Chương 1: Ma quỷ trở về
Ham EunJung bước vào cửa ký túc xá nhìn ghé vào thấy Park Hyomin đang nằm hấp hối trên bàn, Jung cảm thấy không đúng tí nào, hình ảnh Min lúc này, giống như vừa bị ngộ độc thức ăn, cô chưa bao giờ thấy qua, cô biết Hyomin là một thanh niên tràn đầy sức sống tươi trẻ năng động, là người gặp chuyện bất bình thì kêu la, là kẻ đến người giết người quỷ giết quỷ cũng không sợ trời không sợ đất, là người một ngày ăn năm bát cơm, đến nửa đêm còn như bị ma đói quấn thân đứng dậy tìm đồ ăn bỏ vào bụng, là học sinh nổi tiếng trốn học toàn bộ các môn lại còn không biết xấu hổ nói to : Không cần sủng bái chị, chị đây chính là huyền thoại, là người mặc bộ đồ 13 ngày không đổi hóa màu xám cũng chỉ là chuyện vặt ....... EunJung không thể không nhìn vào người chị em tốt cùng ăn cùng ngủ ba năm nay mà bày tỏ an ủi, kỳ thật chủ yếu chính mình cũng muốn tám chuyện một chút, ngẫm lại phòng 308 đã bao lâu rồi không được nghe tin tức nào mới mẻ, cho nên EunJung liếc mắt một cái đã nhận ra Hyomin hôm nay là bị chuyện cũ hành hạ. Kết quả phải bắt đầu cuộc đối thoại.
"Hyomin, sao hôm nay giống như quả bóng bị xì hơi thế, bình thường không phải đều chuẩn bị thời điểm để nổ mạnh sao? Này, có việc gì khó khăn thì nói với chị đây, để chị đây giúp em chia sẻ lo lắng, giải quyết khó khăn?". Mặt EunJung mang vẻ u buồn nói.
"Ra chỗ nào mát mẻ đi, tớ đây đang suy nghĩ về triết học" . Hyomin khó khăn nói từng từ.
"Tớ thèm vào, môn Triết cả học kỳ này cậu chưa từng đến học buổi nào phải không?". EunJung dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Hyomin, rồi dùng ngón tay ấn vào trán cô nàng nói :"Cậu mau thành thật khai báo đi? Gặp vấn đề về tình cảm, à, không đúng, cậu có người yêu đâu mà tình với chả cảm ...".
"Được rồi, Jung đại tiên, cậu đừng đoán mò nữa, tớ và cậu thành thật chia sẻ đi, lần này tớ chỉ sợ lành ít dữ nhiều, tớ sợ là ngày mai không thể nhìn thấy mặt trời cùng cậu nữa rồi... ". Vẻ mặt Jiyeon ưu sầu đau khổ nói đến chuyện cũ, đang nói giữa chừng thì bị EunJung cướp lời.
"Ê Hyomin, sao thế? Rốt cuộc em bị bệnh gì, sao bộ dạng nghiêm trọng như vậy, nói ra để chị đây còn chuẩn bị nha! Ôi amen, em yên tâm, sau này chị không bao giờ ăn tranh đồ ăn ngon với em nữa, để cho em ăn no rồi nói tạm biệt. Chị đây sẽ cho em những ngày cuối cùng của cuộc đời để em được cảm thụ xã hội hài hòa cùng mùa xuân ấm áp...". EunJung nói xong rồi nặn ra một giọt nước mắt đau thương, tiện tay cầm một chiếc khăn mùi xoa lau lau rồi đứng lên.
"Yah EunJung, đừng náo loạn nữa, tớ thật sự gặp phiền phức rồi, hơn nữa là chuyện vô cùng khó giải quyết, khắc tinh xúi quẩy của tớ sắp trở về rồi đây". Vẻ mặt Hyomin xanh xao, khiến những lời nói trêu đùa vô tình của EunJung cũng đi xuống.
"Cậu nói là người chị gái nuôi khiến cậu phải chịu đựng ngàn đao sắp quay về sao? Trời ạ, đúng là ma quỷ trong truyền thuyết, thực sự khủng bố như vậy sao?". EunJung cảm thấy đây đúng là chuyện phiền phức, suốt ba năm nay Hyomin không dưới vạn lần nhắc đến cái người gọi em gái nuôi kia, nào là độc ác thế nào, cô nàng bị tra tấn dã man thế nào, bị tàn phá thế nào, cuối cùng vất vả khổ tận cam lai, ai ngờ tháng ngày tốt đẹp sắp kết thúc, a a...
- Bình tĩnh đi mẹ, từ từ để chị Jung đại từ bi này tính.
Vừa dứt lời thì SoRi đang đi vào phòng
- Lại chuyện gì thế ? - Soyeon nhẹ nhàng hỏi
- Cái con nhỏ này ngày nào chả có chuyện, xì xì - Ri nhanh chóng cướp lời So
- À mai ở trường có tổ chức buổi lễ kĩ niệm dành cho cựu học sinh đấy, các em đây có ai tham gia không để chị đây đăng kí ngay và luôn. Nghe đâu có anh chàng đẹp trai lắm, anh ta sẽ đại diện phát biểu và các học sinh ở trong trường còn được phép đặt câu hỏi cho anh ta nữa.
- đi ... Đi hết
Hôm ấy, tại buổi lễ ...
- Các cậu thật là dã man, chiếm được cả chỗ ngồi V.I.P nữa cơ !!!
Hyomin và mấy người cùng phòng đang ổn định chỗ ngồi. Hyomin ngẩng đầu vừa lúc người đàn phụ nữ trẻ tuổi kia cầm chiếc microphone chuẩn bị giới thiệu bản thân, người kia tặng cho cô một nụ cười mê người. Ách tôi thèm vào, như gặp ma ấy, mà sao hình dáng người này giống ai đó nhỉ, Hyomin tự hỏi, chợt nghe một giọng nói trầm ấm truyền đến, "Chào các bạn sinh viên của trường đại học HQ, chúc mọi người có một buổi chiều tốt lành, tôi tên là Park Jiyeon, thật vinh dự hôm nay có thể .... bla bla bla". Lúc Hyomin nghe được cái tên Park Jiyeon, hoàn toàn bừng tỉnh, rồi sau đó như có một trận mưa bão sấm chớp khiến toàn thân run rẩy, trời ơi, có phải người đang nhắc nhở con hay không?.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top