Mưa chiều ấm áp 2
"Là cậu làm sao?" Ran chớp chớp đôi mắt tím biếc, nhíu mày hỏi.
Anh nở nụ cười mê hồn, điều chỉnh lửa nhỏ một tí rồi đáp: "Làm cậu thất vọng rồi. Là dì Usui làm."
Dì Usui năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, là người giúp việc mà Yukiko thuê trước khi sang Mĩ để chăm sóc cho Shinichi, ví dụ như nấu cơm, quét nhà, giặt đồ... Dì ấy rất hiền, có một đứa con. Con của dì ấy, Ran cũng đã gặp qua, là một cậu bé, tính tình có vẻ hơi nhút nhát nhưng tuyệt đối là một đứa bé đáng yêu. Dì Usui làm việc theo giờ, khoảng 8h sáng thì đến, làm xong công việc rồi về chứ không lưu lại như những người giúp việc khác, vì dì còn phải chăm sóc cho con trai.
"A." Thất vọng thật. Nhưng tài nấu ăn của Shinichi thì tuyệt đối không nên xem thường nha. Ran đã từng lĩnh giáo qua đó >o<
Shinichi múc ra hai cái tô lớn, bưng đến bên bàn. Hương thơm ngào ngạt mê hoặc khứu giác của Ran. Cô lập tức đến bên bàn ngồi xuống, chờ anh lấy thêm đũa và muỗng. Đến khi đã đủ hết, cô cúi xuống, bắt đầu ăn lấy ăn để.
"Từ từ thôi, có ai tranh với cậu đâu." Anh cười nhẹ, dịu giọng khuyên bảo.
"..." Cô một miệng đầy thức ăn chỉ biết gật gật đầu. Dù gì cũng không phải mất mặt trước anh một lần, riết rồi có anh chỉ như một chốn không người thôi == Nói cách khác là đã không còn xa lạ đến mức phải giữ thể diện đó mà.
"Báo cáo nhóm thì sao? Tụi mình chia nhóm như cũ nhỉ?" Shinichi vừa ăn vừa hỏi.
"Ừ." Ran hớp một muỗng nước, "Mọi người định ngày mai sang nhà cậu làm."
"Thế ư?" Anh nhướng mày, buồn cười nhìn một giọt nước đọng bên khóe miệng Ran, "Lau miệng đi kìa."
"Ồ." Cô bất giác sờ sờ miệng, hì hì đáp lời.
Ăn xong, Ran xung phong rửa bát. Mình ăn nhờ ở đậu nhà người ta, tất nhiên những công việc này phải làm rồi. Shinichi còn đương nhiên hơn nữa, anh rất vui vẻ đồng ý, liền đi ra ngoài phòng khách bật tivi lên xem, để cô bạn thân loay hoay trong bếp.
Shinichi chuyển kênh một tí, bắt đầu suy nghĩ về quyết định của mình, hình như có vẻ không đúng lắm. Sao lại thế nhỉ? Có cái gì đó không đúng ở đây. Hình như, Ran, cô ấy...
Chưa kịp suy nghĩ xong thì một loạt tiếng động từ nhà bếp đã đánh cho đầu óc của Shinichi tỉnh lại.
"Bộp."
"Xoảng!!!"
"Aaaaa!"
Shinichi chợt nhớ ra tất cả, cô ấy tuy học giỏi, thông minh, xinh đẹp, nhưng không có nghĩa là giỏi rửa bát. Thường xuyên đụng tới thủy tinh, sứ,... hay nói cách khác là khi rửa bát, luôn luôn bị vỡ. Trời ạ, sao anh lại nhớ ra trễ thế này? Đầu óc anh bị chạm mạch rồi sao???
Shinichi liền đứng bật dậy, chạy nhanh vào phòng bếp.
Cảnh tượng trong phòng bếp khiến anh hãi hùng. Mảnh vỡ ở khắp nơi, riêng Ran thì đang đứng trên đó, đôi mắt đỏ hoe, kinh ngạc nhìn chân mình từ từ chảy máu.
Shinichi lấy tay đập đập trán, cô đúng là ngố mà.
"Đứng im. Đừng di chuyển." Anh nói.
Shinichi cẩn thận nhấc chân vào những nơi không có mảnh vở, cẩn trọng tới gần bên Ran, một lần nữa bế bổng cô lên, đi vào phòng khách.
Đặt cô xuống ghế ở phòng khách, anh quỳ một gối xuống, đem chân của cô đặt lên chân mình, đảo mắt xem xét. Có một vài mảnh vỡ nhỏ ghim vào chân, chỉ có một mảnh là hơi lớn, máu tươi khiến người ta sợ hãi. Anh đứng dậy, lấy hộp cứu thương trong nhà ra, bắt đầu sát trùng.
"Sẽ hơi đau một chút, chịu khó tí nhé."
Ran đang ngơ ngác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghe lời của Shinichi thì càng ngơ ngác hơn, "Gì cơ?"
Shinichi cũng không có tâm trí để nói chuyện với một Ran tư duy có phần chậm chạp, ít nhất là trong thời điểm này. Anh tiến hành sát trùng, rồi gắp mảnh vỡ ra.
Hai người đều đang chìm trong suy nghĩ riêng, không ai để ý thấy điện thoại của Shinichi đang reo, rồi chợt con Kiki (cún cưng của Shinichi và Ran nhưng được nuôi trong nhà Shinichi) bay lên, móng tay đập vào trúng nút nhận cuộc gọi.
Mà ở đây, chỉ toàn nghe tiếng la hét của bạn nào đó...
"Đau! Shinichi! Đau quá."
"Aaaaaa!!!"
"Nhẹ một chút. Đau quá!"
"!@#$%&"
Shinichi vẫn nghiêm túc ngồi làm việc. Mặc kệ cho ai kia vẫn la oai oái, đôi mắt tím biếc đã bắt đầu rơi nước mắt, anh ngẩng đầu lên, thấy vậy thì mềm lòng, an ủi vài câu: "Ngoan nào. Im lặng một chút. Sẽ hết đau ngay thôi."
...
Sonoko đang gọi cho Shinichi để bàn về việc làm báo cáo nhóm ở nhà anh, còn bật loa lớn để cho mấy đứa Heiji, Kaito, Kazuha và Aoko ở đây nghe được. Đầu dây bên kia lập tức nhận máy, tuy nhiên, Sonoko chưa kịp lên tiếng thì nghe tiếng ai đó la hét, nghe kĩ hơn một chút, là giọng của Ran, nghe kĩ hơn nữa, toàn là những câu nói ám muội.
Tiếng của Ran độc thoại...
"Đau! Shinichi! Đau quá."
"Aaaaaa!!!"
"Nhẹ một chút. Đau quá!"
"!@#$%&"
Cả đám liền nghi hoặc, Ran làm gì ở cạnh Shinichi vậy, còn la hét om sòm như vậy? Vừa suy nghĩ thì chợt nghe giọng của Shinichi.
"Ngoan nào. Im lặng một chút. Sẽ hết đau ngay thôi."
"Cậu đang trả thù tớ phải không? Vì sao mỗi lần đều mạnh như thế?" *ý nói gắp ra nhưng Ran lại bớt đi hai từ, cho nên...==*
"Tớ nhẹ nhàng hết sức có thể rồi."
Lại nghe Ran hét lên một lần nữa.
"Á! Tên khốn Shinichi này!!!"
Cả đám sắc mặt liền chuyển màu, cái gì thế này? Hai người này... chẳng lẽ...? Tiến triển nhanh như vậy ư?
>o<
Ai cũng im lặng lắng nghe những âm thanh tiếp theo. Trong điện thoại chợt im bặt, chỉ còn nghe tiếng nức nở của Ran, những âm thanh la hét chợt dừng lại.
"Xong chưa?" Là tiếng của Ran.
"Được rồi, có điều chảy máu hơi nhiều." Shinichi đáp.
Chảy máu ư? Cả đám kinh ngạc.
"Tớ là lần đầu tiên bị đó..."
Lần đầu tiên ư? Cả đám há hốc mồm.
"Biết rồi. Tớ đã cố gắng nhẹ hết sức mà. Cậu... Ủa, cái điện thoại...?"
Sonoko hết hồn, vội nói: "Không có gì không có gì. Bọn tớ nãy giờ cái gì cũng không nghe." Liền dập điện thoại. Cả đám nhìn nhau. Vốn chỉ muốn hỏi anh về nơi làm báo cáo, ai dè lại biết được chuyện hết sức thú vị này. Ái chà...
Kaito nuốt nước bọt: "Thật là..."
***
Shinichi cau mày nhìn cái điện thoại, là Sonoko gọi, anh nhớ là chưa nghe máy mà? Sao lại...? Thời gian nghe còn những năm phút mấy.
Ran thấy vậy anh ngây người đứng đó bèn kêu lên, giọng như đang hờn dỗi: "Shinichi! Tớ la hét khản cả cổ rồi, làm cho tớ ly nước chanh đi..."
Anh vội bỏ cái điện thoại xuống bàn, thu dọn đồ một tí rồi gật đầu: "Đợi tớ một tí. Cậu ngồi im đó đi. Đừng có mà đi lung tung đấy."
Một lát sau, Shinichi từ phòng bếp bước ra, trên tay còn có ly nước chanh nóng hổi. Anh đi đến gần cô, ngồi xuống bên cạnh, đưa cho Ran. Ran đưa tay nhận lấy, hớp hớp vài ngụm, mới cảm thấy cổ họng thông hơn một chút. Shinichi nhìn đôi mắt đỏ hoe còn đọng lại vài giọt nước mắt của cô, anh lấy khăn giấy lau đi, rồi dí dí nắm đấm vào trán Ran, "Ngốc này, còn muốn làm chuyện mình không biết làm sao?"
Ran cúi đầu kêu đau, cô ủy khuất xoa xoa trán, phẫn nộ nhìn Shinichi, "Tớ tốt bụng như thế, lẽ nào còn không được?" Nhưng ngay lập tức thấy mình sai, lại im lặng uống nước chanh.
Shinichi nhìn cô, bỗng thấy thật đáng yêu. Anh cười một tiếng, rồi đứng dậy rời đi.
"Cậu đi đâu vậy?" Ran hỏi.
"Thu dọn tàn cuộc của cậu."
"..."
Ran ngước nhìn theo bóng anh bước vào phòng bếp, rồi lại ngước nhìn cái chân đang bị băng bó trắng xóa của mình, còn có vài vệt đỏ của máu. Cô khóc không ra nước mắt, sao lại tự dấn thân vào xui xẻo thế này???
Cô nhìn lên bàn, thấy có vài quả quýt và nho. Không nghĩ ngợi nhiều, cô lập tức cầm mấy trái lên bóc vỏ ra, chuẩn bị ăn.
"Brừ...brừ..."
Là tiếng rung của điện thoại Ran khi có cuộc gọi tới, cô không có thói quen đặt chuông mà chỉ để rung thôi. Cô cầm điện thoại lên, là Sonoko.
"Alô. Gì thế Sonoko?"
Sonoko bên đây đã rút kinh nghiệm, không gọi cho Shinichi nữa mà gọi cho Ran. "Cậu đang ở đâu thế?"
"Ở đâu ư?" Ran nhíu mày, sao Sonoko lại hỏi mình đang ở đâu nhỉ? Nhưng vì tính tình thẳng thắn, thật thà, ngây thơ nên cô liền đáp: "Nhà Shinichi."
"..." Đầu dây bên kia lập tức im lặng, chỉ còn nghe lại tiếng thở.
"Alô? Sao thế?"
"À, không có gì. Cậu đã nói với Shinichi ngày mai tụi tớ sẽ sang nhà cậu ấy chưa?"
"Nói rồi. Chắc là đồng ý nên cậu ấy không nói gì." Ran ăn thử một miếng quýt. Cô nhăn mặt, chua quá!
"Ừm, vậy khoảng mười giờ sáng mai tụi mình qua nhé. Tạm biệt." Nói xong liền cúp máy.
Ran khó hiểu nhìn lại cái điện thoại lần nữa. Sao thái độ của Sonoko kì lạ thế nhỉ? Cứ như là sợ phá hỏng chuyện gì đó của mình nên mới cố gắng hết sức nói nhanh vậy. Cô lại quăng cái điện thoại sang một bên, lười biếng nhìn đồng hồ, sáu giờ rồi, bao giờ baba mới về đây? Ran cầm điều khiển mở tivi lên, chuyển qua mấy kênh cô yêu thích rồi im lặng vừa ăn vừa xem.
Nghe tiếng sột soạt bên cạnh, cô quay sang, thấy Shinichi vừa trong bếp ra, tay ướt đẫm nước, bộ dạng xem ra còn thảm hại hơn cô. Ran lập tức thấy hối hận, sao mình lại tùy hứng thế này... Gây ra xong còn bắt người ta dọn, cô nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu nhé."
Shinichi ngạc nhiên nhìn cô, thấy khuôn mặt ngại ngùng của cô thì bật cười: "Không có gì. Sau này rút kinh nghiệm là được."
"Cậu thật tốt bụng." Mắt cô long lanh nước, cảm kích nhìn anh.
Shinichi buồn cười, nhìn thấy trên bàn có vài múi quýt bóc sẵn, anh định lấy ăn nhưng thấy tay mình ướt, anh lại loay hoay tìm khăn lau, ngay lúc tính lau bằng áo mình thì bỗng thấy một múi quýt được đưa tới trước mặt, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt tươi cười của cô, "Ăn đi, ngọt lắm đó."
Nhìn cô mỉm cười, đôi môi cong lên ngọt ngào, hai mắt đỏ hoe vẫn còn vết tích của nước mắt đang nhìn anh chăm chú, hai má đỏ bừng, lòng anh ấm áp hẳn lên, nhớ lại cảm giác ở vở kịch, đôi mắt màu xanh thẳm lại lướt qua một tia hạnh phúc.
Anh ăn thử miếng quýt trên tay cô, chợt nheo mắt lại, "Chua thế này mà cậu nói ngọt sao?"
"Hahaha!" Ran bật cười, "Ai bảo cậu tin."
"..." Được rồi, anh quên mất trò cô thích nhất là trêu chọc anh =.=
Hai người ăn một lúc cũng hết, Ran nhìn cái điện thoại, chắc ba vẫn chưa về. Ngay lúc đó, trên tivi lại xuất hiện đoạn hai đứa trẻ đang chơi carô trong phim, có vẻ rất vui. Cô suy nghĩ một lúc, sau đó lại nói: "Shinichi, tớ với cậu chơi carô giết thời gian đi."
"Ok."
Thế là, trò chơi lập tức được tiến hành.
Vì trên bàn đã để tùm lum thứ nên anh và cô quyết định chơi dưới sàn nhà. Chính giữa là tờ giấy trắng khổ A4 có kẻ ô, hai bên là hai đương sự đang rực lửa chiến đấu, không khí lãng mạn ban nãy giờ đã bay hết sạch ==
"X hay O?" Shinichi hỏi cô.
"Hừm, O đi."
Hai người chơi ván đầu tiên, Ran vẫn đang rất chăm chú nhìn, thấy Shinichi đánh dấu ở một chỗ, sau đó anh phá lên cười: "Ngốc, nhìn này, cậu đã bốn dấu O rồi, đánh một cái nữa là thắng rồi còn gì."
"..." Ran há hốc mồm, sao mình lại ngốc đến thế chứ...
Ván thứ nhất, Shinichi thắng.
Ván thứ hai, Shinichi vẫn thắng.
Ván thứ ba, Ran ôm hận trong lòng, quyết định phục thù, quả nhiên, cô thắng.
"Woa, cuối cùng cũng thắng." Cô hét lên mừng rỡ.
"Chờ đó, cậu vẫn thua tớ một đấy."
Ván thứ tư, Ran... thắng.
"Hòa rồi nhé, thám tử ngốc." Cô rất đắc ý đáp lời.
"Hừm..." Người nào đó lại chìm vào suy tư.
Ván thứ năm, hai người lại căng thẳng. Vì ngồi ở dưới sàn nhà, nên ai cũng phải cúi đầu xuống để nhìn cho rõ giấy, tóc Ran hơi dài nên xõa xuống che khuất mất một bên, Shinichi lầm bầm, cố tình che khuất nước đi để anh không thấy đúng không? Anh ngước mắt lên nhìn cô, thì thấy ai kia đang rất chăm chú, nhìn chằm chằm xuống tờ giấy, khuôn mặt tới mười phần ngơ ngác.
Tới lượt Shinichi mà thấy anh mãi vẫn không đi, Ran liếc mắt, thấy anh đang nhìn cô chăm chú, cô cũng ngẩng đầu, hỏi "Cậu..." Đang làm gì thế?
Đó là câu mặc định sẵn trong đầu, nhưng lại không tài nào nói ra được.
Vì cô ngẩng đầu nên khuôn mặt của cô giờ đang đặt sát bên khuôn mặt của anh. Ánh mắt màu xanh thẳm của anh cuốn cô vào dòng xoáy không lối thoát, hơi thở nhè nhẹ phả trên mũi làm cô hơi ngứa, đôi môi quyến rũ kia, là đôi môi đã hôn cô vào hôm lễ hội.
Dây thần kinh trong đầu Ran bỗng căng ra, đại não thoáng chốc trống rỗng, trong tim bắt đầu xuất hiện những rung động xa lạ, thậm chí, còn có chút... chờ mong.
Chờ mong cái quái gì???
Một lúc lâu sau, hai người vẫn giữ nguyên tư thế.
Ran cảm thấy mình hơi ngốc, cứ thế này thì sẽ... sẽ thế nào nhỉ? Cô không biết, nhưng cũng không muốn giữ nguyên, định quay mặt đi thì chợt khuôn mặt Shinichi ép sát lại, môi anh bỗng chạm mạnh vào môi cô.
Cô mở to mắt nhìn anh, thấy sâu trong đôi mắt của anh là những cảm xúc phức tạp. Bắt gặp sự bất ngờ của cô, anh nhắm mắt lại, che giấu đi hết thảy cảm xúc chân thật bấy giờ. Đôi môi kia bắt đầu hôn cô, khiến trái tim cô đập mạnh, đôi mắt tím biếc mơ màng, cảm giác mơ hồ từ nụ hôn ở vở kịch chợt ùa về, chân thật hơn bao giờ hết.
Anh hôn cô, mãnh liệt hơn nụ hôn đầu tiên họ có rất nhiều. Tay anh nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, kéo sát vào anh hơn, tay kia ôm lấy vòng eo duyên dáng. Cô bị trái tim dẫn dắt, đôi mắt cũng dần khép lại, cánh tay thon thả lần tới bờ vai rắn chắc, rồi vòng qua cổ anh, dần dần hôn trả anh.
Quên mất mình là ai, quên mất mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy, cảm giác ngọt ngào bắt đầu bao phủ lấy con tim, xuất hiện một cảm xúc chưa bao giờ có...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top