Bân kể mọi chuyện cho cái Khuê nghe. Hoá ra bố mẹ Bân ly thân từ khi nó còn chưa đẻ ra, vậy nên mẹ nó ôm bụng bầu chạy về Việt Nam sống rồi mới đẻ ra nó. Còn bố nó và anh trai lớn hơn sống ở bên Mỹ suốt. Phải tới năm 15 tuổi Bân mới biết bố nó còn sống và nó có anh trai, hè năm đó mẹ nó lôi nó qua Mỹ thăm anh trai và bố nó. 2 tháng sống bên bển, nó sợ phát khiếp, ông anh trai nó quái chiêu thật sự, lắm trò khiến nó tới giờ vẫn còn rén. Ấy vậy mà... giờ anh trai nó về Việt Nam sống rồi đây.
Khuê nghe xong cũng sốc ngang, chết thật nó vừa đánh anh trai thằng Bân, đã vậy còn là Việt Kiều. Bên Mỹ nó có bọn giang hồ như Việt Nam không nhỉ? À mà hình như chúng nó có mafia thì phải, giờ lỡ chọc tức anh cái Bân thì anh ta có gọi mafia tới xử nó không?
- Giờ mày về xin lỗi anh tao nhanh đi, để lâu ổng tức đó. Ổng nóng tính lắm mày.
Bân nói vậy Khuê càng sợ. Bân kéo tay Khuê về nhà mình mà dọc đường Khuê cứ la oai oái, bám được vào ai kêu cứu là bám liền. Nhưng rồi cũng bị lôi tới trước cửa nhà cái Bân, cùng lúc mẹ cái Bân đi chợ về nên lại mời nó vào chơi luôn.
Nhà Bân bé mà, giờ lại chứa thêm anh trai người Mỹ và nó, vậy nên phải ngồi ra bàn ăn mới đủ. Khuê ngồi cạnh Bân, đối diện là anh trai nó, quả thật mặt mũi trông dữ tợn ghê, lông mày như sắp dính vào nhau luôn rồi.
- Anh trai, đây là Khuê bạn từ nhỏ của em. Khuê, đây là anh trai tao, anh tên Thôi Nhiên Thuân.
- Em chào anh Thuân ạ.
Khuê cúi mặt xuống bàn, không dám nhìn thẳng vào mắt người kia nữa.
Nhiên Thuân khoanh tay trước ngực, nhìn cái Khuê cúi gằm mặt rồi lại nhìn Bân cũng đang lảng tránh ánh mắt của mình. Quả nhiên hắn mang tiếng xấu rồi, không biết là bị đồn cái gì nữa.
Đúng là trước kia khi hắn gặp Bân lần đầu ở bên Mỹ, hắn đang tuổi dậy thì nên bướng bỉnh khó bảo vô cùng. Tự nhiên đang yên đang lành lòi ra thằng em tới từ Việt Nam, ai mà chấp nhận. Nên có chút bắt nạt thằng Bân, chút xíu thôi, cỡ sai vặt thôi à mà không làm thì tét mông. Chắc vì vậy nên Bân nó sợ hắn lắm, từ khi biết hắn tới Việt Nam là khóc thút thít không thôi, làm Khuê cũng sợ theo.
Thuân định lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này nhưng ai ngờ Khuê lên tiếng trước:
- Anh Thuân, Khuê xin lỗi vì đánh anh, Khuê tưởng anh là chủ nợ bắt nạt cái Bân nên....
Xin lỗi nhưng mặt vẫn cúi gắm. Hắn thấy vậy chỉ thấy buồn cười, bản tính trêu chọc lại ngoi lên, tính doạ cho cái cậu người Việt kia một chút. Hắn tặc lưỡi một phát rõ to, cảm tưởng như bất mãn lắm, điều đó khiến Phạm Khuê đã rén còn rén hơn, tay dưới gầm bàn liên tục cấu đùi thằng Bân cầu cứu. Nhưng thằng Bân phũ lắm, đẩy tay cái Khuê ra liền, tự làm tự chịu ai bảo tài lanh tài lẹt đi đấm người ta, mà Bân cũng rén lắm nên Khuê ráng tự chịu ha.
- Xin lỗi mà không nhìn thẳng, cứ cúi cúi cái đầu?
Cái giọng nói tiếng Việt của Thuân chưa sõi lắm, Khuê nghe mà mắc cười, lỡ không may phát ra tiếng cười nhẹ nhưng lại nhanh chóng nhịn lại. Nó ngửng đầu dậy, đối mặt với người kia. Mắt Khuê long lanh như biển hồ, đôi môi xinh hồng nhẹ, cái mũi cao làm điểm nhấn khuôn mặt, hai má còn hơi ửng hồng tự nhiên. Hắn nhìn mà ngơ ngác, nãy không nhìn rõ nhưng giờ đối mặt như này, quả nhiên Khuê đẹp thật. Cái thằng Việt Nam này đẹp quá, Thuân thấy lồng ngực mình cứ phập phồng theo nhịp điệu.
- CÁI KHUÊ! CÁI KHUÊ ĐÂU? THÔI PHẠM KHUÊEEEEEEEEE, MÀY MÀ KHÔNG VỀ NHÀ NGAY LẬP TỨC LÀ TAO CHO MÀY Ở NGOÀI LIỀN.
Giọng hét lớn vang vọng cả khu tập thể, cái Khuê nghe thấy thì giật mình cuống cuồng xỏ giày vào chạy đi, Bân thì quen với điều này rồi, cứ 6 giờ chiều Khuê mà chưa về mẹ nó gào rú lên ầm ĩ cho mà xóm nghe. Còn Nhiên Thuân lần đầu chứng kiến vụ này, thấy Khuê vội chạy về như vậy có chút mắc cười, nhưng cũng thấy tiếc nuối vì chưa kịp nói chuyện nhiều.
Giờ cái bàn ăn còn mỗi thằng Bân và anh trai Việt Kiều, Bân nó vẫn rén anh nó kinh khủng, tính chuồn vào bếp phụ mẹ nó nấu bữa tối. Ấy vậy mà Nhiên Thuân lại níu nó lại, tay hắn nắm chặt cổ tay Bân khiến nó giật thót mình, suýt thì lại chảy nước mắt.
- Anh Thuân có chuyện gì ạ?
- Tối mình đi chơi đi Bân.
- Dạ? anh Thuân bảo gì cơ?
Bân không có hiểu, đây là anh trai muốn rủ nó đi chơi hả?
- Anh bảo chú mày đưa anh đi thăm thú khu này, anh biết cóc gì đâu.
- À dạ vâng, vậy cơm xong em đưa anh đi ha.
Nhiên Thuân gật gù rồi thả tay thằng em mình ra, Bân chạy vội vào bếp, ôi nó thề nó sợ anh trai nó vô cùng.
Ăn cơm xong thôi mà Bân nó nhễ nhại mồ hôi, nó kêu Thuân ngồi đợi nó đi tắm qua đã rồi nó đưa hắn đi thăm quan. Thuân cũng đồng ý, ngồi trong phòng em trai nghịch nghịch mấy đồ linh tinh. Đặc biệt chú ý tới mấy khung ảnh đầu giường, có mấy tấm với Khuê đẹp lắm, Thuân ngắm mãi thôi. Nhìn là biết Khuê xinh Khuê đẹp, Khuê ngoan Khuê vui tính, vì tấm nào tấm nấy Khuê đều cười khoe hàm răng trắng ra, mắt thì híp hết cả vào.
Lát sau bân ra khỏi phòng tắm với cái áo ba lỗ trắng cùng quần đùi sọc kẻ. Thuân trông vậy chỉ cảm thán phong cách người việt nam, Bân sống đây lâu quá nên mặc khác đếch gì mấy ông già hắn bắt gặp đang ngồi uống chè dưới khu nhà sáng nay đâu, cái kiểu áo ba lỗ quần đùi đặc trưng, mà nóng quá có khi còn vén cái ba lỗ lên tận trên bụng. Người Việt Nam họ kỳ lạ thật....
- Đi thôi anh, em xuống lấy xe trước nhé.
Bân nói rồi với cái chùm chìa khoá trên bàn học bỏ đi trước, Thuân cũng đi theo sau. Cái hầm gửi xe khu tập thể chật ních luôn, thế mà thằng Bân nó vẫn lẻn vào lấy được cái xe máy của nó ra. Trước giờ Thuân chưa đi xe máy bao giờ, từ lúc bên Mỹ là Thuân đã có oto riêng mà đi rồi, với lại cái xe máy này trông chả an toàn mẹ gì cả.
- Chết rồi em không có mũ bảo hiểm cho anh, anh có cần không anh Thuân?
Bân nói chuyện tỉnh như ruồi, Thuân nghe vậy thì ngẫm.
- Không đeo sao không mày?
- À gặp cảnh sát thì có sao, nhưng anh tin em, kinh nghiệm chạy chốt của em đỉnh lắm, yên tâm ha.
- Không, tao sợ lắm, mày kiếm cho tao cái mũ đi. Lỡ tao ngã tao chấn thương sao mày?
- Haiz anh trai lắm chuyện quá cơ, thôi được rồi em lấy mũ cho anh nhá.
Nói rồi Bân gạt chân chống xe, xuống xe rồi đếm tay chỉ mấy cái xe lẩm nhẩm cái câu bác hồ bảo em chọn cái này. Thuân khó hiểu, không rõ Bân nó tính làm cái gì, nhưng rồi Bân dừng câu nói là khi dừng ở cái xe wave nào đó. Cứ vậy cái mũ bảo hiểm của cái xe đó nằm yên trên đầu Nhiên Thuân...
- Ê mày trộm hả mày?
- Không phải trộm, mà là mượn, tí đưa anh về em trả lại xe đó mà.
Thuân cũng tin, leo lên sau xe thằng Bân và nó phóng đi lập tức.
Hà Nội cảm giác không khí nó cứ dày hơn so với bên bển, khói bụi mù mịt lắm, mấy cái xe tải đi ngang qua là ngang nhiên xả một đống khói vào mặt những người khác. Bân thì quen rồi, còn Thuân thì nhìu mày ho sặc sụa xuốt. Bân đèo Thuân đi khắp phố, giới thiệu quán ăn chỗ chơi, rồi lại đưa ra trường học của Bân luôn. Kể ra cũng vui, Thuân cũng dần thích nghi với cái sự nhộn nhịp xô bồ này.
Đang đi ngon ơ tự nhiên thằng Bân nó phóng ga phi nhanh quá, Thuân giật mình bám chặt vào cái tựa ở sau xe. Chả hiểu đếch gì nhưng Bân cứ như bị ai đuổi, bộ là chốt trong truyền thuyết đó hả? Nhưng rõ ràng Thuân đeo mũ bảo hiểm rồi mà.
Thuân ngó ra sau xe, thấy có cái xe máy cứ bám sau xe thằng Bân. Ơ là thằng Khuê mà, sao nó đuổi theo dữ vậy ta? Rồi Thuân lại nhận ra lần nữa, cái xe của thằng Khuê chả phải cái xe may mắn được Bân chơi trò may rủi vào và lấy cái mũ bảo hiểm đi sao, vậy cái mũ Thuân đang đội là của Khuê.
- THẰNG BÂN MÀY LẤY MŨ TAOOOOO, CÓ BIẾT TAO PHẢI TRỘM MŨ THẰNG HIỆN ĐỂ ĐI MUA ĐỒ CHO MẸ TAO KHÔNG?
Khuê gào rú lên khiến Bân lại phóng cái xe nhanh hơn. Thuân tự nhiên đang yên đang lành rơi vào tình huống có một không hai tại cái đất nước này, quả thật chả mấy yên bình. Cuối cùng thằng Khuê cũng bắt kịp mà mắng cho Bân một trận té tát, mắng mải mê xong mới nhận ra người đi cùng cái Bân là anh trai mafia nước Mỹ thì Khuê nó lại sợ hãi cúi gằm mặt xuống.
- Khuê nhỉ, không biết Khuê có gì muốn nói với anh không?
Thuân hỏi, lấy tay đẩy cằm nó lên cho ngang tầm mắt hắn, để hắn có thể ngắm được đôi mắt xinh đẹp kia của nó. Khuê giật mình khi bị hắn chạm vào, ánh mắt còn chả dám nhìn thẳng vào hắn nên cứ ngó ngang ngó dọc.
- Anh Thuân, chuyện ban chiều em xin lỗi anh ha, em không cố ý đâu. Anh đừng có... đừng gọi mafia xử em nha.
Thuân nghe vậy quay qua nhìn Bân, Bân cũng nhìn anh mình. Rốt cuộc cái người xinh đẹp kia nói cái gì vậy chứ? Chả lẽ tưởng hắn là mafia từ Mỹ hay sao mà hô mưa gọi gió là cả một băng đảng xuất hiện?
- Anh không gọi mafia gì cả, anh cũng chả quen mafia. Giờ anh mới có cơ hội nói với em, anh giới thiệu lại, anh tên Thôi Nhiên Thuân, anh thằng Bân. Từ giờ anh ở Việt Nam, Khuê cho anh làm quen nhá.
Khuê đơ người ra, cái người Việt Kiều này nói câu nào nhẹ nhàng câu đó, cái chất giọng ngọng ngọng nói không rõ từ cũng đáng yêu vô cùng. Thế mà thằng Bân làm Khuê tưởng hắn hung dữ lắm chứ, ai ngờ nói năng dễ nghe phết, trái so cái vẻ ngoài hầm hố đó.
Bân thì giật mình với cái dáng vẻ này của anh trai mình. Bộ mấy năm không gặp anh trai thay đổi dữ vậy rồi hả? Nhưng rõ ràng mới đây anh vừa tới Việt Nam đã doạ Bân một phát mà sao giờ lại giọng ngọt ngào thế. Bộ anh Thuân nhà nó sợ cái Khuê hả? Ừ thì Khuê trông hiền chứ tính nó cũng báo quá trời, đánh nhau vụ nào cũng có mặt nó, drama nào cũng hóng được hết.
Ra là anh Thuân sợ Khuê nên anh mới nói chuyện hiền lành như vậy, từ giờ Bân sẽ nhờ Khuê bảo kê Bân khỏi bị anh trai ăn hiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top