Rời đi

Sáng hôm sau Seokjin dậy thì Taehyung vẫn còn ngủ,có lẽ vì hôm qua cậu đã rất mệt,chợt ánh mắt Seokjin dán chặt vào vết máu trên áo Taehyung,tay anh run rẩy đưa lên kéo áo cậu ra,phần băng gạc dính đầy máu đã thẫm màu,nước mắt anh rơi xuống,cảm giác vừa giận vừa xót mà quan trọng hơn là anh bỗng thấy tim mình thắt lại,hô hấp trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

 -Taehyung à,dậy đi.

 -Taehyung à...

Seokjin vừa gọi vừa lay nhẹ người Taehyung,khi cậu vừa mở mắt liền thấy mắt anh đỏ hoe,nước mắt còn vương lại trên thái dương.

 -Seokjin,anh sao thế?Không khỏe sao?Đau ở đâu mau nói em biết.

 -Tôi đau ở đây.-Seokjin chỉ vào ngực mình.

 -Em đưa anh đi bệnh viện,Hoseok hyung à.-Taehyung hét lớn gọi Hoseok.

 -Chuyện gì thế Taehyung?-Hoseok vội vã lao lên.

 -Giúp em đưa Seokjin đến bệnh viện,nhanh lên hyung.-Taehyung.

 -Anh đi ngay,Jin hyung bọn em đưa anh đến bệnh viện ngay bây giờ.-Hoseok.

Taehyung một thân bế hẳn Seokjin lên chạy xuống lầu mà quên mất bản thân mình cũng là người đang bị đau,trên xe thấy anh cứ chằm chằm nhìn vào mình mà mắt mũi cứ đỏ hoe lên làm cậu càng xót ruột hơn nữa,không ngừng hỏi anh cảm thấy thế nào,hối Hoseok nhanh hết mức có thể để đến bệnh viện.

 -Seokjin à,anh đừng có bị làm sao,anh cố chịu một chút,chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.

Taehyung để anh tựa vào ngực mình,cậu ôm anh,lần đầu tiên từ khi ba mẹ mất cậu biết cảm thấy sợ hãi,người cậu không ngừng run lên,bàn tay cũng toát cả mồ hôi lạnh.Xe vừa dừng lại,cậu không chờ y tá kéo băng ca tới,tự tay ẵm anh chạy thẳng vào khu cấp cứu,miệng không ngừng gọi bác sĩ.

 -Mau lên bác sĩ,mau giúp anh ấy.-Taehyung.

Bất chợt anh ngồi bật dậy đẩy Taehyung xuống giường.

 -Tôi không sao,người bị đau là cậu ấy,bác sĩ mau kiểm tra vết thương của cậu ấy giúp tôi.

 -Seokjin à,anh làm gì vậy?Mau nằm xuống cho bác sĩ khám đi.-Taehyung.

 -Cậu nằm yên đó cho tôi.-Seokjin.

 -Được rồi,tôi sẽ khám lần lượt cho cả hai.cậu nằm yên đi,máu ướt cả áo rồi kia kìa.-Bác sỹ.

Taehyung lúc này mới cảm thấy ướt ướt nơi bả vai,cậu nhìn xuống thì thấy máu đã loang cả ra áo ngoài mà khô lại.Bác sĩ thay băng xong thì dặn dò cậu không được cử động mạnh,vì miệng vết thương khá rộng nên nếu động thì sẽ lâu lành.

 -Seokjinie,hôm nay cậu cảm thấy trong người thế nào?-Bác sĩ.

 -Tôi không sao bác sĩ,dạo này uống thuốc vào cũng không còn thấy mệt nhiều như trước.

 -Quá trình điều trị đang diễn ra rất tốt,nếu cứ tiếp tục thế này thì hoàn thành phác đồ cậu sẽ khỏe hẳn lại thôi,cố lên nhé.-Bác sĩ.

 -Cảm ơn bác sĩ.cậu ta có cần nằm lại bệnh viện không bác sĩ?-Seokjin hỏi trong khi tay chỉ về hướng Taehyung.

 -Không cần đâu,những vết thương thế này không làm khó được Taehyung đâu,tôi từng là bác sĩ riêng của cậu ấy,tôi hiểu cậu ấy mà.-Bác sĩ vừa cười vừa nói.

 -Thật?Là bác sĩ riêng sao?

 -Đúng vậy,hai cậu có thể về,không có gì đáng ngại đâu,riêng cậu nhớ uống thuốc đầy đủ nhé Seokjinie.-Bác sĩ.

Về đến nhà Seokjin một câu cũng không nói mặc kệ Taehyung lẽo đẽo theo sau năn nỉ.

 -Seokjin à,nói chuyện với em đi mà.

 -Seokjin à...em xin lỗi mà,nói chuyện với em đi,không thì em đau chết mất.

 -Cậu thôi đi,khôn hồn thì ở yên một chổ cho vết thương mau lành.

 -Seokjin à,lúc sáng anh nói đau ở ngực ý là đau tim á hả?Vì em sao?

 -Cậu bị hoang tưởng à.

 -Anh nói thật đi,đừng chối mà.

 Từ hôm đó Taehyung thiếu điều muốn biến Seokjin thành công chúa,ngoại trừ lúc phải làm việc thì luôn luôn thấy cậu kè kè Seokjin trong lòng mình không rời khiến anh luôn bực bội mà tìm cách trốn khỏi cậu.Yêu cậu hay không thì anh không chắc,nhưng anh chắc chắn rằng rồi anh sẽ bị cậu làm cho động lòng mà thôi.

Vài tháng trôi qua Jungkook cũng biết chuyện anh bị bệnh,cậu chăm sóc anh tận tình những lúc bốn người kia phải ra ngoài làm việc.Điều đó lại khiến Seokjin mở lòng hơn với cậu,anh biết tình cảm anh dành cho cậu vẫn còn đó,nhưng niềm tin thì không.Việc hai người cười cười nói nói ngày càng làm Taehyung trở nên khó chịu,những cuộc căng thẳng giữa cậu và Jungkook ngày một tăng lên.

Đỉnh điểm là lần Jungkook đưa anh ra ngoài chơi tới tận hôm sau mới về.Taehyung đã tức giận cãi nhau với anh một trận to và anh đã tát cậu một cái khi cậu cưỡng hôn anh.Khi đó vì tức giận anh đã buột miệng nói rằng anh và cậu không là gì của nhau,cậu không có quyền cấm cản anh đi đâu,làm gì,với ai.

Nhưng hôm sau cả hai đã ngồi lại nói chuyện với nhau và cùng xin lỗi vì chuyện đó.Tuy vậy nhưng từ lần đó Taehyung trở nên ít nói và thời gian ở lại nhà Yoongi cũng ít lại.Seokjin thắc mắc thì cậu chỉ bảo cậu bận.Dù vậy cậu vẫn chăm sóc anh rất chu đáo,cậu từng hứa sẽ bên cạnh anh,cậu sẽ thực hiện lời hứa đó,nhưng bên cạnh với tư cách là gì thì cậu không biết trước được.

Thắm thoát cũng một năm trôi qua kể từ khi Seokjin bị bệnh,anh đã hoàn thành phát đồ điều trị,hôm nay Taehyung đưa anh vào viện kiểm tra lại kết quả.

 -Chúc mừng cả hai,kết quả cho thấy số lượng hồng cầu đã bình thường trở lại đồng nghĩa với việc điều trị thành công.-Bác sĩ.

 -Chắn chắn chứ bác sĩ?-Taehyung.

 -Tất nhiên rồi,thật may vì phát hiện sớm nên mới dễ dàng như vậy.

 -Cảm ơn bác sĩ.-Taehyung.

 -Cảm ơn bác sĩ,ngài đã vất vả rồi.-Seokjin.

Đây đúng là chuyện vui đáng được ăn mừng,cả nhà quyết định sẽ mở một buổi tiệc chúc mừng Seokjin khỏi bệnh.Tại một nhà hàng sang trọng,tất cả đã có mặt đầy đủ chỉ còn chờ Taehyung và Jungkook đến.

 -Seokjin à,chúc mừng anh,hãy thật khỏe mạnh nhé.-Jungkook tặng anh một bó hoa,vừa chúc anh xong cậu bất ngờ kéo đầu anh lại đặt một nụ hôn lên môi.

Tất cả đứng hình mất vài giây trước hành động của Jungkook,Seokjin chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe chất giọng trầm khàn vang lên.

 -Có cần phải làm vậy trước mặt em không?-Taehyung vừa bước vào liền thấy một cảnh làm cậu muốn phát điên lên được.

 -Chúc mừng anh khỏi bệnh.-Taehyung đặt bó hoa to bằng cả người lên bàn trước mặt Seokjin rồi quay lưng rời đi.

Seokjin lúc này mới thất thần đẩy Jungkook ra chạy theo cậu.

 -Taehyung à,không phải như cậu nghĩ đâu.-Seokjin túm được vạt áo Taehyung kéo lại.

 -Em không nghĩ,là em thấy.Nếu anh chọn cậu ta em sẽ chấp nhận.Còn nếu anh phân vân giữa em và cậu ta thì anh nên chọn cậu ta,em sẽ không tranh giành tình cảm.

Nói rồi Taehyung bước nhanh vào xe mặc kệ Seokjin đứng đó.Tiếng rầm rú của chiếc siêu xe như thể hiện chính sự giận dữ của Taehyung lúc này.

Chát.

Seokjin tát Jungkook,cái tát của Seokjin khiến mọi người bất ngờ không nói nên lời.

-Vui chứ Jungkook?Làm cho tôi đau khổ có lẽ là niềm vui của cậu.

Seokjin rời đi,Jungkook chỉ đứng đó nhìn theo.Cậu không cố tình làm vậy,tất cả chỉ xuất phát từ tình cảm cậu dành cho anh.Cậu cứ ngỡ thời gian qua anh vui vẻ với cậu có nghĩa là đã chấp nhận cậu rồi,nhưng ngay khi Seokjin đẩy cậu ra để đuổi theo Taehyung thì cậu mới nhận ra tất cả chỉ là do cậu suy diễn.

-Jungkook,rồi anh ấy sẽ hiểu thôi.-Namjoon.

-Đừng trách anh ấy nhé Jungkook,anh ấy bị kích động thôi,rồi anh ấy sẽ hiểu.-Hoseok.

Seokjin trở về nhà nhưng không thấy Taehyung đâu,điện thoại cũng ko nghe máy.Namjoon nói với anh rằng cậu chỉ đi đâu đó hoặc là về nhà thôi,anh đã đến nhà cậu nhưng họ nói cậu không có ở nhà,chắc là họ nói thật vì trước đó Namjoon đã gọi về hỏi trước.Đi một vài nơi mà Taehyung từng đưa anh đến,vẫn không tìm được cậu.

Yoongi tìm thấy anh ở một bến xe bus khi trời đã bắt đầu đổ sương.

-Hyung về với em,Tae nó chỉ đi đâu đó thôi rồi em nó sẽ về mà.

-Cậu ấy chắc đã bỏ anh đi rồi nhỉ?

-Taehyung sống trong thương trường và chiến trường từ nhỏ,nên em ấy là kiểu người tin vào những gì mắt thấy tai nghe,em ấy sẽ khó mà chấp nhận những lời giải thích,nhưng anh đừng nghĩ nhiều hyung,chuyện này em ấy chỉ là tạm thời kích động thôi,em ấy sẽ hiểu mà.

Taehyung bắt đầu lao vào công việc,anh đến tìm cậu nhưng những cuộc nói chuyện giữa cậu và anh trở nên chóng vánh đến nổi Seokjin không thể giải thích được với cậu.Vì cậu nghĩ anh còn phân vân giữa cậu và Jungkook,và thật sự như cậu đã nói với anh,nếu anh phân vân thì hãy chọn Jungkook.Cậu lựa chọn rời đi để anh có thể thoải mái lựa chọn theo con tim mình.Cậu thật sự có thể bắn chết Jungkook bất cứ lúc nào,nhưng nếu đó là người anh yêu nhiều hơn cậu thì cậu sẽ không làm vậy,cậu không muốn làm anh tổn thương.Nhiều lần cậu có ý định hỏi thẳng anh hoặc ép anh lựa chọn nhưng rồi bản thân lại sợ nếu chính miệng anh nói với cậu rằng anh chọn Jungkook thì cậu sẽ còn phải đau khổ đến mức nào nữa.

Khoảng thời gian này người vui vẻ nhất có lẽ là Jimin,hẳn là cậu ta đâu dễ dàng để mất Jungkook như vậy.Việc Jungkook bỏ rơi cậu ta lại để tìm Seokjin càng khiến cậu ta căm ghét anh nhiều hơn.Tất nhiên với cái đầu trong giới kinh doanh giải trí đầy chiêu trò nhiều năm,cậu ta chưa bao giờ hết nguy hiểm,cậu ta biết thừa Taehyung là ai nên vẫn chưa dám động vào Seokjin.

Một lần tình cờ thấy Seokjin trong bar,Jimin dùng tiền mua chuộc phục vụ bỏ thuốc ngủ vào rượu của Seokjin sau đó đưa anh vào khách sạn.Dùng điện thoại của anh nhắn tin kêu Jungkook đến.Tất nhiên Jungkook sẽ đến nhưng chẳng có chuyện gì sảy ra giữa hai người vì Jungkook biết rõ tính Seokjin thế nào,có lẽ say quá nên nhắn nhầm cho cậu thay vì Taehyung.Cậu chăm sóc anh cả đêm rồi nằm vật ra sofa ngủ.

-Sao cậu và tôi lại ở đây?-Seokjin.

-À..tối qua anh nhắn em tới,chắc anh say quá nên nhắn nhầm,em không có làm gì anh đâu,thật đó.

-Uhm...cảm ơn cậu,và xin lỗi chuyện hôm đó.

-Không sao đâu Seokjin,em hiểu mà,chỉ cần anh hạnh phúc thì em sẽ rất vui.

Cả hai rời khỏi phòng và đây chính là lúc Jimin chờ đợi.Đoạn video quay cảnh hai người cùng ra khỏi phòng khách sạn được Jimin gửi thẳng vào Email của Taehyung.

Taehyung từ hôm đó không còn đến công ty nữa,Seokjin đến nhà tìm thì cậu bảo người làm nói cậu không có ở nhà,dù anh có đi nát các ngỏ ngách trong khu nhà cũng không thể thấy cậu được vì nhà Taehyung được thiết kế không khác gì một căn cứ quân sự.Cứ thế cậu luôn tìm cách tránh mặt anh rồi đắm mình trong men rượu.

"Dù em có làm gì thì vẫn không có được tình cảm của anh đúng không Seokjin?Em sẽ không trách anh,em không ép anh phải yêu em nên anh cứ chọn những gì trái tim anh muốn.Lời hứa sẽ ở bên cạnh anh chắc em không cần phải thực hiện anh nhỉ?Vì nó quá thừa thải.Em sẽ cảm thấy có lỗi vì thất hứa nhưng Namjoon,Yoongi và Hopi hyung sẽ thay em thực hiện nó.Tạm biệt và chúc anh hạnh phúc."

Đó là tin nhắn cuối cùng Taehyung gửi cho anh.Không ai biết cậu đã đi đâu,vì Taehyung đã muốn giấu thì chỉ có trời biết đất biết.Cậu giao công ty lại cho Yoongi và Hoseok,hệ thống buôn vũ khí giao lại cho Namjoon và dặn anh sau những giao dịch cuối cùng thì hãy dùng tất cả số tiền đó chuyển đổi nó qua mô hình kinh doanh và tạo việc làm ổn định đảm bảo cuộc sống cho tất cả anh em trong băng đảng.Cậu giao toàn quyền quyết định lại cho cả 3 người.Không quên dặn họ hãy thay cậu chăm sóc Seokjin.

Cứ thế cậu rời đi vết một vết thương hỗn độn trong lòng.Anh ở lại với sự hối tiếc và tự trách.Cứ thế cả hai vụt mất nhau chỉ vì một người không chịu hỏi còn một người không có cơ hội để nói."Có đáng hay không?" -Đó chính là câu hỏi của những người đã chứng kiến cuộc tình này giữa họ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top