Chap 35: Vẫn chưa bình yên
́Ôn Thiên Yết đưa cô vào bệnh viện,sau đó lạnh lùng bỏ đi mà không cần xem tình trạng của cô thế nào, chỉ là vết thương nhỏ nên cô được về trong ngày, kết thúc chuyến đi chơi anh cũng chẳng ngó mặt cô nữa, anh chuyển cô đến mộ bộ phận cực xa mắt anh, anh không muốn thấy Nhược Song Ngư nữa
_Ôn Thiên Phong chết bầm, cũng vì anh bày ra chuyến đi chơi mới có cớ sự này hừ...tôi nghĩ anh có thành ý nên định quay lại với anh, nhưng...anh mơ đi, đồ khó ưa
Uyển Uyển đang cãi nhau với Thiên Phong ở gần thang máy tập đoàn hai người cứ đôi co lớn tiếng
_Tiểu Uyển, tất cả cũng do Nhược Song Ngư đó nặng tình với cái tên vô lại Mạch , sao em trách anh được?
_Anh...? còn không biết nhận lỗi..grừ...
_Tha cho anh
_Cũng vì anh mà hai người đó lạnh nhạt với nhau, Tiểu Ngư còn bị chuyển đến bộ phận khác cực xa nữa chứ, anh nghĩ xem tập đoàn này rộng lớn biết bao nhiêu, hừ...bao giờ mới gặp đươc nhau đây? hả...
Uyển Uyển nghiến răng, cô vùi đầu anh vào cửa thang máy gầm gừ, hai người vẫn say mê cãi nhau không biết là Ôn đại phu nhân đang đến gần
_Ư...Ôn đại phu nhân...
Uyển Uyển nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của bà thì muốn tránh đi ngay, nhưng bà rất thích Tiểu Uyển, nên sắc mặt liền biến đổi tươi cười, riêng về Thiên Phong thì không bao giờ muốn chạm mặt với người sinh ra mình
_Tiểu Uyển, con phải gọi ta là mẹ chứ?
_Đi...
Không đợi bà có cơ hội nói nhiều, Thiên Phong liền nắm tay đưa Tiểu Uyển đi, Ôn đại phu nhân nhìn theo sau đó, bà cũng rời tập đoàn đi đến một nơi
Nhược Song Ngư ngồi ngay con dốc trước nhà nghĩ ngợi, mặt mày chẳng khá lên nổi, từ hôm đó anh không cáu không giận mà lơ cô luôn, mức độ nguy hiểm cũng ngày càng gia tăng
_Tiểu Ngư không sao chứ? hay tôi không quen cái tên đó nữa, tôi đâu có ngờ Lượng Tuyên là người sai Mạch Hùng làm chuyện đó, đã vậy Ôn đại phu nhân còn đứng sau vụ này
Tiểu Phương hối hận, cô nhìn Nhược Song Ngư biến sắc mà tâm trạng cũng rối lên theo, hôm đó Lượng Tuyên có ý muốn dừng chuyện này nhưng kết cục là đã quá trễ, Lâm Phương Phương không giấu cô cái gì cả chỉ là tình yêu vừa tìm thấy đã mất
_Cô biết không Tiểu Phương, nếu cô yêu ai đó, dù người đó xấu xa cũng chưa chắc cô đã không chọn,còn người tốt chắc gì đã làm cô yêu, người đó cũng vì cô mà nhận ra sai lầm mà, Lượng Tuyên mà cô nói thật ra rất tốt,làm chuyện xấu thì dễ chứ trở thành người tốt thật ra mà nói rất khó
nếu nhờ cô mà người ta thay đổi thì cũng nên cho một cơ hội, bỏ qua đi Ôn chủ tịch mà điều tra ra chẳng phải sẽ không tha thứ ? cô nghĩ lúc đó Lượng Tuyên của cô còn nguyên vẹn không?
Cô cười nhạt phân trần, cô khó chịu lắm, cái cảm giác không được bày tỏ mà còn phải tự mình làm mất lòng tin của ngưới khác nó đau lắm, chẳng ai mạnh mẽ đến nỗi giữ những chuyện buồn trong đầu đâu, chỉ là nó như một hồi ức dai dẳng không hồi kết trong tâm trí, xóa được cũng là cả quảng thời gian dài, có khi anh còn quên cô luôn
_Tiểu Ngư, chẳng lẽ tôi để cô bị hiểu lầm? tôi không sao hết hay để tôi nói chuyện với Ôn chủ tịch đi
_Không được, rồi Ôn chủ tịch sẽ cười khinh và tiếp tục sỉ nhục thôi, cô nghĩ Ôn chủ tịch tin cái chuyện cô giải thích sao? khi mà Lượng Tuyên và cô yêu nhau, chẳng lẻ Ôn chủ tịch tin cô không hề hay biết rồi đùng một cái lại chia tay người yêu đứng ra giải thích,...thôi mọi chuyện qua rồi, tôi biết cô thích Lượng Tuyên mà, cho anh ta một cơ hội cũng như cho mình một cơ hội đi
_Lời cô ta nói đúng đó
Đang yên đang lành nói chuyện thì ở đâu một giọng nói vang lên, cô và Tiểu Phương giật mình khi mà người đối diện là Ôn đại phu nhân, bà ta đi cùng hai tên bâun vest đen nữa, lại có chuyện rắc rối, Nhược Song Ngư định cúi đầu bước đến xin lỗi thì
_Con mụ già mày nói lại xem? tao vả cho toét mồm, nghĩ mình là ai mà dám động đến tiểu Ngư?
Giọng nói của bà thím từ quê mới lên văng vẳng, không khí bổng chốc ngỡ ngàng, nhất là Ôn đại phu nhân bà ta không ngờ có kẻ dám láo xượt đến thế, bà hướng ánh mắt về phía bà thím đang sẵn giọng, bà thím này chưa từng nghe đến Ôn thần ở thành phố này à?
_MẸ!!!
Nhược Song Ngư reo lên, cô bất ngờ khi mẹ đến tận đây mà không thông báo, đã vậy còn nghe hết cuộc nói chuyện nữa, cô viết tính mẹ, ở quê mẹ là nhất không ai dám động đến mẹ, mẹ rất hiểu chuyện chỉ có điều là rất dữ, Nhược Song Ngư vội chạy đến chỗ mẹ mong mẹ đừng quá kích động, nào ngờ chưa kịp chạy thì đã bị Ôn đại phu nhân túm tóc giật ngược
_A...
_Bốp!!!
Mẹ cô thấy con gái bị hành hạ, không chịu được liền gở dép phang vào đầu Ôn đại phu nhân, sau đó mẹ cô lao đến túm tóc bà
_Bỏ con gái tôi ra, dám động đến nó á, tôi cho bà một trận, nếu đại thiếu gia nhà bà không theo đuổi con gái tôi thì có cớ sự này không hả? đừng tưởng giàu có rồi làm càng, lần sau còn động đến Ngư nhi thì tôi cho bà chết
_Bốp...
_Bốp...
_Mẹ ơi, dừng lại đi đừng làm thế, dừng lại...Tiểu Phương mau giúp với...
Nhược Song Ngư run sợ vội kéo mẹ ra, nhưng mẹ khỏe quá, còn Tiểu Phương thì cứ đứng trơ trơ mà nhìn đã mắt, hai tên vệ sĩ cũng chẳng làm gì được mẹ cô
_Mẹ ơi...bỏ ra...
_Hự...
Nhược Song Ngư đẩy mẹ một cái, mẹ ngã ra đất, còn Ôn đại phu nhân thì lập tức rời đi ngay vì quá kinh hãi
_Mày đối xử với mẹ mày thế đó, đã sống xa nhà thì đừng có để bị ăn hiếp, sao ngu quá vậy? tức chết mà, còn bênh mà ta nữa...ngu này
_Chát...
_Hic
Mẹ vót vào mông cô mấy cái, cô khóc mà không nói, cô khổ sở mệt mỏi lắm rồi, mẹ không biết tập đoàn nhà họ đáng sợ thế nào không, xem như Nhược Song Ngư cô gặp đại họa hồng thủy rồi
_Mẹ không có biết...
_Im đi, đừng mong tao thăm nom mày gì nữa, hừ ngu ngốc, tao nhớ đã sinh mày trong bệnh viện mà, sao không giống mẹ gì hết
Mẹ cô bực dọc quá gửi quà quê cho cô rồi bỏ đi bắt xe về quê ngay, cô cũng chẳng giữ mẹ lại, nhìn mẹ buồn cô cắn răng chua xót, nhưng không đuổi theo mẹ được, Nhược Song Ngư còn phải đến Biệt thự xin lỗi Ôn đại phu nhân, nếu không cả nhà cô sẽ khó sống, cô đến biệt thự, đúng là cựa cổng đang mở rộng như có người cố ý đợi cô vào, Nhược Song Ngư rón rén đi vào tron, nhìn xhung quanh không thấy anh, cô yên tâm thở phào nhẹ nhõm, trkng biệt thự, ở phòng khách rộng lớn có Ôn đại phu nhân đang ngồi, chung quanh là người làm, Uyển Uyển và Thiên , còn có cả Lan Hân đang họp mặt, Nhược Song Ngư đến gần
_Ôn đại phu nhân, con đến đây thay mẹ con xin lỗi bà, mẹ con không có cố ý...
Nhược Song Ngư đang thành tâm cúi mặt thì bị mẹ anh tạt cho một ly rượu vào mặt, Nhược Song Ngư có chút bất ngờ nhưng không ngẩn mặt lên, cô cúi mặt đón nhận, cô không làm sai đã vậy còn bị hại, còn phải đi xin lỗi
loại người bày mưu tính kế này nữa, cô từng nghe Thiên Đy kể về gia đình anh nhưng thật không ngờ là đáng sợ đến thế
_Cô dám đặt bàn chân dơ bẩm vào biệt thự sang trọng này à? cô có biết sau khi cô về tôi còn phải cho người dọn dẹp chỗ bẩn thỉu này không?
Ôn đại phu nhân hất mặt lên nói, Tiểu Ngư vẫn nhẫn nại nói hết những gì mình muốn nói
_Con xin lỗi, xin Ôn đại phu nhân bỏ qua cho mẹ con, con thậ̣t sự xin lỗi
_Tiểu Ngư, đứng dậy, đi khỏi đây, chỗ này thật không có tình người, cũng may tôi biết khôn mà rút lui
Uyển Uyển kéo tay cô, Tiểu Uyển bức xúc, chỉ có Lan Hân là được một trận hả hê, lời Tiểu Uyển nói làm Thiên Phong bực dọc, anh không ưa Song Ngư, vì cô mà Thiên Phong mất thời gian lôi kéo Tiểu Uyển, đển nay Tiểu Uyển vẫn chưa tha thứ cho Thiên Phong
_Tiểu Uyển, con không nên giao du với loại thấp kém này
Ôn đại phu nhân rất thích Tiểu Uyển nên rất nhẹ giọng với Uyển Uyển, bà cho cô thấy được là sự khác biệt giữa hai tầng lớp, cô mãi mãi cũng chẳng thể đặt chân vào nhà họ Ôn, mà cô cũng chẳng dám mơ ước đến giây phút đó đâu, cô chỉ muốn được bình yên, bên anh còn có lắm người theo đuổi
_Tiểu Uyển, bà ta nói đúng em không nên quá thân với Nhược Song Ngư
Thiên Phong chẳng những không nói giúp mà còn phụ họa theo Ôn đại phu nhân, làm Tiểu Uyển tức chết, tuy hai người chẳng nói về việc hủy hôn, nhưng Tiểu Uyển cương quyết không tán thành việc gã vào nhà họ Ôn nữa
_Lần nữa con xin lỗi, nhưng mẹ con là nhất, nếu lần sau Ôn đại phu nhân có thái độ đó thì mẹ con vẫn sẽ hành động như thế
_Con ranh...
Ôn đại phu nhân đứng dậy, tát cho cô một cái, cô ôm gò má đang bầm lên, mọi chuyện bắt đầu căng thẳng
_Giải tán hết đi
Ôn Thiên Yết đứng trên lầu ngao ngán nhìn xuống nói, vẫn là gương mặt không chút cảm xúc, anh nhìn cô, nhưng chẳng thèm quan tâm, cô không còn quan trọng trong mắt anh nữa, vì cô không chịu nói rõ hành động hôm đó xin anh buông tha cho Mạch Hùng là gì nên anh mới giận đến thế, Nhược Song Ngư ra về, trong lòng tất nhiên rất rất không ổn, bị anh bỏ mặc cô nên vui mới đúng, nào ngờ khó chịu quá, trên đường về cô suy nghĩ thì ra cô có tình cảm với anh rồi, nhưng cô cũng chợt hiểu tình cảm đó ngay từ đầu không nên có và người đó ngay từ đầu không nên gặp
Tiếp theo Chap 36: Đi giữa tâm bão
...................Thảo Thảo ...............
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top