tần nghênh đón quân vương sủng hạnh, tốt nhất phải trang điểm xinh đẹp, mừng rỡ như điên. Tôi không biết những người tình trước của hắn có vậy hay không, nhưng ít nhất tôi thì không. Tôi thế nhưng quên mất chuyện này, tuy thật sự không phải cố ý.
Hắn là kiểu đàn ông không cho phép người khác quên mình, chỉ có hắn quên người khác, quyết không cho phép người khác quên hắn, nhất là người tình của hắn, nhất là tôi. Tôi biết không trốn nổi cơn giận của hắn, cũng biết nếu không xuất hiện trong thời gian quy định thì kết quả sẽ càng tệ hơn. Giống như hắn từng nói, tôi không thể trốn, cũng không được trốn. Vậy nên, tôi chỉ có thể lựa chọn xuất hiện trước mặt hắn trong thời gian nhanh nhất.
Hắn không chút khách khí lột bộ quần áo ướt sũng trên người tôi, thuận lợi phá hỏng thêm một bộ Chanel xa xỉ. Đương nhiên, chỉ cần tôi đồng ý, hắn sẽ đền mười bộ khác. Nhưng tôi ghét đi mua quần áo, cũng ghét cảm giác quần áo mới cọ vào da thịt. Nhưng hắn không biết, cũng không thèm biết.
"Nhìn anh." Hắn dùng ngón tay nắm cằm tôi, chuyển tầm mắt đang dừng trên bộ đồ "sống thọ và chết tại nhà" của tôi sang mặt hắn.
Tôi thuận theo mệnh lệnh, còn thật sự nghiêm túc nhìn hắn. Một tháng ra nước ngoài bàn công việc khiến hắn có vẻ hơi mỏi mệt, râu ngắn lún phún che kín cằm. Hốc mắt lõm xuống, tròng mắt có vài ba tơ máu, bởi vì vừa tắm xong nên tóc hơi rối và ẩm ướt, dán trên trán, che khuất vầng trán cao rộng. Khuôn mặt hắn nhìn qua hơi gầy, đường nét góc cạnh rõ ràng, mũi thẳng, hốc mắt sâu, có điểm giống con lai, lông mi dày mà đậm, lông mày xếch lên như kiếm, có vài phần khí chất hiệp khách. Nhưng tôi biết đó chỉ là vẻ ngoài, về bản chất, hắn là một kẻ lưu manh. Nếu hắn không hay cáu giận như vậy, nếu đôi môi mỏng của hắn có thể thường xuyên cong lên ý cười hiền lành, chắc hẳn hắn sẽ là một người đàn ông thuận mắt.
Với diện mạo của đàn ông, tôi thường dùng thuận mắt, tạm được, khó coi đến hình dung, bởi vì tôi luôn không phân biệt được sự khác nhau giữa anh tuấn, đẹp trai và tuấn tú.
Đạt được sự chú ý trăm phần trăm từ tôi, ánh mắt hắn cuối cùng cũng dịu lại.
Ji Eun đi ra từ phòng tắm, nói: "Tiên sinh, pha nước xong rồi." Sau đó thức thời lui ra.
Hắn dùng thảm bọc tôi, trực tiếp ôm vào phòng tắm, ném tôi vào bồn tắm như ném một túi rác, lớn tiếng nói: "Tự làm mình ấm hơn chút đi, em lạnh chết tiệt như một khúc gỗ vậy!"
Nước ấm trong bồn tắm lớn tràn ra, đệm mát xa giảm xóc làm tôi không bị thương, nhưng cổ tay phải không cẩn thận đụng vào thành bồn khiến tôi đau đến nhíu mày. Hắn đóng sầm cửa, tạo ra một tiếng động thật lớn. Tôi vẫn rất tò mò cánh cửa này được làm bằng chất liệu gì, có thể chịu được hắn ngược đãi trường kỳ như vậy.
Lạnh chết tiệt như một khúc gỗ? Ha ha! Hắn luôn có một kiểu so sánh riêng biệt, vừa không chuẩn xác vừa không văn nhã. Tôi thật hoài nghi hắn có phải con ruột của chú Kim hay không, nghĩ làm sao nhà đại chế tác như chú Kim, lăn lộn mười mấy năm trong giới âm nhạc mà đứa con duy nhất lại ngông cuồng bá đạo, không có chút khí chất văn nghệ sĩ nào như hắn. Nhưng khí thế hô mưa gọi gió trong thương trường của hắn cũng rất giống phong cách của ba mình trong giới âm nhạc. Nghĩ đến chú Kim lại nghĩ đến mẹ, nếu hai người biết tôi làm bạn gái của Kim Taehyung, không biết sẽ...
Mà thôi! Biết thì sao chứ? Kim Taehyung đã nể mặt ai bao giờ? Chỉ sợ người mẹ đã chết của hắn có nhảy từ trong mộ ra thì cũng không ngăn được hắn chuyên quyền độc đoán, càng đừng nói đến người cha trước nay không thân và người mẹ kế trước nay chưa từng thừa nhận. Đúng vậy, mẹ tôi chính là mẹ kế của hắn. Nhưng cách chúng tôi ở chung không giống với những cặp anh em kế khác, không tương thân tương ái, cũng không trợn mắt nhìn nhau, càng không có loại tình cảm ngây ngô mà xấu hổ. Trên thực tế, trước khi hắn mạnh mẽ vô lý can thiệp vào cuộc sống của tôi, căn bản chúng tôi không tính là quen biết. Thật ra em gái tôi hâm mộ hắn đã lâu, nhưng tên tiểu nhân đê tiện này chỉ biết lợi dụng nó để uy hiếp tôi. Chỉ có em trai út, em trai chung của tôi và hắn, là người may mắn duy nhất trong mối quan hệ phức tạp này, nhận được sự yêu thương của tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top