Phần 5


Đã một tuần rồi cô không gặp nó, cô cũng không biết cô đang trốn tránh điều gì nữa, nhưng mà sau buổi nói chuyện giữa cô và cô bạn than, cô lại không hiểu sao lại cảm thấy sợ khi mà phải đối mặt với nó, với tình cảm của nó. Là lần đầu tiên cô cảm thấy rằng bản than mình tự ti, cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu , xứng đáng với nó. Phải, trước đến giờ , cô luôn luôn tự tin vào bản than mình, luôn cho rằng bản than mình là người rất tự tin, rất hoàn hảo, hoàn toàn không thua bất kỳ ai hay có bất cứ điều gì . Nhưng bây giờ thì khi đối mặt với nó, cô lại thấy bản than mình quá thua xa nó ở mọi mặt, thiếu nó, làm tổn thương nó, còn nữa điều quan trọng nhất là tình cảm , tình yêu mà cô dành cho nó sự hy sinh dành mà nó dành choc ô, hoàn toàn không bằng nó. Cho dù là một phần nhỏ cũng không bằng , cô tự dung thấy thẹn, thấy không xứng với nó

Nó thì dường như không có gì lạ, sự xuất hiện, biến mất của cô với nó dường như một điều khá quen, khá bình thường thì phải. Nó vẫn sống bình thường, mà dạo này chân nó tốt hơn rồi, đang tập đi lại , ngoài chuyện đó ra thì chẳng có gì mới lạ nữa

"Dạo này cô ta không xuất hiện nữa sao, lại chơi trò mất tích bí ẩn nữa hả?" Trịnh Doanh vừa dìu nó, vừa nhíu mày nói

Ngay từ đầu cả Trịnh Doanh và người yêu đều biết nó và cô quen nhau, chỉ là biết cả hai đều không muốn nói ra nên họ cũng không muốn đánh vỡ bí mật này của bọn họ. Nhưng Trịnh Doanh thực sự rất đáng ghét cái tính tình của cô, cái sự dở dở ương ương, sự đáng ghét mập mờ cũng như cách đối xử trong tình cảm của cô với nó. Tức cô thì một mà tức tên ngốc bạn than mình gắp cả ngàn lần, tuy bản than nó cũng không xem như là gì nổi bật, nhưng cũng không đến nổi tệ lắm. có học hành, bề ngoài cũng không đến nổi xấu, tình tính thì rất tốt, rất trọng tình nghĩa, rất tốt bụng. Vậy thì tại sao phải chịu quen một người như cô chứ, bị xem như vô hình, xem giống như không ra gì, vậy mà chẳng nhận lại được một chút gì . Trịnh Doanh thì tức giận giùm bạn than của mình, còn người yêu của nàng thì cũng lắc đầu không biết phải nói sao, ban đầu khi quen Trịnh Doanh rồi gặp nó cũng không có gì đặc biệt nhưng mà khi biết người yêu của nó lại là bạn than của mình. Đúng là trái đất tròn, rồi cũng sẽ quen biết nhau sao? Thực ra ban đầu khi biết bọn họ có quen biết trong long nàng cũng có chút lo lắng, làm gì làm, dù thì dù, mối quan hệ giữa nàng và Trịnh Doanh cũng không muốn nhiều người biết quá, không phải nàng sợ nhưng cũng không muốn có nhiều dèm pha không tốt, tránh được thì càng tránh. Nhưng mà càng về sau, nhìn thấy quan hệ giữa cô và nó, nàng cũng thở dài, bản than cũng yêu người đồng tính, đương nhiên cô cũng hiểu hết những điều cô lo lắng, lo sợ, nhưng mà vì lo sợ mà đối xử với người yêu như thế thì cũng có chút quá đáng. Nhiều lần nàng cũng muốn khuyên cô, nên đối mặt với tình cảm của mình, và điều quan trọng hơn nữa là không nên đánh mất người yêu của mình, những thứ đã đánh mất thì sợ khó hay không bao giờ tìm lại được đâu. Nàng cũng rất muốn nói với cô, nên thật tâm suy nghĩ một chút, có thực sự yêu nó không, nếu là yêu, thì đừng nên suy xét nhiều như thế , cũng nên nghĩ đến cảm nhận của nó, nếu không e sẽ hối hận. Nhưng mà 2 người bọn họ lại không muốn người khác biết quan hệ của mình nên nàng cũng không tiện mở lời nói. Mà điều làm nàng đau đầu nhất lại là cô người yêu Trịnh Doanh của mình, suốt ngày cừ hăm hở đòi phải trả thù giúp bạn, lúc thì tự dung bốc hoả ngồi nguyên rủa cô, mà cô có nghe đâu, người nghe là nàng mới là đau đớn nè. Nếu không phải nàng ngăn cản, sợ Trịnh Doanh đã xắn tay áo nhào đi kiếm cô tính sổ rồi. Mà nhìn tới nhìn lui, người đáng thương nhất chỉ là nó,mà đôi lúc tình cảm người ngoài cũng thưc sự rất khó can thiệp.

"Tao không biết, kệ đi , mày đừng có khắt khe quá nữa, cũng không có chuyện gì lớn hết" nó thở dài cố gắng điều chỉnh chân mình cho quen lại

"Tao hỏi thiệt mày có còn cảm giác không vậy hả, người yêu mày suốt ngày không xuất hiện thì đã đành, yêu mày, mà một chút quan tâm thể hiện cũng không có, không có bằng lời nói thì hành động cũng được đi. Đúng chị ta đúng là theo kiểu bang sơn lạnh lung mà lạnh đến mức nào cũng phải thể hiện chút với mày chứ, tao thấy chị ta chính là không yêu mày" Trịnh Doanh cau có nói rồi dìu nó ngồi xuống ghế, dạo này bác sĩ đều yêu cầu mỗi ngày nên tập bỏ bang ra rồi đi từ từ lại cho quen dần. Mỗi lần thế đều chỉ có Trịnh Doanh tới giúp mà thôi, còn cô thì giống như cơn gió, thoáng bay đi

"Tao biết chứ, biết chị ấy không yêu tao" nó ngồi xuống ghế, bình thản nhẹ giọng nói, tay với lấy chai nước, giống như đang nói chuyện của ai khác chứ không phải của mình

"Cái gì, biết, vậy mày còn quen cô ấy?" Trịnh Doanh mở to mắt bất ngờ như không tin vào mình nói

"Phải, là tao không nỡ thôi" nó uống ngụm nước, nhẹ giọng nói

"Không nỡ cái gì?" Trịnh Doanh càng nghe nó nói càng lâm vào mơ hồ không biết nó muốn nói cái gì nữa

"Mày biết không , lúc trước, chị ấy với tao chính là một cái gì đó rất cao , một người rất tuyệt vời, một thứ một điều mà tao không bao giờ có thể với tới được. Lúc trước tao chỉ biết bám theo chị ấy, thầm nghĩ chỉ cần từ xa xa nhìn một chút thôi cũng thấy vui lắm rồi, tao chưa bao giờ nghĩ chị ấy sẽ đồng ý làm người yêu tao hết. Hì, lúc đó tao rất vui, vui tới nỗi lúc nào cũng cười, nên bị mày kêu là điên đó, còn bị mất ngũ tới mấy bữa nữa" nó nói đến đây khoé miệng cong lên giống như đang nhớ đến một hồi ức rất tốt đẹp, rất hạnh phúc vậy

"Chị ấy rất tốt nhưng mà tao biết chị ấy không yêu tao, lúc chị ấy đồng ý quen tao, thì vừa chia tay bạn trai, có lẽ chỉ muốn dung tao để lắp đầy khoảng trống đó, nhưng mà không sao tao không bận tâm, những yêu cầu cho dù là vô lý đến mấy của chị ấy, tao đều ngoan ngoãn đáp ứng, trong long tự nói với mình, chỉ cần là chị ấy vui thì tao cũng sẽ vui. Nhưng mà có lẽ tao đã quá tự tin vào bản than mình rồi, dần dà, cho dù tao cố gắng đến mấy, cho dù tao sữa hết những điều không tốt của mình như ý của chị ấy, thì chị ấy vẫn không vui. Dù sao không có tình cảm thì vẫn là không có tình cảm mà thôi, làm gì, nói gì cũng vô dụng" nó cười nhẹ nhưng gương mặt đượm buồn nhẹ giọng nói

"Biết vậy mày còn tiếp tục với cô ta ?" Trịnh Doanh trước giờ không nghĩ chuyện này lại như thế , nếu sớm biết như thế thì mặc cho nàng người yêu xinh đẹp của mình có nói gì cũng nhất định sẽ tìm cô mà nói chuyện rồi

"Hm, tao biết mày nhất định sẽ nói tao ngu ngốc nhưng mà tao thực sự không muốn chia tay, ít nhất bây giờ tao cũng còn một chút than phận để bên cạnh cô ấy, còn hơn gì cũng không có, cho nên trước giờ chị ấy muốn làm gì , tao cũng không bao giờ nói, chỉ cần ít nhất thỉnh thoảng vài ba lần đến gặp tao thì tao cũng thấy vui lắm rồi" nó mỉm cười nhẹ giọng nói

"Mày điên rồi hả, yêu một người không yêu mày đã là điên lắm rồi, giờ còn không chịu buông tay, mày bị va đầu trúng đá rồi hả, có bao giờ chị ta thực sự giống như người yêu của mày trong thời gian 2 người " quen nhau" không hả?" Trịnh Doanh bực bội nói

"Tao đôi lúc rất hâm mộ mày , được người yêu quan tâm, yêu thương, chăm sóc, thỉnh thoảng giận dỗi, dỗ dành lẫn nhau.. những lúc đó thực sự rất hạnh phúc. Còn tao, tao không yêu cầu cao như thế đâu tao chỉ cần thỉnh thoảng chị ấy nhớ đến tao một chút, thỉnh thoảng, gọi điện, nhắn tin, hay vui nhất là được đi ăn chung, đi xem film, với tao cũng đã là rất hạnh phúc rồi" nó nhẹ giọng nói

"Não mày bị úng nước thật rồi đó, tao không biết phải nói như thế nào với mày nữa , điên thật mà" Trịnh Doanh thở dài nói

"Mày không hiểu đâu, tao không sao đâu, mày đừng lo!" nó nhẹ giọng bình thản nói, có lẽ đã thành thói quen rồi

"Mệt mày quá, ngồi đó đợi đi, tao đi tolet một chút" Trịnh Doanh nhíu mày lên tiếng nói

"Đi coi chừng té nha" nó mỉm cười trêu ghẹo nói, giống như chuyện tình ban nãy là của ai chứ không phải của mình

Nó ngồi một chút, nó nhớ cô, rất rất nhớ cô , nhưng mà nó biết nó không có quyền nói ra điều đó, nó sợ khi nó nói ra sẽ nghe những lời lạnh lung tàn nhẫn của cô, lúc đó nó rất đau, cho dù không phải lần đầu nhưng mà cũng không thể chịu được. Nó nghĩ một chút rồi muốn tự đứng lên tập đi, muốn làm một chút chuyện gì đó thì sẽ không cần nghĩ đến nữa

"Ahaa" nó nhíu mày la lên khi vừa đi được vài bước thì chân đã khuỵu xuống té ngã

"Em có sao không, có đau ở đâu không?" không biết từ đâu cô lại chạy đến đỡ lấy nó

Nó bất ngờ kinh ngạc nhìn người trước mặt, người đã biến mất cả tuần này , tự dung bây giờ lại xuất hiện, một tuần so với lúc trước thì thật là có chút sớm hơn dự định, chẳng những thế , nếu nãy giờ cô ở đây, không lẽ những gì nó nói ban nãy cô đều đã nghe hết rồi sao

"Em không sao" nó nhẹ giọng nói, ánh mắt muốn quan sát cô xem có thể từ đó mà nhìn ra được điều gì hay không

"Chị đỡ em đứng lên" cô lên tiếng nói, né tránh ánh mắt dò xét của nó

"Nè mày bị gì vậy, không phải nói là đợi tao rồi sao?" Trịnh Doanh từ trong nhà ra, thấy nó ngồi dưới đất không cần nói cũng biết là chuyện gì đang xảy ra rồi

"Chị đến rồi sao?" Trịnh Doanh liếc nhìn cô , rồi lên tiếng

"Phải, chị mới đến thôi, mau đỡ Vân Anh lên đi" cô không để ý đến Trịnh Doanh, trong long chỉ đang sốt ruột không biết ban nãy té như thế có ảnh hưởng gì không nữa

"Không cần đâu, để Trịnh Doanh giúp em được rồi" nó bất giác tự rút bàn tay đang bị cô nắm lấy ra đưa tay về phía Trịnh Doanh

"Để em làm đươc rồi" Trịnh Doanh nhanh chóng đỡ nó đứng lên ngồi xuống ghế

"Sao rồi, có bị gì không?" Trịnh Doanh lên tiếng hỏi

"Hình như bị trầy tay với chân hơi đau thì phải" nó nhíu nhíu mày lên tiếng nói

"Tay trầy hết rồi, để tao coi chân coi, đứt chỉ rồi, đã kêu mày đợi tao rồi mà, mới lành được chưa được bao lâu, giờ thì coi" Trịnh Doanh nhíu mày bực bội nói

"Tao thấy mình tốt hơn rồi nên mới muốn đi thử thôi ai dè" nó nhẹ giọng nói, bộ dạng y như đứa nhỏ làm sai chuyện bị người lớn trách móc

"Không sao đâu, để chị bang tay lại cho em, rồi mình vào bệnh viện xem lại" cô nhìn thấy như thế thì trong long có chút nhói lên, có lẽ nhói khi mà nó lặng lẽ rút tay mình ra, nhói khi mà nó nhờ đến Trịnh Doanh dìu mình đứng lên, hay là nhói khi nhìn cuộc nói chuyện giữa 2 người, nếu là người ngoài không biết thì thực sự sẽ nghĩ rằng hai người này đang quen nhau.

"Không cần phiền chị đâu, để chút nữa Trịnh Doanh đưa em đi là được rồi" nó lắc đầu mỉm cười nói

"Có chuyện gì đâu mà phiền hay không phiền chứ, em đừng ngốc thế, để chị giúp em" cô mỉm cười nhẹ giọng nói

"Phải đó, để chị đưa mày đi đi. Hôm nay tao cũng bận, có hẹn rồi" thoáng nhíu mày nhưng rồi dường như suy nghĩ điều gì đó nên Trịnh Doanh lại lên tiếng nói

"Mày thì bận cái gì, hôm nay rõ rang mày nói rãnh mà" nó nhíu mày nhìn tên bạn kia

"Tao bận chuyện gì kệ tao, mắc mớ gì đến mày, mệt quá, tao biến trước đây" nói rồi thì không kịp để nó hay cô nói tiếng nào, đã nhanh tay lẹ chân dắt xe ra rôi phóng đi mất tiêu

"Cái con này" nó tức tối khi được ngửi bụi nhẹ nhàng của con bạn mình

"Chắc Doanh bận thôi, chị dìu em vào nhà thoa thuốc rồi đi bệnh viện, giờ thì cầm mau lại trước đi" cô lên tiếng nói

"Cũng được làm phiền chị quá, cảm on" nó mỉm cười nhẹ giọng nói

"Không cần phải khách sáo như thế đâu, quan hệ của chúng ta mà còn cần nói những lời nói này sao" cô khẽ cau mày nói, phải trong long thực sự rất đau, rất không vui khi nghe nó nói ra những lời này

Nó im lặng không nói tiếng nào, chính bản than nó cũng không biết phải nên nói gì cho đúng nữa

"Xiiii" nó khẽ nhíu mày rên khẽ khi cô lấy bông gòn thấm thuốc rồi thoa lên vết máu ở chân

"Đau lắm sao, chị sẽ nhẹ tay them chút, rang chịu đi nha" cô nghe nó nói thì rất đau long, dù đã rất nhẹ tay nhưng mà chảy máu nhiều như thế không thể nào không đau được

"Em không sao, chị mmm. Cứ làm đi" nó nắm chặt tay cầm trên ghế sopha nhíu mày chặt nói

"Xong rồi, giờ chị đưa em đi bệnh viện, em thường đi bệnh viện nào?" sau một hồi vật lộn thì cũng thoa xong thuốc, ánh mắt cô bây giờ có chút hồng hồng, trong long thì rất khó chịu không vui

"Em không sao đâu, chị đừng nghĩ nhiều quá, em thường đi bệnh viện B, nhưng mà vết khau chỉ có nứt chỉ mọt chút thôi, em nghĩ đến bác sĩ em thường khám là được rồi" nó nhẹ giọng nói, không hiểu tại sao cô lại như thế , là đau long hay lo lắng mình sao, chắc không phải đâu

"Vậy ở đâu, chị đi cùng em" cô cất những thứ kia đi rồi lên tiếng nói

.

.

.

"Trễ vậy rồi sao, em có đói không?" sau khi khám xong cô nhẹ giọng hỏi nó, ban nãy cô không khỏi đau long cực kỳ khi nhìn thấy bác sĩ không nương tay mà khau vết thương của nó

"Em hơi đói chút, còn chị?"tuy đã xoa thuốc mà giờ nó vẫn còn thấy hơi đau đau, với cũng khá mệt, nên uể oải nói, khẽ nhắm mắt lại ngã đầu ra ghế nói

"Em mệt sao?" cô nhìn thấy nó ngã người trên xe , khẽ nhẹ giọng hỏi

"Phải, xin lỡi, chị muốn ăn gì, hay ăn Ramen đi, em biết có 1 quán rất ngon, hay là ăn món Pháp, cũng có vài chỗ" nó mở mắt cười nhẹ nói

"Sao toàn món chị thích vậy, em muốn ăn gì, em thích món gì chúng ta cùng ăn" cô mỉm cười nói

"Hôm nay chị đã nghe hết tất cả đúng không?" nó nhẹ giọng hỏi, ánh mắt nhìn xoáy vào cô

"Phải" thoáng trầm ngâm nhưng thực sự cô không muốn nói dối nó chút nào

"Chị nghe rồi cũng tốt, không sao, những lời đó dĩ nhiên em đã muốn nói với chị từ lâu rồi, chỉ là không dám nói ra thôi, bây giờ cũng tốt, chị đã nghe hết rồi!" nó bình thản nói

"Chị.." cô cắn chặt môi mình không biết phải nói như thế nào nữa

"Đừng nói lời xin lổi, chị không có lỗi, mọi chuyện đều do em tình nguyện thôi" nó mỉm cười nói nhẹ giọng bình thản

P.s : cảm ơn mọi người ủng hộ truyện của mình nhưng làm ơn đừng mang lên bất kỳ 1 web nào khác, dặc biệt là 2 web truyện top24.us vs teenfic.com. cảm ơn!  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: