Mưa chiều ấm áp
Woa nhìn này, nhìn này!" Sonoko chỉ chỉ trên bảng báo tường của trường, "Toàn là ảnh hôm văn nghệ nha."
"Vở kịch ấy vô cùng được yêu thích. Tớ đi đến đâu cũng nghe tin về nó thôi." Aoko phấn khởi chắp tay, đôi mắt long lanh đầy vui vẻ.
"Không những thế, nụ hôn của hai nhân vật chính còn được bàn tán xôn xao. Đến cả thầy cô còn thấy đẹp mà." Kazuha chen vào, khuôn mặt tươi cười như hoa.
"Thầy cô... sao?" Ran ngạc nhiên.
"Đúng vậy, có biết họ nói thế nào không?" Kazuha mỉm cười, "Hai em này không những học giỏi, đẹp đôi mà còn diễn hay nữa."
Ran thấy hơi căng thẳng, cô hồi đó tới giờ là học sinh ngoan điển hình nha, luôn thấy sợ thầy cô, mặc dù họ không làm gì, cô vẫn thấy sợ. Bây giờ lại được khen, có vẻ hơi kì quái ==
"Ôi chao! Lo lắng gì, trước đó cũng xuất hiện nhiều vở kịch có hôn mà, của mấy anh chị đi trước ấy." Sonoko nói, "Tớ tham khảo hết rồi mới dám viết kịch bản đó thôi."
Từ sau 'nụ hôn' ấy, Ran cảm thấy rất ngại ngùng, nhất là những khi đối mặt với Shinichi, tim đập mạnh tới nỗi cô tưởng là nó sẽ bay ra khỏi lồng ngực ấy chứ. Cô nhìn tấm ảnh chụp khi ấy, gò má lại đỏ ửng lên.
"Quên nữa, tháng này phải làm báo cáo nhóm rồi." Aoko thở dài, chán chường lên tiếng.
Báo. Cáo. Nhóm.
Chỉ ba chữ, nhưng lại có sức uy hiếp cực lớn đối với các bạn học sinh.
Mỗi học kì có một chủ đề khác nhau. Báo cáo nhóm thường là về vấn đề sống xung quanh mọi người, hoặc là về những môn học, bla bla... Đã gọi là báo cáo nhóm thì không thể làm một mình, mỗi nhóm bao nhiêu bạn tùy ý, nhưng thường là phải ít hơn năm người.
"Thật phức tạp nha." Kazuha ôm đầu.
Sonoko bấm bấm tay tính ngày, sau đó búng tay, nói: "Ngày mai là thứ bảy, hai lớp tụi mình không có tiết, hẹn làm ở nhà Shinichi đi."
"Được thôi." Aoko gật đầu.
"Ừm." Kazuha cũng đồng ý.
***
Chiều.
Shinichi uể oải nhìn ra ngoài. Bầu trời vốn xanh thẳm nay đã nhuộm một màu xám xịt. Từng gợn mây bay bay, ánh sáng lóe lên từ những khe hở, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp ập xuống. Anh thở dài một hơi, quay sang cô bạn đứng bên cạnh, cất tiếng: "Làm sao bây giờ? Mưa rồi."
Ran bối rối nhìn những hạt mưa từ từ rơi xuống, rồi nhiều dần, "Làm sao nữa? Đợi tạnh mưa một lúc rồi hãy về."
"Nhưng mà có vẻ mưa sẽ rất lâu đấy."
"Vậy thì..." Cô ngập ngừng, rồi đưa ra một quyết định to lớn, "Về thôi."
Dù gì mai cũng không có tiết học trên lớp nên không có nhiều bài tập cần làm.
"Về?" Anh nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, "Nhà cậu xa hơn nhà tớ rất nhiều, cậu có thể đi một mình trong mưa sao? Nhất là mưa lại lớn thế này."
"Sao lại không?" Ran nheo mắt nhìn Shinichi. Không biết vì sao cô lại có ý nghĩ điên rồ này, nhưng cô lại rất muốn được đi trong mưa nha. "Đường đường là đai đen Karate mà. Cậu không về thì tớ sẽ đi một mình đấy."
Nói xong, cô liền xoay người định đi.
"Được rồi." Anh kéo tay cô lại, "Tớ đi với cậu. Thật là..."
Ran cười híp mắt: "Sao nào?"
Cô biết anh sẽ không bao giờ làm khác ý cô. Có lẽ là do chơi với nhau từ nhỏ, hoặc cũng có thể là do anh là con trai. Mỗi khi cô muốn nhờ anh làm gì đó, anh sẽ ngay lập tức tỏ ra chán nản, nhưng chưa bao giờ anh không làm theo ý cô.
Người ta gọi đây là quyền lợi của con gái >o<
Shinichi và Ran chạy nhanh ra cổng trường. Nước mưa mát lạnh thấm vào da thịt, khiến hai người vô cùng thích thú. Xung quanh có vô số ánh nhìn kì lạ và tò mò nhìn về phía hai người bọn họ. Và đương nhiên, cô và anh, không ai quan tâm >o<
Ran thả tay đang cầm chiếc cặp che trên đầu xuống, đồng thời chậm tốc độ lại, đi từ từ ngắm khung cảnh xung quanh. Trong làn mưa mờ ảo, mọi thứ có vẻ khác đi, đầy sức sống hơn bao giờ hết. Cô mỉm cười, cảm giác thật vui vẻ. Shinichi đi bên cạnh quan sát biểu hiện của cô, khóe môi không kìm được cong lên, đúng là cô không bao giờ lớn được mà ==
"Ngốc này, có cần thích thú thế không?"
Ran bĩu môi, không trả lời. Cô bỗng giơ hai tay lên, thu lại một ít nước mưa, rồi quay sang Shinichi đang ngơ ngác, vung tay cho nước bắn vào anh.
Shinichi bị hất nước bất ngờ nên quay mặt né đi. Anh chùi chùi mắt, nghe tiếng cười haha của người bên cạnh, anh bất mãn xoay người lại, trên môi xuất hiện nụ cười gian: "Sao? Muốn chơi với tớ à?"
Ran vô cùng vui vẻ với trò nghịch ngợm của mình, cô le lưỡi, chạy thật nhanh về phía trước.
Anh bật cười, thong thả đi theo sau. Chợt nghĩ ra điều gì đó, anh liền dùng sức hô lớn: "Ran!!!"
Ran đang chạy nhanh thì nghe tiếng gọi, giọng có vẻ gấp gáp, tưởng Shinichi có chuyện gì nên cô dừng lại, định quay đầu hỏi thì chợt cảm thấy có gì đó là lạ. Trời đất bỗng xoay chuyển một cái, nhìn lại, anh đã bế bổng cô lên.
"Cậu..." Ran há hốc mồm, "Cậu định làm gì tớ đấy?"
"Làm gì à?" Shinichi nhếch môi, "Trả thù."
Anh bế cô đi nhanh về phía trước, bóng dáng hai người dần khuất sau con dốc, mờ dần trong cơn mưa.
"Shinichi!!! Thả tớ xuống!"
"Haha-"
Đến khi bước chân của Shinichi dừng lại, Ran mới biết 'trả thù' trong lời nói của anh là gì.
Đây là công viên Beika. Hiện giờ đang mưa nên không có nhiều người ở đây lắm, chỉ có mấy đứa con nít đang vui đùa. Cây cối như được tiếp thêm năng lượng, lá xanh mơn mởn đung đưa theo từng hạt mưa. Cầu tuột, xích đu vì mưa mà cũng trở nên lắng đọng hơn, tạo cho người ta cảm giác bình yên.
Nhưng mà, đó không phải vấn đề.
Vấn đề là những vòi nước lớn ở nơi Shinichi vừa dừng lại kìa!!!
Công viên Beika còn nổi tiếng trong nước với những vòi phun nước tuyệt đẹp. Buổi tối thì cón có đèn. Đây là nơi vui chơi của những đứa con nít, chúng thích nhất là tắm 'mưa' trong đây. Còn là nơi lãng mạn của những cặp tình nhân, thường xuất hiện trong phim truyền hình.
"Shinichi à..." Ran mềm giọng, kéo kéo áo anh, "Tớ biết sai rồi, cậu định làm gì tớ thế..."
"Để cặp xuống đi."
Cô ngoan ngoãn đưa cặp cho anh. Shinichi để hai cái cặp ở ghế đá bên cạnh, sau đó đi về phía vòi phun nước, "Tin tớ đi, sẽ vui lắm đấy."
Ran chưa kịp phản ứng thì Shinichi đã bế cô đi vào giữa những vòi nước, nước bắn lên mặt cô xối xả. Cô cười khúc khích, mắt nhắm mắt mở hét lên: "Shinichi!!!" Cô hơi mất thăng bằng, hai tay lập tức vòng qua cổ anh, tóm chặt không buông.
Shinichi nhìn cô như thế thì bật cười, khẽ đi lại gần chỗ nước mạnh hơn, "Còn dám tái phạm không?"
"Không mà. Tớ sẽ không chọc lén cậu nữa đâu, chọc công khai nhé."
"..."
"À à, ý tớ là sẽ không chọc nữa đâu mà."
"Thật chứ?"
"Đương nhiên là không... thật mới lạ ấy."
Shinichi mỉm cười, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Chân Ran vừa chạm đất liền trở mặt, lập tức đưa tay hất nguyên một đống nước vào anh: "Cho chết cậu này, dám bắt nạt tớ."
"Woa..." Anh cũng hất ngược lại, "Cậu thật đúng là..."
Hai người chơi trò đuổi bắt trong làn nước xối xả. Mưa cũng dần tạnh, chỉ còn lại tiếng cười của hai người vang vọng trong không trung. Người con gái chạy nhanh về phía trước, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười dịu dàng, người con trai phía sau cũng vui vẻ đuổi theo, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô gái. Khung cảnh đẹp như vậy, ai đi ngang cũng không kìm được phải ngoái nhìn.
Shinichi chợt tăng tốc độ, tóm trọn người con gái trước mặt vào lòng, hai cánh tay dài ôm ngang eo cô, nhấc bổng lên, xoay vòng vòng, "Cậu không chừa nha, phải phạt nặng hơn mới được."
"Á. Shinichi!!!"
***
Ran xoa xoa mái tóc đã sớm ướt nhẹp, cô hơi dùng lực, nắm chặt hơn, nước lại từ tóc chảy ra một chút. Áo trắng học sinh mặc trên người vốn vô cùng trong sáng, nay ướt một chút lại dán sát vào cơ thể, lộ ra những thứ không nên thấy.
Lúc thằng con trai thứ tư ngoái đầu nhìn Ran cũng là lúc sự buồn bực của Shinichi đã dâng lên tới mức cao nhất, anh lấy từ trong cặp ra một cái áo khoác, "Cậu mặc vào đi, không sẽ bị cảm lạnh đó."
Nhìn kìa nhìn kìa, nghĩ một đằng nói một nẻo >o<
"Ừm, cảm ơn cậu."
Hai người đi một chút là đã tới nhà của Ran. Vì đi ra công viên Beika chơi nên khi về bị ngược đường, sẽ tới nhà của cô trước. Hai người đứng lại trước văn phòng thám tử Mori, Ran quay sang anh, giơ tay chào chào, "Tạm biệt cậu, mai gặp lại."
"Ừm." Shinichi gật đầu, cũng đưa tay vẫy lại.
Anh nhìn theo bóng cô đi xa, nhìn thấy cô xoay nắm cửa, nhưng hình như không được, lại thấy cô lấy tờ giấy ghi chú nhỏ ở trước cửa lên, đọc đọc rồi cau mày. Hừm, Shinichi bước lên, hỏi: "Sao thế?"
"Ba tớ có công chuyện nên đi rồi." Cô thở dài, sau lại vươn tay vào trong cặp tìm chìa khóa nhà.
Cô mò mẫm một hồi vẫn không lấy được cái chìa khóa. Ran ngồi xuống, đổ cả một đống đồ ra mặt đất, loay hoay một hồi rồi mới chợt nhớ ra điều gì đó, cô kêu lên: "Trời ạ, tớ quên đem chìa khóa mất rồi."
Bình thường ở nhà luôn có ông Mori, Ran rất ít khi quan tâm tới cái chìa khóa, hôm nào hứng lên thì lấy theo, buồn thì lại không ngó ngàng tới nó. Để xem nào, sáng hôm nay, rõ ràng là cô thấy chiếc chìa khóa có gắn kèm cái móc hình con gấu bông xinh xinh nằm trên bàn mà... Làm thế nào mà cô lại không lấy đi nhỉ? ==
Shinichi: "..."
"Hay cậu qua nhà tớ đi, không thay đồ sẽ bị cảm lạnh đấy." Shinichi nghiêm túc đề nghị.
"..." Ran không đáp lời, bỗng nhiên nhìn anh chăm chú, ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp.
"Sao thế?" Không phải là đề nghị thẳng thắn của anh đã làm cô sợ đấy chứ?
"Không có gì. Chỉ là..." Cô ngập ngừng.
"Sao?" Shinichi ngày càng căng thẳng hơn.
"Cậu sao phải dùng bộ dáng nghiêm túc ấy để nói vậy, cứ như ông cụ non ấy." Ran bật cười, "Cậu không nói thì tớ cũng tính như thế rồi."
"..."
Nhìn theo bóng dáng xinh xắn của cô bạn đang tung tăng đi về phía nhà của mình, Shinichi tự nhủ, mình nghiêm túc đến thế ư? ==
...
Ran đứng trước tủ quần áo, nhìn nhìn một hồi. Đây là quần áo của cô Yukiko khi còn sống ở đây. Bây giờ Yukiko đã cùng chú Yusaku sang Mỹ rồi, chỉ còn lại Shinichi ở đây. Cô đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng quyết định lấy một cái quần short và áo thun. Lạ nhỉ? Chắc đây là quần áo của cô Yukiko thời trẻ...
Cô đi ra từ nhà tắm, tay cầm khăn lau lau tóc. Nghe tiếng động từ phía nhà bếp, cô nghi hoặc lại gần. Shinichi đang nấu nấu cái gì đó, dáng vẻ hết sức chuyên tâm, vây quanh anh là một cái tạp dề. Ran ngây người nhìn anh... quả thật là đẹp trai hết sức nha!
Shinichi đang chăm chú thì vô tình lướt mắt qua phía cửa, thấy bạn nào đó đang nhìn mình không chớp mắt thì mỉm cười, giơ giơ cái giá múc trong tay lên: "Gì mà nhìn tớ ghê vậy?"
"Cậu nấu gì vậy?" Ran tiến lại gần, hít hít mùi thơm từ nồi tỏa ra, đôi môi chợt nở nụ cười ngọt ngào: "Mì gà sao?"
"Ừ. Thích nhé." Shinichi nói. Anh biết món yêu thích của Ran là mì gà, không hẳn là thế, món nào có gà cô nàng đều thích, nhưng thích nhất là ăn với mì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top