Biến cố


"Được rồi, để Ran về với chị và anh Takagi, em ở lại lấy cung hung thủ với bác Megure đi."
"Nhưng..."
"Không phải lo. Đi đi. Ran, theo chị!"
Shinichi đành để Sato đưa Ran về. Dõi theo bóng lưng của cô bạn, anh hơi nheo mắt, tâm trạng của cô ấy ổn cả nhỉ? Chắc sẽ không bị ảnh hưởng gì từ bà thầy bói kia đâu...
Anh chợt thấy Ran quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ với anh, tay nắm lại, chỉ có ngón cái và ngón út chìa ra, ngón cái chạm vào mang tai, còn đầu ngón út thì chạm vào môi. Đó là kí hiệu gọi điện thoại, ý của Ran là khi anh về hãy gọi cho cô ấy. Shinichi cười, giơ lại kí hiệu ok với cô. Ran hơi nhún vai, đôi mắt tím biếc lấp lánh vẻ trêu chọc, cô cùng Sato thoắt một cái đã biến mất sau lối rẽ.
Bốp.
"Này, thân thiết quá xá nha! Vừa rồi có phải kí hiệu mờ ám nào đó không?" Heiji đập vai Shinichi một cái, khẽ huých tay anh, chẳng có vẻ gì là nghiêm túc mà hỏi.
"Im miệng đi!" Shinichi liếc kẻ tội đồ bên cạnh, hất tay hắn ra khỏi vai anh, "Đi vào lấy cung rồi còn về sớm."
"Sao vội vậy? Để về nhà với Ran sao?"
"Im đi!"
"Shinichi! Mặt cậu đỏ lên rồi kìa..."
Bốp!
"Trời ạ. Đầu của tôi! Tên thối tha kia, ngươi ...@!#$%&"
"..."
***
Trời về đêm, đầy sương lạnh.
Những căn nhà xung quanh đã đóng chặt cửa, mọi người hầu hết đã chìm vào giấc ngủ. Chẳng qua là chỉ còn những người thích bóng tối, thích sự yên tĩnh của nó, và cũng có thể, họ... thật sự cô đơn trong màn đêm lạnh lẽo...
Shinichi đút tay vào túi quần, thong thả tiến từng bước về phía trước. Con hẻm quen thuộc luôn nhộn nhịp này vào bây giờ lại là một nơi hiu quạnh đến đáng sợ, ngoài tiếng bước chân trầm tĩnh, chỉ còn lại ánh đèn nhấp nháy.
Đối với một số người mà nói, dù có đang ở nơi đáng sợ đến cỡ nào, chỉ cần ở bên cạnh là người mình thích, đều không sao cả.
Và anh đang suy nghĩ về tính đúng đắn của câu nói này.
Con đường vắng vẻ như vậy, anh đều đi qua hàng ngày, sao bây giờ lại thấy hơi... cô độc nhỉ? Hình như mọi ngày, bên cạnh anh, đều có cô ấy...
Đúng vậy, là cô ấy.
Shinichi đưa tay vào trong mở cổng. Cánh cổng màu đen nặng nề từ từ mở ra, để lộ con đường dài dẫn vào biệt thự nhà Kudo.
...
"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách-..."
Shinichi nhíu mày ấn phím tắt màu đỏ, khẽ ngước mắt nhìn đồng hồ đang chạy trên tường. Mười giờ ba mươi phút. Bây giờ không phải là sớm, nhưng tuyệt đối không trễ, Ran có thể vẫn chưa ngủ. Nhưng, cô ấy có bao giờ tắt máy đâu? Hay là hết pin nhỉ?
Anh thử gọi vào số bàn của văn phòng thám tử Mori, cũng là một hồi chuông kéo dài, không có người bắt máy, sau đó lại là giọng nói êm ái quen thuộc của Ran: "Đây là văn phòng thám tử Mori, hiện chúng tôi không tiện nhận điện thoại, xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng píp... Píp."
Kì lạ vậy!
Chắc là Ran đã ngủ rồi, hôm nay đi nguyên cả ngày, chắc đã mệt lả người đi. Nghĩ như vậy, Shinichi thấy an tâm hơn, anh gửi vào điện thoại của Ran một tin nhắn, rồi nằm xuống giường, tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
...
"Đồ ngốc! Cậu đã bảo tớ gọi cho mà còn tắt máy ngủ quên nữa! Ngủ ngon nhé, cô gái. Mai đi học rồi. Nhớ qua đánh thức tớ đấy!"
...
Khung cảnh về khuya trong phòng của Shinichi rất yên tĩnh. Anh không có thói quen mở đèn ngủ nên cả phòng tối om, tiếng đồng hồ tít tắc đều đều. Trên giường, anh đang nằm ngủ, khuôn mặt bình ổn, tấm chăn đắp trên người nương theo hô hấp của anh mà nhấp nhô lên xuống.
Bỗng nhiên...
"Reeng...reeng...reeng..."
Shinichi giật mình tỉnh giấc. Tiếng chuông điện thoại vang lên, trong đêm khuya thế này lại có âm lượng cực lớn.
Ai mà lại gọi đến giờ này thế không biết!
"Reeng...reeng...reeng..."
Anh nhìn cái đồng hồ trên tường trong bóng tối, bốn giờ.
Chết tiệt! Là bốn giờ sáng đấy!
"Reeng...reeng...ree-"
"Alô." Shinichi trực tiếp nghe điện thoại, không buồn nhìn tới tên hiển thị trên màn hình, giọng anh hơi lờ đờ, còn có chút lười biếng.
"Nhóc con! Mi làm gì mà để ta đợi lâu thế hả???" Một giọng nói với âm lượng khủng khiếp xông thẳng vào tai anh. Shinichi giật mình, làm rơi cả cái điện thoại xuống giường.
Anh xoa xoa lỗ tai, tinh thần cũng tỉnh táo trong phút chốc, cầm điện thoại lên, anh làu bàu, "Bác! Bác gọi điện có xem giờ không vậy? Con đang ngủ mà..."
"Ngủ cái con khỉ mốc, Ran đâu rồi?" Từ đầu dây bên kia, ông Mori lại hét lên.
"Bác làm sao vậy? Giờ này Ran đang ngủ ở nhà bác chứ đâu, gọi điện hỏi con làm gì?" Shinichi ngáp dài, khẽ vươn vai, oaps.
Đầu dây bên kia chợt im lặng.
Sự bất thường của ông Mori làm Shinichi bỗng nhiên thanh tỉnh hẳn, anh thầm xâu chuỗi các sự việc trong đầu, điện thoại Ran tắt máy, Ran lại chưa về nhà...
Anh lên tiếng, giọng nói gấp gáp, "Bác đã tìm kĩ chưa? Cô ấy không ở nơi nào trong nhà sao?"
"Không có. Khoảng chín giờ ta đi đóng cửa ngủ, thấy nó vẫn chưa về, nên ta để cửa. Hồi nãy giật mình tỉnh giấc, đi xuống xem thì thấy cửa vẫn còn để, trong phòng nó cũng không có ai." Ông Mori trả lời, "Ran không có ở nhà mi sao? Còn ở nhà những đứa khác thì sao? Mi không đưa nó về à?"
"Dạ không. Ở sở cảnh sát có chút vấn đề nên con ở lại. Chị Sato với anh Takagi đưa Ran về mà."
"Ở sở cảnh sát?"
"Chúng con vô tình là người phát hiện ra án mạng, nên phải đợi lấy cung. Bác bình tĩnh nhé, cháu gọi điện hỏi mấy đứa bạn xem sao."
"Ừ."
Tắt điện thoại của ông Mori xong, Shinichi lập tức gọi điện thoại cho Heiji. Vì là con trai, bây giờ lại mới bốn giờ sáng nên anh không tiện gọi cho Kazuha, đành phải nhờ tên hàng xóm của cô ấy thôi, tuy biết rằng anh sắp phải hứng chịu một trận bực mình của Heiji, giống như tâm trạng anh lúc nãy.
Điện thoại vang lên vài tiếng đã có người nhận máy, nhưng Shinichi chưa kịp mở miệng thì đã nhận được câu trả lời vô cùng 'nhẹ nhàng' của Heiji, "Cậu điên rồi à?"
May quá! Không giống như ông bác... Shinichi vội lên tiếng, "Heiji, cậu sang nhà Kazuha được không? Xem xem có Ran bên đó không?"
"Cậu đang nằm mơ à? Sao lại kiếm Ran bên nhà Kazuha chứ?" Heiji lầm bầm trả lời.
"Heiji!" Shinichi gắt lên, "Tớ đang nghiêm túc, Ran mất tích rồi... Hừm, cũng không hẳn là như vậy. Nhưng cô ấy không về nhà, cũng chẳng nói gì với bác Mori cả."
"Vậy sao?" Nghe giọng nói bình thường của Heiji, không còn mớ ngủ nữa, Shinichi tin rằng tên bạn đã hoàn hồn, "Chị Sato và anh Takagi đưa Ran về mà."
"Tớ không biết nữa. Tóm lại là cậu qua nhà của Kazuha liền đi, lẻn vào phòng xem thử, đừng đánh thức cô ấy."
"Ok... Ế, không được. Lỡ cô ấy thức dậy thì sao?"
"Mặc xác cậu, nếu cậu không đi, Ran mà mất tích thật thì lỗi tại cậu đó."
"Này..."
"Tút...tút...tút..."
"..."
Tiếp theo là Kaito.
"Cậu gọi điện thoại không nhìn giờ à???"
Ồ, phản ứng giống anh nhỉ? "Kaito, giúp tớ một việc."
"Chuyện gì?"
"Cậu sang nhà của Aoko xem có Ran bên đó không, à, nhà Sonoko luôn nhé."
"Sao cơ?" Kaito vò mái tóc rối bù, vì đang ngủ nên đầu óc không tỉnh táo lắm, "Sao lại kiếm Ran bên nhà hai người đó?"
"Cô ấy không hiểu sao không về nhà, cũng chẳng nói với bác Mori tiếng nào. Tớ nhờ Heiji qua nhà Kazuha rồi, cậu giúp tớ nhé."
"...Được rồi." Dù gì Kaito cũng có thể lẻn vào nhà người ta dễ dàng như chốn không người.
"Cảm ơn cậu."
...
Shinichi không nghĩ ngợi nhiều, anh thay đồ rồi chạy qua văn phòng thám tử Mori - nhà của Ran.
Dưới ánh đèn sáng trưng trong đêm tối, anh thấy ông Mori đang ngồi im lặng trên ghế sofa, vẻ mặt thâm trầm đầy sự mệt mỏi, đuôi khóe mắt hơi nhăn lại.
Shinichi nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống bên cạnh ông, anh khẽ lên tiếng, "Bác đừng lo, cháu đang nhờ hai đứa bạn tìm rồi. Chắc Ran đang ở nhà một trong ba người bạn của cô ấy thôi."
"Con bé từ trước đến giờ không phải là đứa không ngủ ở nhà mà không nói tiếng nào." Ông Mori thở dài, vẻ lo lắng hiện rõ ở đáy mắt.
"Vâng. Dù gì cũng chưa đầy hai mươi bốn tiếng, bác yên tâm đi ạ."
Hai người cùng ngồi với nhau. Đối với họ, người con gái đang không rõ tung tích ở đâu có vai trò vô cùng quan trọng, ít nhất là đối với họ. Có lẽ, thân phận khác nhau, nhưng sự lo lắng, là của chung.
Một lúc lâu sau...
Điện thoại của Shinichi chợt đổ chuông, là Heiji. Anh vội nghe máy, "Alô. Sao rồi?"
"Không có. Trong phòng của Kazuha chỉ có mình cô ấy đang ngủ thôi, còn trong phòng dành cho khách cũng không có nốt. Tóm lại là Ran không xuất hiện ở nhà cô ấy."
"Vậy sao?" Shinichi hơi thất vọng, "Cảm ơn cậu nhé."
"Chưa có tung tích gì sao?"
"Tớ có nhờ Kaito nữa. Đợi cậu ấy xem sao."
"Đang ở đâu thế?"
"Nhà Ran." Anh nói, "Tớ cúp máy đây. Cậu ngủ thì ngủ tiếp đi."
"Có chuyện gì nhớ gọi cho tớ nhé."
"Ừ."
Ông Mori thấy Shinichi cúp máy với vẻ mặt buồn bã, cũng đoán ra là chưa có tung tích gì, ông úp mặt vào tay, cảm giác lo sợ ngày càng hiện rõ trong lòng.
Lo lắng. Sợ hãi.
Tiếp theo là cuộc điện thoại của Kaito, kết quả cũng là không có. Shinichi cũng bắt đầu lo lắng nhiều hơn, trên vầng trán cao đã xuất hiện một tầng dày mồ hôi, tuy rằng thời tiết lúc này không đến nỗi nóng như thế. Anh căng thẳng cất điện thoại vào túi, đứng bật dậy, nói với ông Mori, "Bác ở đây đi, cháu đến sở cảnh sát hỏi thăm."
Ông Mori định trả lời thì điện thoại bàn của văn phòng chợt reng lên. Ông vội bắt máy. Bây giờ là năm giờ sáng, chắc chắn là tin tức của Ran, chứ ai mà gọi điện thoại đến đây giờ này? "Alô. Đây là văn phòng thám tử Mori."
"..." Đầu dây bên kia nói cái gì đó. Shinichi nghe được là một giọng nam, khoảng bằng tuổi ông Mori.
Ngay khi những lời nói kia kết thúc, ông Mori buông thõng ống nghe, ngã khuỵu xuống nền nhà lạnh băng. Sắc mặt lo lắng khi nãy đã biến thành tái nhợt.
"Bác." Tim Shinichi như ngừng đập, anh chạy đến, đỡ lấy ông Mori, giọng nói phát ra cũng đã biến thành sự lo sợ tột cùng, "Làm sao vậy?"
Ông Mori nhìn anh, đôi môi hơi mấp máy, "Đến... sở cảnh sát..."
***
"Theo tin nhận được, chiếc M1-1280 của thiếu úy Sato đã bị tai nạn nghiêm trọng ngay ngã tư đường xxx. Nguyên nhân được xác định là khi đèn xanh, chiếc xe tải container hạng lớn từ phía kia đã mất thắng, lao thẳng vào xe của thiếu úy." Thanh tra Megure chậm rãi nói, ông cần phải bình ổn cảm xúc cho ông Mori và Shinichi.
"Vậy mọi người trên đó thế nào?" Shinichi vội hỏi.
"Thiếu úy Sato và trung úy Takagi bị thương nặng, hiện đang được cấp cứu ở bệnh viện Beika." Thanh tra Megure trả lời, thần sắc ông hơi khẩn trương, như đoán được câu hỏi tiếp theo của hai người đàn ông này là gì.
"Vậy còn Ran?" Ông Mori run run hỏi, chẳng còn vẻ vui đùa, bất cần như thường ngày. Thay vào đó là sự lo lắng, của cha đối với con gái.
Im lặng.
Mọi người xung quanh nhìn ông Mori và Shinichi với ánh mắt e ngại. Mấy người điều tra viên gần đó cũng tái mặt.
Thanh tra Megure nhìn ông Mori, khẽ lắc đầu.
Động tác thật nhẹ, nhưng cũng thật kiên định.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top