CHAP 9: TIN ĐỒN (I)
Tính đến nay cũng đã 2 tuần kể từ ngày cậu dọn sang nhà Thiên Tỷ ở cùng để lại anh ở nhà 1 mình cô đơn, hàng ngày ngồi ở góc bàn quen thuộc mà bơn quơ suy nghĩ về cậu chẳng hạn như "Nguyên Tử, em dạo này ốm thế, không chịu ăn sao" hay "Nguyên Tử ở bên đó vui không, có nhớ anh không" đại loại như vậy, nhưng điều duy nhất luôn ngự trị trong tâm trí anh là hy vọng 1 ngày cậu quay lại trở về bên anh....
Tháng 12 đi qua mang theo những cơn gió rét đến tê người và nhưng trận mưa tuyết dồn dập để đón sang tháng Giêng ấm áp, gió nhẹ và mưa cũng ít hẳn đi. Đường phố đều được dọn sạch sẽ và mọi người cũng bắt đầu xuống phố để hưởng thụ tiết trời mát mẻ này và đương nhiên đối với 1 người vốn yêu thiên nhiên như cậu thì không thể nào bỏ qua, cậu mở toang cửa sổ, hít 1 hơi thật dài rồi trầm trồ khen ngợi
- Thời tiết hôm nay trong lành quá thật thích hợp để đi dạo a~ nhưng tiếc rằng lại phải đi học rồi - cậu xịu mặt xuống rồi nhìn sang cục bông đang nằm ngủ như chết, giọng có chút ậm ực
- Thiên ca, anh mau dậy, chúng ta còn phải ăn sáng rồi đi học nữa
- Ư... Anh muốn ngủ thêm 1 lát, chỉ 1 lát thôi - Thiên Tỷ kéo chăn che hết cả đầu, ánh sáng từ ngoài rọi vào khiến anh có chút khó chịu
- Không được, anh xem đã trễ lắm rồi a~ - Cậu cố giựt cái chăn kia ra khỏi người anh
- Em thật là phiền phức mà
"*Phiền phức* anh ấy bảo mình phiền phức sao, lúc trước mỗi khi Tiểu Khải gọi mình dậy mình đều bảo anh ấy như vậy, thì ra cảm giác bị người khác mắng là phiền trong lòng chẳng vui chút nào vậy mà anh ấy vẫn cố kìm chế bỏ qua cho mình" - Nguyên'pov.
Cậu đơ ra vài giây rồi bỏ đi ra ngoài nhưng vẫn ngoái lại dặn dò anh
- Khi nào anh dậy thì nhớ ăn sáng rồi hẳn đi học, em đi trước
Biết lời nói của mình cũng hơi quá đáng vả lại anh mặc dù ngủ say nhưng vẫn nghe được trong lời nói của cậu có chút hờn dỗi, anh bừng tỉnh quăng tấm chăn sang 1 bên, vội vàng kéo lấy khuỷu tay cậu khiến cậu ngã nhào. Tư thế bây giờ của 2 người là 1 người nằm trên 1 người nằm dưới - cậu nằm trên anh nằm dưới, khoảng cách giữa 2 khuôn mặt chỉ cách nhau tầm 3 cm
- Thiên ca anh mau bỏ em ra, em còn phải đến trừ....
Chưa kịp để cậu nói dứt lời thì đã có 1 vật thể nào đó chặn miệng cậu lại à nói đúng hơn chính là "khóa môi" cậu. Vật thể này mềm mềm lại còn ướt ướt. Cậu càng cố vùng vẫy thì vật thể ấy càng cố luồn vào khoang miệng cậu khiến cậu chẳng thể nào thở nổi, đành nằm yên mặc cho vật thể ấy đùa giỡn trong miệng mình. Đến khi thấy cậu không sinh khí nào nữa, anh mới chịu buông tha. Ép sát đầu cậu vào ngực anh, thỏ thẻ vài câu
- Lúc nãy anh sai rồi, anh không nên nói vậy với em, đừng giận anh, đợi anh 1 chút thôi rồi chúng ta cùng đi học
Bị anh cưỡng hôn làm cho mặt cậu đỏ quét lên, không biết cậu là đang giận hay đang ngượng đây chỉ biết là nó trông rất khó coi, cậu lắp ba lắp bắp, cố tránh ánh mắt của anh
- Ừ... Ừ... Em đợi... Anh nhanh lên đấy... Em... Em xuống trước
______________________________
Trong giờ học, Vương Nguyên như người mất hồn, đầu thì lâng lâng trên mây, mắt thì hướng ra cửa suy nghĩ đăm chiêu
"Nụ hôn đầu của mình vậy là mất rồi sao nhưng mình chẳng có ấn tượng gì về nó cả, vốn lúc đầu mình muốn dành nó cho Tiểu Khải, bây giờ nói ra không biết anh ấy sẽ nghĩ như thế nào, chắc chắn giận mình lắm đây"
Dạo này giáo viên đứng lớp luôn phàn nàn về thái độ học tập của cậu làm cho cả bọn đồng học trong lớp đứa nào đứa nấy ngạc nhiên không kém, chẳng hiểu sao thằng nhóc vốn ham học và học cực kì giỏi trong 1 thời gian ngắn đã thay đổi đến chóng mặt như vậy nhưng riêng Tử Kì và Chí Hoành thì hiểu quá rõ rồi, chỉ là không tiện nói ra thôi. Số xui cho cậu hôm nay lại đến tiết của thầy Trần, người vốn không đội trời chung với cậu. Mãi mê chìm đắm trong mớ suy nghĩ mông lung của mình mà cậu không hề hay biết là lão Trần đang tiến gần về phía bàn cậu, 1 tay lão cầm cây thước dài "cổ truyền", 1 tay cầm bài kiểm tra của cậu. Lão đập cây thước dài ấy xuống bàn làm cho hồn phách của cậu nãy giờ long nhong bên ngoài liền nhập vào thể xác
- VƯƠNG NGUYÊN!!!! Em học hành thế này đấy hỡ, ngày mai kêu phụ huynh lên gặp tôi, nếu không thì đừng hòng vào lớp, còn bây giờ thì ở lại chép phạt ngay và luôn cho tôi
- Lại chép phạt - Vương Nguyên cầm bài kiểm tra Toán 2 điểm lên mà ngao ngán, cậu chỉ biết thở dài
_________________________________
Giờ ra chơi lúc nào cũng náo nhiệt và ồn ào, dãy bàn 5 người hôm nay bỗng dưng vắng đi 1 chỗ khiến cho 2 người lớn cứ thắc mắc tại sao
- Này 2 đứa, Nguyên Nhi đâu rồi a~ - Vẫn là Thiên Tỷ nhanh hơn anh 1 bước
- Haizz, tên Nhị Nguyên đó dạo này thần kinh không được ổn định ( Hoành Nhi con đang muốn về chầu ông bà sớm hay sao mà dám nói vậy hỡ ==') đầu óc thì cứ để trên mây, học hành chả ra gì, điểm số thì thấp chủng, cậu ấy là bị thầy Trần lớp em bắt lại chép phạt rồi nhưng chưa hết đâu a~ ngày mai còn phải kêu phụ huynh lên trình diện nữa đấy. Em là hết thuốc chữa với tên ấy rồi
- CÁI GÌ!!!!!! MỜI PHỤ HUYNH - Tuấn Khải và Thiên Tỷ đồng thanh lên tiếng
Bất giác, Tuấn Khải 1 tay túm lấy cổ áo Thiên Tỷ, 1 tay đập xuống bàn thật mạnh khiến mọi người xung quanh phát hoảng, biết sắp có 1 trận đánh nhau xảy ra họ liền đứng dậy từng tốp từng tốp chạy ra ngoài, anh là giận thật rồi, mặt đỏ quét cả lên
- Yah Thiên Tổng, cậu chăm sóc cho Nguyên Nguyên kiểu gì vậy hã, tôi tin tưởng cậu cam tâm giao em ấy cho cậu vậy mà giờ cậu xem, em ấy không những bị chép phạt mà còn phải mời phụ huynh, cậu giải thích cho tôi như thế nào đây
- Uầy - Thiên Tỷ giọng đanh lại, mặt có chút nhăn nhó, anh hất tay Khải ra - Cậu đừng nói như mọi tội lỗi là do tôi gây ra, tôi khuyên cậu trước khi nói người khác thì nên xem lại chính mình. Nói cho cậu biết, em ấy như vậy là do cậu thôi
- Tôi? Cậu nói tại tôi? Nực cười, tôi đã làm gì chứ
- Đúng, nếu không phải do mấy ngày trước cậu bệnh không đến trường khiến em ấy lo đến phát sốt không tập trung học hành thì bây giờ có ra vậy không, hơ ở đó mà còn trách mắng tôi
- Nhưng tôi lại nghĩ khác đó - Anh cười nhếch mép mặt lộ rõ nét khinh bỉ - Chẳng phải cậu có đối tượng khác trong lòng rồi nên không còn quan tâm Vương Nguyên nữa chứ gì, đừng tưởng tôi không biết
Anh nói nhưng mắt lại hướng nhìn về phía Chí Hoành khiến cậu nhóc ngượng mặt đỏ tía lên, tim cậu đập có phần nhanh hơn, mắt thì đảo lia lịa cố tránh đi ánh nhìn của anh. Giờ là tình hình gì đây?
*Bốp*- Từ đầu 1 bàn tay đấm thẳng vào gương mặt tinh tú của anh làm nó sưng tấy lên, môi có vài giọt máu rỉ ra
- Nói cho cậu biết, Thiên Tỷ tôi chỉ có 1 mình Vương Nguyên, nếu cậu dám chia cắt tình cảm 2 chúng tôi 1 lần nữa thì lần sau gặp lại chắc chắn không chỉ có cú đấm này đâu
Thiên Tỷ nắm chặt bàn tay mình lại, gân xanh nổi đầy trên mặt và trên cánh tay rắn chắc của anh, Tuấn Khải sau khi bị anh đánh cũng không thèm đáp trả, anh quệt máu đang chảy trên môi, cười trừ, làm cho 2 đứa nhóc ngồi đối diện hoảng sợ run người, bịt cả mắt lại. Nhưng thật không may cho họ, ở góc bàn bên kia có 2 nam sinh lớp trên Tuấn Khải và Thiên Tỷ đã thấy và nghe hết cuộc xung đột giữa 2 người. Họ vốn không ưa gì 2 người đó nên tất nhiên sau khi được chứng kiến phim hay này không thể nào bỏ qua được. Tin Tuấn Khải và Thiên Tỷ đánh nhau nhanh chóng được truyền đi khắp trường kèm theo cái chủ đề nóng hổi: " Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỷ lớp 8 - 2 đánh nhau vì người yêu"
Đúng là có chạy đằng trời cũng không thoát được miệng lưỡi thế gian, Vương Nguyên ngồi trong lớp nãy giờ cũng đã nghe và hiểu hết mọi chuyện đang xảy ra, cậu còn kinh sợ hơn khi nghe những lời cay độc của những nữ sinh trong lớp lẫn nữ sinh lớp khác
Nữ sinh A: Con nhỏ đó tốt nhất nên trốn cho kĩ, để tao bắt được thì chỉ có đường chết
Nữ sinh B: Nó nghĩ nó là ai vậy, dám làm cho cả 2 Nam thần đánh nhau, tao biết được sẽ thẻo *** nó ngay
Nữ sinh XYZ....
Cậu như tê cả người, ngồi im thinh thít không dám động đậy. Cậu sợ. Cậu đau. Nhưng không thể nào diễn tả được. Cậu khóc 1 cách kìm nén, những giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống lã chã làm ướt nhũng cả tờ giấy chép phạt của cậu. Từ xa, Tử Kì chạy đến bên cậu, cô biết thế nào cậu cũng đã biết được chuyện này nhưng không ngờ nó lại nhanh hơn cô tưởng, Tử Kì đặt tay lên vai cậu, cứ thế mà vỗ về
- Tiểu Nguyên ngoan, đừng khóc, đừng khóc, có chúng tớ bên cậu rồi
- Đúng đúng, Vương Nguyên à, kệ họ đi nha, đừng nghe họ nói, làm giống tớ này - Chí Hoành giơ tay lên bịt 2 tai mình lại
- Hức... Tớ... Thật sự... Hức... Không chịu nổi đâu mà.... - Vương Nguyên phóng như bay chạy ra khỏi lớp học
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top