Chap 17 Bị thương
Sau khi uống thuốc Ôn Thiên Yết cuộn trong chăn nằm ngủ rất ôn hòa chứ không cau có như bộ dạng hằng ngày anh đã khá hơn khi được cô lau cơ thể làm giảm nhiệt, Nhược Song Ngư đứng nép bên cửa nhìn anh từ xa, cô nhìn hồi lâu rồi chạy đến ngồi cạnh giường, lần này thì cô nhìn rất kỹ rất chăm chú,trời phú cho anh rất đẹp trai nhà lại giàu từ nhỏ sống trong sung sướng, gương mặt anh hoàng mỹ đến từng chi tiết, đôi mắt đang khép hờ khi ngủ cũng toát ra vẻ sắc nét, đôi mắt đó hằng ngày nhìn vào người đối diện là y rằng ánh mắt như chạm sâu vào tận tâm tư trong lòng, sóng mũi anh cao thẳng tấp, đôi môi mỏng quyến rũ hấp dẫn, thân hình thì cao chuẩn, anh hoàng toàn là niềm mơ ước của nhiều cô gái, ngày thường có biết bao nhiêu người vây quanh anh,toàn là mỹ nữ tuyệt đẹp vừa cao vừa đầy đặn, còn cô chỉ là một cô gái hết sức bình thường, mặt cũng xinh nhưng cô lùn quá còn thêm tính hậu đậu và ngốc nghếch nữa, bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào cũng nghĩ là lỗi của bản thân, suốt ngày cô chẳng dám nói nặng ai một tiếng dù là người ta sai
_Ôn chủ tịch đúng là rất hợp với Tiểu Đy hoặc là Đường tiểu thư
_Thật là đẹp trai, có điều tính tình xấu quá
_Nên cởi mở một tí, cái miệng này cũng bớt quát tháo đi
Cô đưa tay nghịch phá chân mày anh, rồi đưa tay trượt xuống làng môi đỏ như con gái của anh, cô cười, chỉ có những lúc anh mơ ngủ thế này cô mới dám đến gần
Nhược Song Ngư kéo cái chăn đắp cho anh sau đó cô nhẹ nhàng đi ra ngoài, cô đi đến hành lang gần mấy bật thang, cô khựng lại
_Ngày thường trong biệt thự nhiều người, Ôn chủ tịch thì hay cáu gắt mình chưa có cơ hội ngắm nhìn biệt thự, hôm nay phải ngắm cho đã mới được
Nhược Song Ngư to mắt ngắm nhìn ngoài trời giờ này cũng đã xế chiều, hoàng hôn buông xuống bên cửa sổ rất rất đẹp
_Đẹp quá, biệt thự có cả thang máy nữa, thích thật, rộng ơi là rộng
Nhược Song Ngư vào biệt thự cũng đã mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô chú ý kỹ đến kiến trúc của biệt thự
_Thích quá
Nhược Song Ngư thả hồn bên cửa sổ, cô đâu biết tai họa lại sắp ập đến
_Nhược Song Ngư!!
Cô nghe có người gọi tên mình thì xoay người lại
_Bốp!!!.
_Bốp!!!
Hai cái tát liên tục gián vào mặt cô, rất đau choáng và bất ngờ, trên mặt cô đầy dấu tay đang ửng đỏ, còn có dấu hiệu sưng lên nữa
_Tỉnh người chưa?
Người tát cô liên tục đó là Đường Lan Hân, cô ta đến ngang ngược và vô lý, Tiểu Mi có chạy lên nhưng không ngăn được chuyện này
_Nhược tiểu thư...
_Con hầu kia, ai cho mày xen vào? còn không mau xéo? mày mà hé răng tao cắt lưỡi mày
Đường Lan Hân đe dọa, Tiểu Mi chỉ biết thương xót nhìn Nhược Song Ngư một cái rồi cúi đầu đi xuống lầu
_Ê, con kia, mày đến đây làm gì? tính vơ vét thứ gì?
_Tôi không có, là do Ôn chủ tịch bị số cho nên...
Nhược Song Ngư ôm mặt, cô không khóc, cô chỉ muốn đi khỏi đây thôi, cô có suy nghĩ khác người lắm, cô nghĩ nhờ hai cái tát mà cô nhận thức được thế giới của anh không thể tùy tiện để cô đặt chân vào, cô sẽ là một vết nhơ
_Nên cô thừa cơ hội đến kiếm cớ quyến rũ, sao được chưa? đã được những gì? trơ trẻn rẻ mạt
Đường Lan Hân mỉa mai hai mắt cô ta cứ trừng lên, thiếu điều chỉ muốn nghiền Nhược Song Ngư ra mới hả dạ
_Tôi không phải loại người như vậy, tôi đến đây là để tìm sợi dây chuyền của bạn trai...
_Vậy à...?
Đường Lan Hân không để cô nói hết mà cướp lời cô
_Tôi có vài người bạn khi nào cô cần cử nói, bạn tôi cũng có thể thoả mản cô...
_Tôi xin phép
Nhược Song Ngư không tức giận, cô bỏ đi, cô không muốn đôi co với người này
_Đứng lại
Nhược Song Ngư nhịn, bao nhiêu ấm ức cũng chưa vừa lòng Đường Lan Hân, cô ta cứ muốn dìm Nhược Song Ngư xuống biển đen
_Đường tiểu thư cô còn muốn gì?
_Cô, mau xin lỗi tôi đi, vì tát cô mà bẩn tay tôi đó
Đường Lan Hân nắm tóc Nhược Song Ngư, cô nghe Đường Lan Hân nói xong thì bật khóc, bây giờ cô thấm cái thân phận thấp kém trong xã hội, cô dễ dàng bị người ta chà đạp, cũng vì cô liên quan đến Ôn chủ tịch mới có cớ sự hôm nay, người ta là thiên kim tiểu thư sánh bước bên Ôn đại thiếu gia, cô có là cái gì đâu cho nên cô mà vây vào họ thì nhận kết quả hôm nay là đáng, đó là suy nghĩ ngốc nghếch của cô
_Đường tiểu thư, tôi xin lỗi
_Nói lớn lên, tôi chưa nghe rõ
_Đường tiểu thư, tôi xin lỗi
Nhược Song Ngư khóc chạy đi, nhưng chưa kịp chạy thì bị Lan Hân nắm tóc giật ngược lại
_Nên nhớ, lần sau đừng có tự tiện
_Hự...
Đường Lan Hân đạp cô một cái, làm cô ngã lăn xuống cầu thang, cô lăng mấy vòng
_Nhược tiểu thư...Nhược tiểu thư cô có sao không?
Tiểu Mi đỡ Nhược Song Ngư dậy, cũng may cô không bị trầy chỗ nào
_Tiểu Mi, tôi không sao, cô lo làm việc của mình đi
Nhược Song Ngư đứng dậy phủi phủi sau đó lủi thủi ra về, cô lang thang trên phố buồn bã, mắt cô cay và đỏ, cô đưa tay dụi mắt, một tay còn lại cô ôm bụng
_Ôi...cái bụng lại réo rồi
Nhược Song Ngư nhìn xuống bụng, cô choáng váng mém ngất đi, vì bụng cô bây giờ đang chảy máu, chảy máu rất nhiều mà cô không hề biết
_Sao...sao thế này?
Nhược Song Ngư lờ mờ nhớ lại, cô nghĩ chắc do cú đạp bằng giấy cao gót của Lan Hân lúc nãy nên cô bị rách da ở bụng, cũng may là cô không bị chấn thương chỗ nào
_Tiểu Ngư...
Ngoài phố, lại có người gọi cô, đó là Uyển Uyển, cô ấy vừa đi shopping về, đi ngang đường thì gặp Nhược Song Ngư , cô thấy Tiểu Uyển đến gần thì vội dùng túi xách che bụng lại
_Tiểu Ngư cô đi đâu vậy? lên xe đi tôi đưa cô về
_Không, không cần đâu
_Sao lại không, đừng có ngại đi ́theo tôi, tôi có nhiều chuyện nói lắm, đi tôi kể cô nghe chuyện hôm trước, cái lúc mà Thiên Phong biết sự thật đó...
_Kim tiểu thư...hôm...hôm khác nói chuyện nha
Nhược Song Ngư nói như hết hơi, cô sắp chịu hết nỗi rồi, người cô cũng không đứng thẳng được nữa vì đau
_Cô sao vậy Tiểu Ngư? thôi mà mới gặp mà về cái gì? đi ăn nha
_Ơ...tôi..
_Hay không ăn thì uống nước, nói chuyện một lát thôi mà
_Không được mà
_Cô đừng ngại, Thiên Phong không dám cáu với cô nữa đâu mà
_À...Tiểu Phương bị bệnh, cô ấy nhờ tôi đi mua thuốc tôi phải về ngay
Nhược Song Ngư bỏ chạy, cô sợ Tiểu Uyển nhìn thấy
***
Ôn Thiên Yết sau khi ngủ một lát
thì tỉnh dậy, bây giờ đã nhận biết được xung quanh chứ không còn mơ hồ như lúc trưa
_Yết, anh ăn cháo nha
Ôn Thiên Yết mở mắt ra đã thấy Đường Lan Hân ngồi bên cạnh, anh hơi thất vọng
_Thì ra là mơ, còn mơ thấy cô ta nữa chứ, vớ vẩn
Ôn Thiên Yết nghiến răng, anh cứ nghĩ từ trưa đến giờ là mình đang mơ, anh không hề nhớ mọi chuyện lúc trưa
_Em đút anh ăn nha? là em nấu đó
_Anh không ăn
Ôn Thiên Yết ngao ngán đẩy tô cháo ra xa, anh cảm thấy những cảm giác ấm áp lúc trưa và bây giờ hoàng toàn không thể nào là cùng một người
_Em về đi
Ôn Thiên Yết nằm xuống giường, ngay cả nhìn mặt Đường Lan Hân anh cũng không muốn
_Em chăm sóc anh, anh không biết cám ơn một tiếng còn cáu lên hừ...uổng công người ta quay về tìm anh
_Đã nói em về đi, đừng để anh nhắc lại
Đường Lan Hân không còn cách nào khác đành hậm hực ra về, cô ra đến cổng liền đe dọa Tiểu Mi
_Nhớ đó mày mà nói ra thì đừng trách
Tiểu Mi thấp thỏm lo sợ đóng cửa cổng, thì một bóng đen từ bụi rậm trước biệt thự lao ra làm cô hết hồn
_Ôi mẹ ơi, ma...cứu con.
_Tiểu Mi, là...hic...là tôi...
Nhược Song Ngư ôm cái bụng đầy máu, nhưng chỉ mình cô biết, Tiểu Mi thì đã bị cái túi xách cô dùng che bụng nên chẳng phát hiện ra gì cả
_Nhược tiểu thư...đại thiếu gia đã tỉnh cô...
_Cô nhớ cho Ôn chủ tịch ăn cháo, rồi uống thuốc đúng giờ ...
_Cô dặn kỹ thế sao không vào trong đi, những thứ đó tôi tự biết, cô chạy đến đây để nói nhiêu đó hả? có muốn vào trong xem tình hình đại thiếu gia không? mà lúc nãy cô có sao không?
Tiểu Mi thấy cô nhăn nhó, mặt mày xanh xao, lại đổ mồ hôi thì lo lắng hỏi
_Tôi ...không sao..không sao...
_Tiểu Mi....
Cái giọng thánh thót của anh vang lên, anh đứng trên lầu hướng mắt xuống sân gọi Tiểu Mi, cô nghe thấy lập tức đi ngay
_Cái bụng đau...quá, bị ngoài da thôi mà...hic...
Tiếp theo chap 18: Ôm chặt không buông
..................Thảo Thảo.................
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top