⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪

choi yeonjun từ nhỏ đã được nghe vô vàn câu chuyện cổ tích từ mẹ hắn, chuyện nào cũng đầy thơ mộng và huyền ảo. nhưng phải lớn lên hắn mới biết thực tế như nào, phù thuỷ không phải mấy bà già chế thuốc độc mà là mấy tên ăn thịt trai trẻ, quỷ lùn không phải mấy chú lùn đáng yêu mà thật ra chúng nó đều có bộ mặt của một ông già, và đặc biệt loài tiên không hề nói chuyện ngọt ngào hay hành động nhẹ nhàng mà chúng nó bắn phép nổ được hẳn một góc nhà.

nhà choi yeonjun sau khi có tiên ở đợ 3 tháng thì đã chính thức phát nổ cái bếp do tiên xinh đẹp nhìn thấy gián bò trong đó mà hoảng quá hoá phép nổ luôn cái bếp trăm tỷ của hắn. vậy nên đó là lý do hôm nay hai đứa phải ra ngoài ăn.

hắn đưa em tới quán pizza mà có soobin làm thêm ở đó. mới tới nơi là em đã tít cả mắt lên chạy lại bắt chuyện với soobin. chả là thời gian qua beomgyu đã dần dà làm quen được với nhịp sống ở đây và thân thiết với các anh em của yeonjun.

- đốt cháy bếp? thật sự có chuyện như vậy sao?

soobin ngạc nhiên khi nghe lý do hai đứa kia phải dắt nhau ra quán ăn. có thể có chuyện gì kinh khủng tới mức cái bếp bị nổ tung được chứ?

- là tại cậu ta chứ ai.

yeonjun lườm huýt beomgyu nhưng nhận lại chỉ là cái nghiêng đầu tỏ vẻ ngây thơ khiến yeonjun lại nuốt cục tức lại.

kết thúc bữa ăn cũng là lúc soobin chuẩn bị đóng tiệm, beomgyu đứng ngoài đợi yeonjun thanh toán. ngoài trời thời tiết đã dần chuyển lạnh, beomgyu thì ghét cái lạnh. mùa đông tới beomgyu sẽ chả thể bay nhanh được, cánh của beomgyu sẽ yếu đi và hình thành lớp băng mỏng xung quanh khiến việc bay lượn khó khăn vô cùng.

yeonjun moi ví ra thanh toán cho thằng em mình, soobin nhận lấy rồi đếm đếm lại số tiền và cất vào két.

- anh và beomgyu không phải là yêu nhau rồi chứ?

soobin hỏi nhỏ khiến yeonjun nhíu mày khó chịu.

- dở hơi à? mắt chú mày có vấn đề mới thấy vậy đúng không?

- không phải thì không phải, tại em đã thấy anh đối xử nhẹ nhàng cưng chiều vậy với ai đâu.

- tại không theo ý cậu ta thì phiền lắm, cậu ta sẽ mở miệng không ngừng cãi lại như con ruồi vo ve vậy, thật phiền phức.

yeonjun làu bàu trong miệng, nét mặt tỏ vẻ khó chịu vô cùng, giọng cũng có chút lớn tiếng. nói rồi hắn đi ra khỏi quán, bắt gặp beomgyu đứng lặng người trước mặt mình, không hiểu sao hắn có chút chột dạ.

- tôi phiền lắm à...

- k...không p... ý tôi là...

yeonjun giật mình với khuôn mặt lạnh lùng của beomgyu, hắn tính thanh minh, nhưng không hiểu sao chả nói được nên lời.

beomgyu thở dài một cái, nhìn xung quanh đảm bảo không có người nào khác, em liền xoè cánh ra bay vút đi trước mặt yeonjun. để hắn đứng như tượng lại, cảm giác tội lỗi đầy mình.

hắn lững thững quay lại căn hộ của mình, nghĩ rằng em đã giận dỗi mà quay trở lại đó nhưng không, căn nhà tối om không một bóng người. hắn vội vã xông vào phòng em, đồ đạc của em vẫn ở nguyên đó, nhưng lại chả có hình bóng em đâu cả. lập tức lôi điện thoại ra, gọi vào cái số hiển thị tên "ruồi xinh đẹp" nhưng nhận lại là tiếng tút dài cho tới khi tắt ngúm đi. lại gọi cho soobin và huening xem có beomgyu ghé qua không, nhưng cả hai đều bảo không gặp em.

cứ vậy ba ngày trôi qua, beomgyu không hề về nhà, liên lạc cũng không được, hắn như mất hồn... nhận ra trong nhà hết mỳ tôm nên hắn đành vác mặt ra khỏi nhà sau ba ngày ngồi không đợi beomgyu về.

bóng người quen thuộc trước cửa hàng tiện lợi khiến hắn vội chạy tới, nắm lấy cổ tay người đó khiến cậu trai kia bàng hoàng giật mình.

- anh yeonjun đúng chứ?

- kang taehyun, beomgyu đâu rồi? sao cậu lại ở dưới đây?

taehyun nhìn yeonjun với ánh mắt hoảng loạn, cậu toan tính bỏ chạy nhưng yeonjun lại cứ giữ chặt lấy cổ tay cậu.

- anh bình tĩnh đã, cầm lấy cái này, về nhà hẵng uống nó. anh beomgyu giờ có việc quan trọng nên đừng lo, anh ý phải đi một thời gian.

taehyun nói rồi đưa cho hắn một cái lọ thuỷ tinh nhỏ có chất lỏng màu xanh nước trong đó, hắn nhận lấy tò mò ngắm nghía cái lọ.

- khi nào beomgyu quay lại?

yeonjun hỏi nhưng nhận lại là sự im lặng của taehyun.

- beomgyu sẽ quay lại chứ?

hắn bồn chồn trong lòng, liền hỏi tiếp.

- có thể, giờ tôi phải đi đây.

taehyun đáp rồi nhanh chóng cắn vào cái nấm màu sắc và biến mất hoàn toàn. yeonjun vội vã quay trở lại nhà mà quên đi mục đích ban đầu là tới mua mỳ. hắn chạy một mạch về nhà, cầm lọ thuỷ tinh chứa nước màu xanh trên tay mà nuốt nước bọt ực một phát.

taehyun trông rất vội vã và đã dặn hắn về nhà uống chai nước này. nhưng liệu thứ chất lỏng này là gì? có nguy hiểm gì không? nhưng có lẽ đây là cách duy nhất hắn có thể biết beomgyu đang ở đâu.

hắn mở lọ thuỷ tinh ra, nhắm mắt bịt mũi uống ực phát hết cái lọ. sau đó đầu hắn liền đau như búa bổ, hắn ôm đầu, ngã khuỵ xuống nền nhà mà ngất lịm đi.

꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷

cảm giác ấm áp và mềm mại khiến yeonjun muốn tận hưởng mãi khoảnh khắc này, đưa tay lên sờ vào vật thể mềm mại mà mình đang nằm lên, hắn khẽ mở mắt.

khung cảnh phía trước thật đồ sộ và huyền ảo, giờ đây hắn đang nằm trên một chú thỏ khổng lồ mềm mại. đây là chỗ nào chứ?

- chào ngài choi yeonjun, ngài tỉnh rồi chứ?

một giọng nói đáng yêu vang lên, yeonjun giật mình ngó nghiêng xung quanh tìm chủ nhân giọng nói.

- tôi ở đâyyyy, ở dưới ngàiiii.

giọng nói tiếp tục vang lên, hoá ra là từ chú thỏ khổng lồ mà hắn đang ngồi lên.

chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? nơi này là đâu và sao hắn lại ở đây?

- tôi là pingpong, thú cưng bé nhỏ của ngài kang taehyun. và nơi đây là quá khứ của ngài taehyun, ngài taehyun đã nhờ tôi dẫn ngài đi thăm quan tiên giới.

chú thỏ con vui vẻ nói, đôi tai lắc mạnh khiến gió thổi mạnh về phía hắn. yeonjun sợ hãi nắm chặt tay vào túm lông thỏ để bản thân không bị bay đi.

vậy ra đây là tiên giới, quả là xinh đẹp, hắn thích nơi này.

- pingpong à, rốt cuộc taehyun muốn ta biết điều gì vậy? có phải về beomgyu không?

yeonjun xoa xoa nhẹ đỉnh đầu chú thỏ mình đang ngồi trên mà hỏi.

- tôi không biết! ngài taehyun chỉ dặn đưa ngài đi thăm quan tiên giới 5 năm về trước. kể cả vậy bây giờ đây tất cả mọi thứ chỉ là ảo ảnh, là hình ảnh quá khứ của ngài taehyun thôi.

pingpong lắc lư cái đầu rồi nói, yeonjun ngồi trên đó cảm thấy chóng mặt vô cùng.

sau đó pingpong đưa hắn vào một ngôi làng nơi có những ngôi nhà là mấy cây nấm, hắn có thể nhận ra đây là nơi tiên sống theo y lời kể của beomgyu. có rất nhiều tiên ở đây, chúng lần lượt bay xuyên qua hắn và pingpong, cứ như là không ai có thể thấy hắn và chú thỏ to lớn kia vậy.

phía trước hắn có 2 cô cậu tiên đang vui vẻ làm món bánh xếp với nhau, một trong hai người đó hắn có thể dễ dàng nhận ra, là beomgyu.

- beomha à, cậu sẽ vào trường phép tiên với mình chứ?

beomgyu vui vẻ hỏi cô bạn đang bận bịu với mẻ bánh xếp trong lò nướng.

- đương nhiên, hứa với nhau rồi mà, mình sẽ vào học với cậu.

cô gái tên beomha vui vẻ quay ra rồi nói, tay lau vết bột mỳ trên mặt beomgyu rồi cả hai cùng phì cười.

hắn nhìn hai đứa trẻ 15 tuổi ngây ngô nói chuyện với nhau, trông lúc này beomgyu thật hạnh phúc, nụ cười hạnh phúc mà hắn chưa bao giờ trực tiếp thấy trên môi beomgyu.

"bốp"

một hòn đá nhỏ đập vào đầu hắn khiến hắn đưa tay lên xoa nhẹ, quay ra phía sau xem tên nào cả gan làm vậy với mình thì thấy một kang taehyun trẻ măng đang đứng đó với một viên đá khác trên tay.

pingpong ngay lập tức hất bay yeonjun xuống khỏi mình mà chạy tới, dụi dụi làm nũng vào kang taehyun. taehyun cũng vui vẻ vuốt ve chú thỏ đang tỏ vẻ đáng yêu bám người kia.

- pingpong à, em nghỉ ngơi được rồi, giờ cứ để anh lo.

taehyun nói và bóp nhẹ lấy cái đuôi tròn vo của pingpong, sau đó pingpong liền biến mất.

- taehyun à.... trông cậu có vẻ lùn đi chút xíu...

yeonjun giờ mới lên tiếng,

- đây là tôi của 5 năm trước, chỉ là chút ảo ảnh thôi.

taehyun quay trở lại với ánh mắt sắc lẹm ghim thẳng vào người hắn khiến hắn có chút rợn da gà.

- anh gặp anh beomgyu rồi chứ?

- rồi... mới ban nãy anh vừa gặp.

- đó là beomgyu, cậu tiên được cây đại thụ sinh ra vào 15 năm trước cùng với beomha, cô tiên còn lại. mỗi năm cây đại thụ sẽ sinh ra hai cô cậu tiên duy nhất, và anh beomgyu cùng chị beomha cùng khoá với nhau.

taehyun giải thích cặn kẽ cho yeonjun nghe. giờ thì hắn hiểu sao lúc nãy trông hai đứa đó có vẻ thân thiết tới vậy, nếu nói theo sinh học của loài người, thì chính xác là anh chị em, nhưng có vẻ loài tiên không có gia đình huyết thống nào.

- 3 năm sau, chị beomha hy sinh trong một cuộc tổng tấn công cùng lũ phù thuỷ. chị beomha đã bị phù thuỷ bắt về ngay trước mắt anh beomgyu. và đương nhiên, chị ấy chắc chắn đã bị ăn thịt.

nghe tới đây yeonjun không khỏi bàng hoàng, đây là cậu chuyện kinh dị đằng sau những câu chuyện mộng mơ về tiên giới mà hắn đòi beomgyu kể nghe. có lẽ beomgyu đã tránh kể về mặt tối của tiên giới, nơi những cuộc chiến với phủ thuỷ đầy đổ máu.

- anh beomgyu từ đó đã nghĩ rằng số lượng tiên mỗi năm được tạo ra là quá ít so với lũ phù thuỷ kia, đó là lý do anh ý đã nghiên cứu cây đại thụ để có thể gia tăng dân số tiên giới, nhưng đã thất bại nên năm nay không có bất kỳ cô cậu tiên nào được sinh ra.

- đó là lý do em ý bị xuống hạ giới...

yeonjun lầm bầm trong miệng. hắn giờ đã hiểu cảm giác của beomgyu, cảm giác khi mất đi một người quan trọng như là gia đình của mình, chính bởi vì hắn cũng đã từng trải qua cảm giác đó, khi mẹ hắn lìa đời vào 3 năm trước.

- này taehyun! cậu đang mờ đi kìa.

yeonjun bỗng giật mình khi thấy taehyun đang bắt đầu mờ đi tới mức nhìn xuyên được qua.

- àaa đừng quan tâm mấy, như tôi bảo đây chỉ là ảo ảnh thôi, tôi đã dùng một chút phép để tạo ra bản sao này cùng việc dựng lại ký ức của tôi 5 năm trước cho anh xem.

taehyun nhìn vào đôi tay dần biến mất của mình mà cười nhẹ.

- vậy hiện tại cậu và beomgyu đang đâu? tôi phải làm sao để gặp em ý.

yeonjun vội vã hỏi trước khi taehyun hoàn toàn biến mất.

- beomgyu đã bị triệu tập về tiên giới cho cuộc chiến đang diễn ra với phù thuỷ. sức mạnh của anh ý là điều cần thiết hiện nay. đương nhiên bản thân tôi gốc cũng đang ở đó.

taehyun nhàn nhã đáp, một nửa chân của cậu cũng đã dần biến mất theo.

- khi...khi nào beomgyu quay lại?

- nếu anh ý sống sót sau cuộc chiến này, thì chắc chắn anh ý sẽ quay lại được thôi.

yeonjun bàng hoàng, "sống sót" hai từ này vang lên trong đầu hắn. cuộc chiến này kinh khủng tới mức sẽ có sự hy sinh nữa sao? hắn không muốn em mất đi, hắn muốn em được sống.

- phải bao lâu cuộc chiến mới ngừng lại?

- 2 tuần? 1 tháng? cũng có thể là hơn. vậy nhé tôi phải quay lại với bản thể gốc đây, ở chiến trường cần một kang taehyun hoàn chỉnh chứ không phải chia chút sức mạnh ra để giải thích những điều vô ích với loài người.

ngay khi dứt lời, taehyun liền biến mất hoàn toàn. sau đó cảm giác như có ai kéo lấy gấu áo của hắn, hắn liền quay đầu lại. là beomgyu 15 tuổi với miếng bánh xếp trên tay đưa ra cho hắn. hắn ngạc nhiên vô cùng khi em có thể chạm vào hắn.

- ăn đi rồi đợi tôi về nhá choi yeonjun.

sau đó hắn nhận lấy miếng bánh và nếm thử, ngay lập tức cơn đau đầu lại ập tới. mở mắt ra chính là ngôi nhà trên tầng cao nhất của hắn. hắn đã quay lại hiện thực rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top