Một khởi đầu mới 2
"Đây là lần thứ mấy rồi hả?"
"Lần thứ mấy... gì cơ?"
"Đừng giả vờ nữa." Người con gái nghiến răng, đưa bàn tay trắng trẻo nhéo lấy lỗ tay người nào đó. "Đây là lần thứ bao nhiêu tôi phát biểu thay cái tên vô lại kia rồi?"
"Lần thứ... ba. Hay bốn nhỉ?"
"Là lần thứ năm."
"..."
Heiji gãi đầu, cảm thấy tính mạng của mình đang dần bị đe dọa. Ai bảo anh lại là bạn của cái tên "vô lại" kia...
Biết làm sao được. Tên kia sau này vốn tính tình thất thường. Giao thì nhận. Mà nhận rồi không làm là chuyện thường ở huyện =_=
Người con gái đang "giận cá chém thớt" đây là Shiho Miyano - mỹ nữ của Học viện Cảnh sát - thành viên nữ duy nhất có mặt trong khóa giao lưu giữa Học viện và Đại học Luật. Ban nãy trong hội nghị, người phát biểu đại diện cho Học viện đáng lẽ là tên vô tâm kia, nhưng rồi người không thấy, điện thoại thì không liên lạc được, Shiho đành phải đứng ra nhận, lần thứ năm liên tiếp đại diện cho Học viện phát biểu.
Dĩ nhiên cô không hề vui vẻ với sự sắp đặt này. Dùng câu của Heiji để hình dung mối quan hệ của hai người này: như chó với mèo... à nhầm, như nước với lửa.
Shiho có dáng người thon thả, cao ráo. Mái tóc hung đỏ ôm lấy khuôn mặt trái xoan khả ái, đôi mắt xanh sắc xảo nhưng đằm thắm. Tính tình lạnh lùng, đụng đến chuyện bực mình thì cũng như bao người con gái khác =w=
"Nói với hắn, tôi gặp hắn ta một lần sẽ đánh chết một lần. Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi."
"..."
***
Công viên Beika khá hiu quạnh. Thời gian dường như không mấy tác động đến nó. Bây giờ vẫn còn dư âm của mùa xuân nên tiết trời lạnh lắm. Chắc vì vậy mà mọi người khá ngại ra đường.
Gió thổi mạnh, lay động tất cả mọi thứ xung quanh.
Một chiếc lá già nhẹ nhàng lìa cành, tạm biệt người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng nó suốt quãng đời dài kia. Điểm đến của nó là mặt đất, nhưng lại đậu nhầm lên bờ vai vững chãi của ai đó, luyến tiếc dừng lại yên vị không chịu rời.
Gió ngừng thổi. Không khí tĩnh lặng đến kì lạ.
Chàng trai kia quay người lại, giơ tay phủi đi chiếc lá. Áo sơ mi màu tối tôn lên vóc dáng cao ráo. Khuôn mặt điển trai không để lộ tí cảm xúc nào, lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm. Đôi mắt xanh biển nãy giờ vẫn ráo riết nhìn khắp nơi, như đang cố tìm kiếm một thứ gì đó.
Anh thở dài, đè nén sự thất vọng cùng chán chường đang lên đến cực điểm.
Biết rằng sẽ không có ai tới, chỉ là vẫn bướng bỉnh chờ đợi.
Biết rằng sẽ không thể xảy ra, chỉ là con tim không nghe lời lý trí.
Là hoài niệm hay là thứ gì đó, anh không biết.
Chỉ biết, "chắc ai đó sẽ về".
Hy vọng thật nhiều, rồi thất vọng cũng thật nhiều.
Cổ họng chợt khô rát. Anh đành quay đi, tạm thời dời sự tập trung sang cái máy bán nước tự động kia.
Nhiều loại quá.
Ngón tay thon dài đưa một đồng tiền lẻ vào khe rồi ấn vào nút "Coffee". Tận trong thâm tâm anh chợt hiện lên một câu nói: Dùng thứ quen thuộc vẫn là hơn.
"Reeng...reeng...reeng..."
Tiếng nhạc chuông chói tai vang lên phá vỡ sự yên tĩnh bao quanh anh từ nãy đến giờ. Anh nhíu mày nhìn lướt qua màn hình, tay kia nhanh chóng khui nắp lon, hớp vào miệng một ngụm cafe lạnh. Hương vị của thứ chất lỏng màu đen kia nhanh chóng lan tỏa, mang đến cho anh cảm giác đăng đắng quen thuộc.
"Alô." Chất giọng trầm ấm phát ra, hoàn toàn bình thản so với tạp âm nhốn nháo đang phát ra từ đầu dây bên kia.
"Cậu đang ở đâu?" Tiếng hét lớn khiến anh có đôi chút giật mình.
"Có chuyện gì?"
"Cậu quên mất là sáng nay có hội nghị ở Đại học Luật à?" Giọng nói kia lại trở nên đặc biệt thê lương.
"À." Anh quả thật là quên mất. "Chỉ là tập trung thôi mà."
"Cậu có bài phát biểu ở hội nghị đấy." Thê lương tập hai.
"Không phải là Shiho đã phát biểu thay tớ sao?"
"Tớ biết mà. Cậu quả nhiên là đoán được nên mới trốn!!!" Người ở bên kia lại lần nữa hét lên. "Về đây ngay! Cô ấy đang khủng bố tớ đây này. Với lại chút xíu có buổi tập hợp nữa. Cho cậu mười lăm phút. Sau mười lăm phút không gặp tuyệt đối sau này đừng xuất hiện trước mặt tớ nữa."
"..."
Tiếng tút kéo dài kết thúc đoạn hội thoại đầy mùi thuốc súng trên. Vài con quạ đen thui như không như có bay xung quanh đầu anh ** Lại chọc giận người đẹp lạnh lùng rồi. Tuy trách nhiệm là của anh nhưng anh không cách nào ghi nhớ được những thứ vô cùng nhàm chán kia.
Anh ngán ngẩm cất điện thoại vào túi, vội quay người chạy nhanh ra khỏi công viên.
Trong lúc không để ý, một cái gì đó rơi ra khỏi túi áo khoác của anh, rồi bị anh quên lãng một cách hoàn-toàn-chính-thức.
Người con gái đi đằng sau anh nhanh mắt nhìn thấy, vội hét to: "Này! Anh gì đó ơi!"
Thế nhưng bóng dáng cao ráo kia vẫn chạy, rồi biến mất sau ngã rẽ.
Cô gái hắng giọng, rồi lại ho ho vài tiếng. Chết tiệt, hôm nay tự nhiên lại bị đau họng. Trời trở lạnh làm cô càng khó chịu hơn.
Cô nhìn vật trên tay, là thẻ học viên của Học viện Cảnh sát. Ở góc phải là tấm hình của người con trai ban nãy, kèm theo họ tên và mã số. Kẹp chung với thẻ học viên là một tờ giấy khác.
Giấy mời của Đại học Luật.
Cô gái cau mày, đây là trường cô học mà. Người này chắc là học viên danh dự sẽ tham gia khóa giao lưu với trường cô. Muốn tìm trả không khó.
Cô lẩm bẩm cái tên, chợt thấy hơi kì lạ.
Người này... hình như...?
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, còn chưa tới mười lăm phút nữa là cô phải có mặt ở trường rồi. Vì vậy không vội nghĩ ngợi nhiều, cô nhét chung thứ vừa nhặt được vào túi xách của mình rồi chạy vụt đi.
Nhưng rốt cuộc không khỏi thấy kì lạ.
"Shinichi... Kudo...?"
***
Shinichi và Shiho là hai người đối nghịch nhất trong Học viện. Là bạn thân mà không thân, là kẻ thù mà không ghét nhau, là mối quan hệ lạ lùng nhất trên đời này.
Mà bây giờ, hai người đang đối mặt nhau.
Shiho đứng đó, khuôn mặt đằng đằng sát khí,.
Shinichi đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Mọi người xung quanh lo lắng nhìn nhau, chẳng lẽ lại sắp xảy ra một trận bão lớn? Trong đầu mọi người hiện ra vô số cảnh, hai người sẽ đấu súng ư? Không thể nào, Học viện vẫn chưa cho phép học viên năm tư làm điều đó mà. Đánh nhau ư? Không thể nào, Shinichi vốn rất tôn trọng con gái. Vậy thì...
Nhưng sự thât bao giờ cũng phũ phàng.
Shinichi cười làm hòa, ngoan ngoãn như một cậu con trai nhỏ mắc lỗi.
"Shiho..."
"Ai cho cậu gọi tên của tôi?" Shiho nheo mắt, "Cậu Kudo đáng kính, cậu đang cố tình trả thù tôi sao?"
"..."
Nói đến chuyện này, lại là cả một quá trình dài đã xảy ra.
Từ lúc mới vào năm nhất, hai người đã rất nổi bật. Tuy nhiên Shinichi lúc đó có vẻ rất lạnh lùng, không ai dám đến gần. Cả trường đồn anh bị mắc bệnh trầm cảm, không thể nói chuyện quá hai câu với mọi người.
Thế nhưng, Shiho chính là người đã phá vỡ định kiến đó.
Ngày đó, Shiho đang chơi đùa cùng con mèo, bỗng nhiên một quả bóng từ đâu bay tới, xô ngã con mèo của cô xuống nước - cái hồ bơi bên cạnh.
Shiho vội vàng nhảy xuống, ôm lấy con mèo, cố gắng đưa nó lên bờ nhanh nhất. Mèo của cô rất yếu, là con duy nhất bị kì thị trong đám mèo được bán ra hôm đấy. Cô vốn có tình yêu to lớn với mèo, với con mèo này thì càng thêm yêu thương, bèn chọn mua về nhà nuôi dưỡng.
Đây chỉ là tai nạn, cô vốn không có ý trách móc người ném quả bóng ấy, nhưng sao trên đời này lại có người vô ý thức đến thế cơ chứ?
Anh ta nhặt trái bóng xong, quay đi ngay mà không một lời xin lỗi.
Shiho cáu gắt: "Anh không biết nói xin lỗi sao?"
Shinichi lúc đó chỉ hờ hững quay đầu, lạnh nhạt trả lời, "Chỉ là một con mèo thôi mà, có cần thiết không?"
Shiho điên-tiết.
Được rồi, cô thừa nhận là tình yêu của mình đối với mèo cực kì to lớn, vì thế nên bất-kì-kẻ-nào cũng không có quyền khinh thường loài động vật này, kể-cả-hắn-ta.
Shiho mỉm cười, đến bên cạnh anh, đặt tay lên lưng anh.
"Cô làm cái..."
"..."
Ùm.
Vâng, Shinichi rơi xuống nước rồi.
Shiho cười đắc ý, ôm chặt con mèo của mình vào lòng.
"Cô làm cái gì vậy?" Shinichi đứng lên từ hồ bơi, cả người ướt đẫm, tức giận lên tiếng.
"Cậu chỉ là ướt một chút thôi mà, có-cần-phải-tức-giận-thế-không?" Shiho nhái lại giọng điệu của anh ban nãy.
"Cô..."
"Thế nào? Bị chính lý lẽ của mình đốp chát lại chắc bực mình lắm hả?"
"Cô ăn nói không có căn cứ."
"Thế cậu ăn nói có căn cứ à? Cậu là đang ngược đãi động vật đấy, đã vậy còn không xin lỗi."
"Cô !@#$%&"
"Cậu !@#$%&"
Thế là từ đó, Shinichi và Shiho quen nhau, bắt đầu những ngày tháng cãi nhau không ngừng nghỉ.
"Tôi... là quên mất mà. Cô không phải là tuýp người giận dai thế chứ?"
Shiho liếc mắt, vẫn không muốn nhìn thấy tên vừa nói dai vừa nói nhiều kia, xoay người phân nhiệm vụ cho các học viên khác. Người thì ghi chép về lịch sử của Đại học Luật, người tìm hiểu các thứ khác,... Đến lượt hai bạn học viên "cá biệt" nào đó, cô vẫn không thèm ngẩng đầu nhìn, và...
"Hattori, Kudo, giúp mọi người tổng vệ sinh trường."
"Cái gì?" Hai bạn nào đó đã đơ ra như pho tượng.
"Còn muốn thêm sao? À, cả nhà vệ sinh nữa nhé."
"..."
Giờ đây đã biết đắc tội với người đẹp lạnh lùng phải trả giá đắt thế nào chưa?
Thật đúng là không đáng a~!
Mọi người không ngờ kết thúc của cuộc chiến này lại là Shinichi bị đi dọn vệ sinh **
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, một cô gái thuộc trường Đại học Luật bước vào. Cô mỉm cười chào mọi người rồi tiến tới chỗ Shiho, trao đổi vài thứ, đưa cho Shiho một tập giấy dày, đại loại là các kế hoạch sẽ cùng nhau thực hiện.
Cả đám con trai của Học viện ngước mắt nhìn cô gái kia, Đại học Luật toàn mọt sách với cặp kính dày cộm cũng còn tồn tại người thế này sao nhỉ? Đối với Học viện Cảnh sát, con gái chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vì thế con trai Học viện vô cùng đau khổ, đối với người khác tự nhiên sinh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top